Chương 11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà thì đã 4 giờ sáng, đây là ngày về muộn nhất của người nào đó kể từ khi sống lại đến nay. Phòng khách vẫn bật chiếc đèn tường nhỏ, người giúp việc đều đã đi ngủ, cái đèn kia rõ ràng là vì hắn mà bật. 11 giờ nhận được điện thoại của mẹ, bà đối với việc hắn đi ra ngoài chơi không có ý kiến chỉ nhắc nhở qua là không được uống rượu mà thôi. Còn nguyên nhân tại sao không đi xem trận đấu của hắn hả ? Chỉ vì trên đường đến sân vận động, một quý bà nào đó đột nhiên phát hiện ra mình lâu lắm rồi không cùng đức ông chồng đi xem phim, thế là một quý ông nào đó đã chuyển tay lái, dẫn bà vợ yêu của mình đi xem "Kỷ băng hà 3", nhẫn tâm cho rơi luôn đứa con của họ.

Trên bàn trà trong phòng có một bức thư, Điền Chính Quốc cầm lên

A Quốc :

Biết con cũng không có lá gan đi uống rượu, thuốc Đông y ở trong bát, con cho vào lò vi sóng làm nóng lại, tuy rằng đã muộn nhưng không thể không uống. Đồ ăn vặt cùng quần áo mua cho con, mẹ để trong phòng ngủ của con, uống thuốc xong thì nhớ đi ngủ luôn đấy.

"Ặc, tốt xấu gì cũng là mỹ nữ tiểu thuyết gia, sao lại chẳng có chút ôn nhu gì" mỉm cười đem tờ giấy mà mẹ lưu lại đút vào túi tiền, Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đi vào trong bếp lấy độc dược ra uống.

Nhẹ nhẹ nhàng nhàng đi lên tầng hai, trở lại phòng của mình, Điền Chính Quốc không khỏi hoảng sợ. Không ngờ mẹ lại mua cho mình nhiều đồ ăn vặt như thế, đầy ba túi lớn. Đem đồ ăn vặt bỏ vào quỹ đồ ăn của mình, Chính Quốc thấy trên giường có hai bộ quần áo. Đều là đồ của vận động viên, hắn thích mấy cái này. Căn bản không cần thử, Điền Chính Quốc đem hai bộ đồ để vào tủ quần áo, hắn cùng ba từ đầu đến đuôi mẹ đều rất để ý, căn bản là không mua nhầm bao giờ.

Nằm trên giường, hạnh phúc nhắm mắt lại , Điền Chính Quốc xoay người ôm lấy đống chăn. Chờ giải quyết Jimin với Ami xong, hắn sẽ vì mục tiêu của chính mình mà cố gắng. Haizzz, có ba và mẹ tốt thế này, hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

...

"Muốn đi New York?"

Đang vùi đầu vào viết văn, Vương Linh Linh dừng tay, ngẩng đầu nhìn thằng con đang gặm ngô của mình.

"Vâng. Thực ra là có giải bóng rổ giao hữu giữa Mĩ và Trung Quốc, Hồng Kông cũng tham gia, cùng đi còn có đại học quốc gia Đài Loan, đại học Thanh Hoa với năm trường ở đại lục nữa. Huấn luyện viên hy vọng bọn con lần này có thể xuất ra toàn bộ năng lực, làm cho sinh viên Mĩ phải nhìn nhận lại khả năng của sinh viên Trung Quốc"

Thấy thằng con cao hứng, phấn chấn, Vương Linh Linh tiếp tục với bản thảo: "Huấn luyện viên của bọn con nói không sai, dù có thua thì cũng không được làm mất mặt, bóng rổ của Mĩ quả thật rất lợi hại"

"Mẹ, huấn luyện viên của con đang hy vọng rất nhiều, thầy ấy hy vọng tương lai con có thể tham gia vào giải đấu chuyên nghiệp" Điền Chính Quốc nằm úp sấp cạnh nữ vương.

"Không sai, không sai, tiểu tử con phải cố gắng đấy" Điền Minh vừa nghe liền cảm thấy rất cao hứng.

Vương Linh Linh khinh thường liếc nhìn cánh tay mảnh khảnh của thằng con một cái: "Với bộ dạng nhược thụ của con thế này, làm gì có đội bóng muốn con"

"Mẹ!" Người nào đó kháng nghị, dùng sức gồng tay thể hiện cơ bắp của bản thân, rồi nói: "Con so với năm trước đã tốt hơn nhiều".

Lách cách đánh xuống mấy chữ, Vương Linh Linh nói tiếp: "Nếu muốn vào đội bóng chuyên nghiệp, cái thân nhỏ của con trước tiên phải cường tráng lên. Đi lấy thêm một bắp ngô nữa đi, mà nhớ uống hết bát canh bí đỏ đấy".

"Tuân mệnh" Đối với loại yêu cầu này, người nào đó hoàn thành rất vui vẻ.

Thấy thằng con đã vào bếp, Điền Minh  nắm lấy tay vợ: "Thân thể của Chính Quốc rồi sẽ tốt"

"Chờ nó thành được cường thụ thì em mới yên tâm" nắm lấy tay ông chồng.

"Ha ha, có lẽ Chính Quốc thích con gái đấy" Kỳ thật ông chồng này vẫn hy vọng rằng thằng con của mình là người bình thường.

"Em là mẹ chồng xấu" Vợ của ông uy hiếp.

"Ha ha ha"

"Cười cái gì đấy ba?" lấy thêm một bắp ngô, mang theo bát canh bí đỏ mẹ nấu từ sớm, Điền Chính Quốc từ phòng bếp đi ra.

"Cười con đi New York nhất định sẽ bị người ta bắt nạt" Vương Linh Linh lưu lại văn bản, không có ý định viết tiếp.

"A Quốc "

"Vâng"

Người vừa uống ngụm canh nhìn về phía mẹ, thấy mẹ đột nhiên nghiêm túc nhìn mình, hắn không khỏi hoảng sợ. Đến nửa ngày, mẹ cũng chẳng nói câu nào, hắn vội vàng nuốt ngụm canh xuống.

"Mẹ?"

Vương Linh Linh liếc nhìn ông chồng của mình một cái, xoay xoay bản thảo: "Sắp đến sinh nhật của mẹ con"

Sinh nhật của mẹ ? Điền Chính Quốc  nghĩ.

"A!"

"Mẹ" người nào đó như một con cún vẫy đuôi chạy tới ôm chân mẹ "Con nhất định sẽ về kịp sinh nhật mẹ" mẹ của hắn sinh nhật vào ngày 17 tháng 10. Hắn nhất định phải giải quyết xong mọi chuyện trước đó.

"Ta muốn có quà" nữ vương không chút khách khí nói.

"Mẹ dù mẹ muốn ánh trăng trên trời kia con cũng hái bằng được về" Chính Quốc đây học theo lời kịch của ba hắn.

"Ha ha ha ha".

...

Ngồi trước máy tính, Điền Chính Quốc vừa xem tin tức vừa nghĩ đến sinh nhật của mẹ. Năm trước, sinh nhật của mẹ bởi vì hắn mới bình phục không được bao lâu, cho nên mẹ chỉ ở nhà chúc mừng một chút. Mà nói là làm sinh nhật cho mẹ thì cũng không đúng lắm vì thực chất ở bữa tiệc đó, mẹ toàn làm những món khoái khẩu của hắn. Nhớ đến thật sự là hổ thẹn, năm nay dù nói thế nào thì hắn vẫn muốn chúc mừng mẹ cho đàng hoàng, không những thế hắn còn muốn tặng mẹ một món quà kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu...

"A" trong đầu hiện lên một việc, Điền Chính Quốc mặt mũi chợt suy sụp đi đôi chút, đánh cái tét một phát vào chân, biết vậy chẳng làm.

"Anh" trước khi kết hôn một tháng thì bảo hắn rời khỏi KJ, đồng thời để bồi thường, anh đưa cho hắn một đảo nhỏ. Lúc ấy bởi vì tức anh tuyệt tình như thế, ký thì cứ ký nhưng ký xong hắn quăng luôn bút quay đầu bước đi, không thèm mang theo một ít giấy tờ nào.

Thật hối hận thật hối hận,nói xem hắn bỏ lại cái đảo kia làm chi, nếu lúc đó cầm toàn bộ giấy tờ kia thì hiện tại hắn đã có quà tặng mẹ rồi.Người thắc mắc cái đảo nhỏ kia là đưa cho Jungkook , liên quan quái gì đến Điền Chính Quốc hắn hả ? Nói con ngu ngốc, con còn không chịu thừa nhận.Hắn là ai hả??? Hắn là hacker đỉnh nhất thế giới đấy! Sửa lại cái văn kiện nhỏ nhoi này đâu phải là chuyện khó.

Nếu hắn đem một món quà như thế tặng mẹ.... Điền Chính Quốc một mình ngây ngô cười. Mẹ hắn nhất định sẽ cảm động đến nước mắt lưng tròng, sau này cũng sẽ không bảo hắn là nhược thụ nữa.

Nhưng mà... "Ôi! đảo nhỏ ơi! Đảo nhỏ à!..." Đột nhiên, đôi mắt của Điền Chính Quốc bỗng sáng lên lấp lánh. Hắn nếu đã ký giấy thì theo pháp lý đảo kia vẫn thuộc về hắn. "Anh" dù tuyệt tình đến mấy cũng sẽ chẳng nói mà không giữ lời, nhất định vẫn sẽ giao cho luật sư. Nói như thế... Điền Chính Quốc ngồi thẳng lưng, mở hệ thống mạng của mình ra, nói không chừng đảo nhỏ kia sau khi hắn chết thì sẽ do Ami thừa kế lại! Dù sao hắn để lại cho Ami nhiều tiền như vậy, có lấy lại một đảo nhỏ cũng chẳng thấm tháp gì, ai bảo con nhóc này không nghe lời!

Sau trận đấu với "Phác Biện". Đội bóng tạm thời cũng không còn trận nào nữa, giờ chỉ có chuẩn bị cho chuyến đi New York thôi. So với sự vui mừng của những người khác, Điền Chính Quốc thực bình tĩnh. Đi New York đồng nghĩa với việc không được ăn đồ ăn của mẹ, mọi người nói xem hắn vui sao nổi ? Hơn nữa cái chỗ kia hắn đã quen thuộc lắm rồi, mọi người nói xem hắn liệu còn cảm thấy phấn chấn nổi không ?

Nói thật hiện giờ hắn rất phiền não, đêm đó hắn đột nhập vào máy tính của luật sư kiếp trước của mình, trong đống tài sản hắn để lại cho Ami cư nhiên lại không có đảo nhỏ đó! Chẳng lẽ "anh" lấy lại? không phải chứ.... Người đó tặng hắn cái gì cũng đều rất hào phóng, mà anh đâu phải chỉ có mỗi cái đảo đó, làm gì mà keo kiệt đến mức đấy a. Tuy nhiên bằng cái tật xấu "trọng sắc khinh bạn" kia thì cũng không phải là không có khả năng.

Điền Chính Quốc oán niệm, đại lễ mà hắn định tặng cho mẹ đã không còn. Nhưng hắn lại không cam lòng, rõ ràng hắn đã ký tên rồi còn gì, đảo nhỏ phải là của hắn mới phải. Có phải là "anh" chưa kịp giao cho luật sư không nhỉ? Điền Chính Quốc tâm động một chút nhưng rồi nhanh chóng phủ định. Tuy rằng hắn đã quyết định tiêu tan mọi oán niệm với anh, giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn lần này nhưng hắn không muốn cùng anh có bất kì liên hệ nào nữa.

Hít một hơi sâu, đem nỗi bực bội mỗi khi nhớ đến anh thở ra. Điền Chính Quốc nhảy về phía trước hai bước. Quyết định vì giành được nụ cười của mỹ nhân, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của mình, dù có phải bắt tay với nhòm bạn tốt, hắn cũng quyết dành lại đảo nhỏ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net