Chương 13.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oa!" thêm một lần nữa, những người đang vây quanh lại rớt cằm, cái ván khỏe mạnh kia ôm lấy cây gậy trúc gầy yếu: "Ô ô... an.."

Chữ "anh" trong miệng Ami còn chưa kịp chạy ra hết thì miệng cô đã bị che lại.

"Em muốn cho người ta nghĩ rằng anh đây là xác chết sống lại hở?" đối với những người đứng xung quanh hắc hắc cười, cậy gậy trúc tha tấm ván nhà mình, bịt chặt miệng của cô đi nhanh ra phía ngoài.

" Này , cậu còn định đem cậu ấy đi đâu . Bắt nạt một đứa con gái như vậy mà được à "

"Ami, cậu có khỏe không?" bạn bè của Ami khẩn trương lại gần.

"Có! Có! Có" đối với mấy người bạn phất tay, ý bảo bọn họ không cần lại đây, Ami nước mắt lưng tròng ôm chặt lấy cây gậy trúc cao hơn mình cả cái đầu, rời đi.

"Chuyện quái gì xảy ra vậy ? Ami quen người kia à?" anh bạn da đen, vô duyên vô cớ bị quăng ngã, khó hiểu hỏi.

Những người khác nhún nhún vai, ai cũng mang một vẻ mặt nghi hoặc.

Kéo người kia đến một góc khuất trong vườn trường, Điền Chính Quốc lúc này mới buông Ami ra. Đối phương nhanh chóng bổ nhào vào trong lòng hắn.

"Anh!!"

"Hự! Hự!" che miệng Ami lại, Điền Chính Quốc quay trái quay phải nhìn một vòng "Haizz ! Nhỏ giọng chút đi, đừng có làm người khác chú ý a"

"Vâng vâng vâng..." Ami sống chết gật đầu. Thấy không có làm người khác chú ý, Chính Quốc lúc này mới thả tự do cho cái miệng của cô.

"Anh!!!" thanh âm so với lúc nãy còn to hơn.

Đảo mắt nhìn trời đầy ngán ngẩm, Chính Quốc kìm lại Ami : "Được rồi, được rồi, anh biết em nhớ anh, đừng lớn tiếng như thế"

"Hức hức... anh ... anh..."

"Được rồi, được rồi, ngoan, lớn thế này rồi còn khóc đến chảy cả nước mũi".

"Hưm, hức hức... anh..."

"Ngoan nào, ngoan nào"

"Anh... anh.. anh từ thiên đường về thăm em sao?"

Điền Chính Quốc thiếu chút nữa sùi bọt mép, đứa nhỏ ngốc nghếch này, chẳng lẽ thật sự tin rằng mấy bức thư kia là hắn gửi từ thiên đường về sao?.

"Em còn ở ký túc xá không? Tìm một địa điểm an toàn để nói chuyện đã".

Ami lập tức từ trong lòng ngực người nào đó ngẩng đầu, vừa khóc vừa nói: "Em.. em đã chuyển ra ngoài".

"GO!"

...

Điền Chính Quốc cho tới bây giờ mới biết cô em yêu quý của mình cư nhiên rất có tiềm chất làm gấu Koala. Bằng không vì sao từ trường học về đến nhà đã hơn hai tiếng rồi mà cô em yêu quý của hắn vẫn ôm chặt lấy cánh tay của hắn không chịu buông, có vẻ con bé đang hận không thể chui tọt vào trong lòng anh mình! Con nhóc này cũng không để ý xem thằng anh của nó lúc này chỉ mang vóc dáng của một thằng choai choai thôi đó!

"Anh... mấy bức thư kia là anh gửi từ thiên đường sao?" một con gấu Koala khóc đến sưng cả mắt, ôm lấy anh đã thay đổi hình dạng, nghẹn ngào hỏi. Không thể nhịn được nữa, cây gậy trúc đẩy con gấu koala ra rồi lau đi mồ hôi chảy đầy trên trán. Tuy nhiên ngay sau đó, gấu koala lại ôm chặt lấy hắn.

"Ami, em buông ra, nóng chết mất".

"Vậy thì mở điều hòa"

Người nào đó đã quyết tâm dù có bị đánh chết cũng quyết không buông tay

"Em sợ anh sẽ ngay lập tức chạy về thiên đường hả ? Buông ra nhanh lên, anh nóng quá"

"Không chịu, anh..." đứa nhỏ đáng thương hai mắt đẫm lệ : "Anh còn định trở về sao?"

"Anh sao lại có đứa em ngốc thế này a. Anh không đi, em buông ra được không?"

Thấy anh của mình cả người phừng phừng tỏa nhiệt, Ami lúc này đành nới lỏng ra một chút nhưng vẫn ôm lấy hắn.

Điền Chính Quốc rốt cuộc buông tha ý định, tiện tay vớ lấy một cái áo nằm ở trên ghế sô pha lau mặt cho Ami "Đây em nghe cho kỹ, anh chỉ nói một lần" đứa nhỏ này lập tức gật đầu.

"Khụ khụ, sự tình là như thế này"

"Thế giới này gần đây lưu hành một môn thể thao khá phổ biến.. khụ khụ... môn thể thao này gọi là xuyên qua"

Một đứa nhỏ sửng sốt.

"Khụ khụ khụ... anh đây của em thực vinh hạnh có cơ hội tham gia môn thể thao này".

"Này, em nghe có hiểu không đó".

Một đứa nhỏ ngây ngốc lắc đầu.

"Khụ khụ. Nói cách khác anh của em ... xuyên qua".

Nếu ngoài trời lúc này mà đầy mây, thì hẳn tiếp đó sẽ xuất hiện thêm một tia chớp cho nó hợp tình hình. Tuy nhiên đáng tiếc hiện giờ ngoài đó tràn ngập ánh ắng, cái nóng tháng 6 làm cho người ta đổ mồ hôi.

"Anh..." đứa nhỏ này choáng váng hết cả người, thực ngốc a.

Xoa xoa hai má gầy đi rất nhiều của cô em, Điền Chính Quốc thở dài ôn nhu nở nụ cười thấp giọng nói: "Ami, anh chết nhưng thực ra cũng không phải là chết. Cơ thể của anh đã chết nhưng linh hồn lại nhập vào thân thể của một người khác, điều này thường được gọi là "xuyên qua"". Nói được nửa câu, Điền Chính Quốc lại bắt đầu không đứng đắn.

"Vận khí của anh rất là tốt, không có xuyên thẳng về cổ đại cũng không bay tít tới tương lai. Giống như ngồi máy bay vậy, một phát xuyên luôn tới Hồng Kong. Này, em xem anh của em bây giờ có phải đẹp trai hơn trước đúng không ? Hơn nữa anh của em giờ còn trẻ ra, anh năm nay mới 18 tuổi, ha ha, vận mệnh tốt như này mà anh cũng tóm được, có phải là rất có phúc khí đúng không?"

"Ami, anh biết em không tin vào mấy loại sự tình kiểu như thế này. Nhưng mà anh của em không có lừa em đâu. Anh giới thiệu cho em xem một quyển sách, gọi là "XXX". Nó nói về một đứa nhỏ đáng thương chết vì bệnh tật, xuyên về cổ đại, nhờ vào việc chép lại "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần gia gia mà thành danh. A đây là xuyên qua cổ đại. Anh nghĩ quyển sách này mô tả tình huống cũng na ná của anh... Ừm... mà đây là sách mẹ viết không thích hợp để em xem, hội dạy hư trẻ nhỏ... aizz? Sao vậy không thể tưởng tượng ra sao?"

"Hây, Ami, em không phải bị điều thần kỳ mà anh đã trải qua dọa đến ngu người đấy chứ. Hây, hây, Ami, Ami, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh. Những gì anh em nói đều là sự thật, không có lừa em đâu"

"Hây, hây , hây hây, Ami ? Ami ? ? Con nhóc này! Tỉnh! Tỉnh!".

Một đứa nhỏ đang ôm một cây gậy trúc, nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy với những biểu tình liên tục biến đổi của hắn, không hề phản ứng.

Thật lâu, thật lâu, thật lâu, thật lâu, thật lâu mãi đến cái lúc sông phải cạn đá phải mòn, cô đột nhiên kinh thiên kêu lên một tiếng

"Anh...!!!!"

"A! Ami! Thắt lưng của anh sắp gãy rồi!"

Rõ ràng đang là ban ngày, trong một căn phòng, một thảm kịch đang phát sinh

...

Trên ghế sô pha, Ami tựa như một cô nương mới bị khai bao, nằm trong lòng anh của mình nức nở. Điền Chính Quốc đem hộp giấy không để sang một bên, lôi cái áo vừa mới dùng để lau mặt mũi cho cô em ra, biến nó thành cái khăn tay luôn.

"Ami, được rồi, sao lại giống như bị người ruồng bỏ vậy, nước mắt cứ tuôn ra như mưa"

"Anh..." Đôi mắt mở to, ánh mắt tựa như ánh mắt của một tiểu bạch thỏ, Ami vẫn ôm chặt lấy anh mình không buông.

Điền Chính Quốc xoa xoa đầu em mình: "Anh đã nghĩ phải mất một thời gian thì em mới tin được chuyện này. Không hổ là em của ta, năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn người thường"

"Anh dù có biến thành phụ nữ thì em cũng có thể nhận ra"

"Phi, phi phi" đập cho cô em một phát, Điền Chính Quốc cả giận: "Anh tình nguyện trở thành một ông già cũng tuyệt đối không muốn biến thành đàn bà, không được nguyền rủa anh này nha".

"Anh..." cọ cọ vào xương sườn của anh, Ami hấp hấp cái mũi: "Em luôn nghĩ đến anh, mỗi ngày em đều mơ thấy anh, nếu vào lúc đó em..."

"Không có nếu như" không chút ôn nhu lau đi những giọt nước mắt đang trào ra của cô em  , Điền Chính Quốc  nói: "anh của em hiện tại sống tốt lắm. đột nhiên trẻ ra mười tuổi, vóc dáng lại dài cao, lại còn đẹp trai hơn, việc tốt như vậy liệu có mấy ai may mắn gặp được ? Chung quy chỉ có anh thiên tài của em mới có cửa thôi. Không phải chỉ đi xa có hai năm thôi sao, anh bây giờ trở lại rồi mà".

Ami vừa nghe đột nhiên vùng ngồi dậy. Điền Chính Quốc xoa xoa ngực, gấu koala cuối cùng cũng tách khỏi hắn.

"Anh ! Anh nói! Vì sao bây giờ mới đến tìm em ? Anh không phải là ngay cả em cũng không cần đấy chứ?" Jeon Ami sinh viên tài năng khoa kiến trúc đại học Colombia cuối cùng phát hiện ra sự thật dường như mình đã bị anh bỏ qua.

"Ami, đừng kích động đừng kích động, em nghe anh giải thích".

"Em không nghe! Anh không cần em! Anh không muốn em!".

Điền Chính Quốc rất muốn đập cho con nhỏ này một trận.

Ngươi cứ làm như mình là tiểu nương tử bị tướng công vứt bỏ a.

Phi phi phi, thôi rồi, hắn đã bị mẹ đầu độc mất rồi

"Anh nói"

"Được, anh nói là được chứ gì, đừng có đem nước miếng phun vào mặt anh như thế"

"Đây không phải chính là cái gọi là tuyệt địa đại phản công đó chứ ? A, hình như dùng sai nơi rồi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net