Chương 12.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ của mình, Điền Chính Quốc nôn nóng đi tới đi lui. Chỉ còn 5 ngày nữa hắn sẽ đi New York, tuy nhiên cho đến bây giờ, sự tình càng ngày càng khó khống chế.

Nhóm bạn tốt đã phát động cuộc tấn công lần thứ ba vào "KJ". Lần này nhóm bạn tốt tựa hồ vì trả thù việc có người truyền virut vào máy tính của họ nên đã xâm nhập vào hệ thống máy tính của New York Times, đối với người thần bí kia phát ra lời khiêu chiến trong vòng 48 tiếng sẽ phá được hệ thống phòng ngự của "KJ".

Tệ hơn nữa là Jimin mới đây lại công bố việc tìm được thêm một bằng chứng xác thực nữa nhằm chứng minh Min Young có dính líu tới vụ mưu sát Jungkook , Ami tuyên bố sẽ trừng trị những kẻ gϊếŧ người bằng mọi giá.

Rất nhiều người đang biểu tình trước cửa "KJ", phản đối Taehyung bạc tình bạc nghĩa, phản đối anh sau tất thảy mọi việc vẫn cố che chở cho vợ mình, thậm chí có người kích động cộng đồng đồng tính ném bom xăng vào tập đoàn . Cổ phiếu của KJ hiện đang giảm mạnh.

Mà ngay tại thời điểm mấu chốt này, anh lại ngất ở văn phòng, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu. Phương tiện truyền thông nói rằng vì những đả kích không ngừng tấn công mấy ngày nay mà thân thể anh không chịu nổi áp lực dẫn tới té xỉu. Ngay sau đó còn có phóng viên bảo rẳng có vẻ như phổi của anh xuất hiện vấn đề, hình chụp X-Quang ngực cho thấy một khoảng tối ở lá phổi trái. Trước các loại đồn đại phỏng đoán, bệnh viện vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Ung thư, khi vừa nhìn đến hai chữ "khoảng tối" kia, trong đầu Điền Chính Quốc ngay lập tức hiện ra từ đáng sợ này. Nghĩ đến khuôn mặt gầy guộc của anh trên tờ báo, Chính Quốc cảm thấy sợ hãi không thôi.

"Ngu ngốc,quá ngu ngốc" Điền Chính Quốc càng nhìn càng bực, hô hấp càng ngày càng dồn dập. "Ngốc chết đi được ! Không phải mỗi sáng cậu đều chạy bộ sao ? Sao lại có thể ngất được. Vợ của cậu, đứa nhỏ của cậu vẫn còn chờ cậu đấy, làm sao cậu có thể bị bệnh vào lúc này ! Ngốc chết đi được". Tên ngốc này chỉ giỏi chăm sóc mọi người xung quanh, trong khi ngay bản thân mình lại chăm sóc không nổi, chưa từng thấy qua người ngốc thế này.

Còn cả Ami với Jimin , cả nhóm bạn tốt nữa. Việc cũ đều đã qua rồi, hắn giờ chẳng hận ai mà cũng chẳng đổ lỗi cho ai. Hãy cứ để chuyện quá khứ trôi qua đi, không cần cố tra tấn hắn, tra tấn anh thêm nữa. Có người gõ cửa, Điền Chính Quốc lập tức tắt mạng internet đi, đập nhẹ vào mặt mấy cái làm bộ như không có việc gì đi ra mở cửa.

"Mẹ?"

"Uống thuốc".

"Mẹ...."

Bịt cái mũi lại rồi nhận bát độc dược từ trên tay mẹ, Chính Quốc nghiến răng một cái rồi ngửa đầu lên uống một hơi. Thấy hắn vừa uống xong, Vương Linh Linh liền lấy một viên kẹo đường trái cây nhét vào mồm thằng con.

"Mẹ, con còn phải uống bao lâu nữa?" người nào đó đang có xu hướng muốn nôn.

Liếc mắt nhìn căn phòng siêu bừa bộn của thằng con, Vương Linh Linh trả lời: "Chờ đến lúc con không phải uống thuốc nữa thì không cần uống". Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Điền Chính Quốc , hắn cứ nghĩ mẹ sẽ bảo là chờ đến lúc hắn trở thành cường thụ.

"Đi ngủ sớm một chút, không được thức khuya" dặn dò con một phen, Vương Linh Linh cũng chẳng nói thêm lời nào nữa, cầm bát rời đi.

"Mẹ, con sẽ béo phì mất" sau khi nói với theo mẹ đang rời đi, Điền Chính Quốc xoay người đóng cửa vào phòng. Tuy nhiên chưa tới một phút sau, hắn đã vội mở cửa lao ra ngoài.

"Mẹ".

Đang ở trong bếp sắc thuốc ngày hôm sau cho thằng con, Vương Linh Linh quay đầu, nhìn thấy thằng con nhà mình đang mang bộ dạng thẹn thùng như có điều muốn nói, bà liền đem thuốc cho vào trong ấm sắc, sau đó xoay người: "Có việc gì?".

"Mẹ, hắc hắc" Chính Quốc liền tiến đến ôm lấy Mẹ: "Con có một việc muốn bàn qua với mẹ"

Có việc gì ? Vương Linh Linh dùng ánh mắt để hỏi.

"Mẹ...." Điền Chính Quốc nịnh nọt cười : "Con đã thi xong hết rồi, con muốn đi New York trước vài ngày".

Vương Linh Linh mặt không chút thay đổi nhìn con. Vào lúc thằng con đang bất an chờ đợi, bà tao nhã ngáp một cái rồi đẩy con ra: "Vậy thì cứ đi đi. Vừa hay ta cùng ba con đang muốn đi nghỉ phép hai ngày".

Điền Chính Quốc vừa nghe liền vội vàng đuổi theo sau: "Mẹ, mẹ cùng ba muốn đi nghỉ chỗ nào vậy?"

"Còn chưa quyết định. Có lẽ sang đại lục thăm bà ngoại và dì" nghĩ tới cái gì đó, Vương Linh Linh xoay người: "Con tính bao giờ đi?".

"Ngày mai đi" càng nhanh càng tốt.

"À" Vương Linh Linh xoay thân chuẩn bị lên lầu "Buổi chiều mai đi. Buổi sáng ta qua tiệm thuốc chuẩn bị thuốc Đông y cho ngươi dùng ở New York. Gì chứ riêng thuốc thì không thể dừng".

Điền Chính Quốc đứng tại chỗ nhìn mẹ lên lầu "Mẹ, cám ơn mẹ" người nào đó hiện tại cái mũi đang thấy cay cay.

"Còn không mau đi ngủ đi biết mấy giờ rồi không" đã ở trên lầu, nữ thần đột nhiên quát xuống một câu.

"Vâng thưa mẹ" đang mải cảm kích thượng đế, một người giật mình phóng về phòng của mình.

...

Xốc chăn lên, chui vào giường, lui vào trong lòng của chồng, Vương Linh Linh ôm chặt chồng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Chính Quốc nói ngày mai nó muốn đi New York".

Điền Minh vỗ về vợ: "Vậy thì cứ để nó đi đi. Nó dù sao cũng đã trưởng thành rồi".

"Em lo lắng"

"Không có việc gì, Chính Quốc đã có chúng ta".

"... Anh"

"Ừ?"

"Em muốn đi du lịch. Em muốn nhìn trời xanh mây trắng, bờ cát sóng biển"

"Ha ha ha, được. Chính Quốc đi New York thì chúng ta đi Maldives "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net