Chương 14.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh mày mới mười tám, còn chưa trưởng thành!" khỉ ốm vô sỉ đem tuổi trưởng thành định tại hai mươi tuổi.

"Nôn!" hóa thạch làm bộ nôn mửa "Mày già đến độ sắp thành ông già đầy nếp nhăn rồi mà còn giả trang cái gì"

"Mẹ nó có mày mới là ông già đầy nếp nhăn ấy, mà không chỉ có dấu vết của tuổi già, mày trông còn na ná như mấy ông đã nằm dưới lỗ rồi nữa đó"

"Anh ! Anh Jimin ! Các người nói đủ chưa?" Ami mới là người muốn ói a, gì mà lôi cả người chết vào đây.

"Hừ" hai vị nam nhân mà tổng tuổi linh hồn đã gần 60, tính tuổi thân thể đã sắp 50 đồng thời tống hơi giận ra cho hả. Tia lửa điện vẫn như cũ bắn ra tứ phía, không quá vài giây, chẳng rõ ai động thủ trước, hai người lại xoay sang đánh nhau tiếp.

"Anh ! Anh Jimin ! đừng đánh!"

"Đồ gà nồng nặc mùi kia, mày cư nhiên dám nói tao đầy mùi ông già hả?!!".

"Tên khốn, mày cư nhiên dám nói tao giống xác chết hở?!!"

"Tao bóp chết mày!"

"Tao g.i.ế.t mày!"

"Chiến!"

Khuyên bảo nửa ngày không có kết quả Ami căm giận quát: "Hai người cứ đánh đi, em mặc kệ!" sau đó hầm hừ vọt vào bếp đun ấm nước.

Một giờ sau...

"Hừ hừ... hừ hừ... không còn khí lực... kiến chết bằm... mày,mày công lực so với trước đây có tăng tiến, hừ hừ, mệt chết..."

"Mày còn có tâm tư để nói à. Đầu thai cũng không tìm lấy cái thân thể nào cường tráng hơn một chút mà lại đi dùng cái thân thể vừa gầy lại cứng nhắc thế này. Nếu là trước đây, hai ta ít nhất cũng có thể đánh suốt 3 tiếng".

"Đậu" Người nào đó khí cùng lực tận, dồn hết sức tặng cho cái thằng đang ngồi phịch bên người mình một quyền cuối cùng "Tao rất là vừa lòng với cái thân thể này. Tao nói cho mày biết, đồ ăn do mẹ hiện tại của tao làm là tuyệt nhất, so với mẹ trên trời ngon gấp trăm lần".

"Thật sao?"

"Đương nhiên, sau này có cơ hội đem mày đi nếm thử. A mẹ,cơm mẹ nấu cũng ngon lắm mẹ đừng nên giận con ha" người nào đó làm hình chữ thập đối với mẹ trên trời sám hối.

"Tao nhất định phải đi, đồ ăn Trung Quốc ở Mĩ làm khó ăn chết đi được"

"Anh, còn có em".

Bưng hai cốc nước ra, Ami lên tiếng rồi đem cốc nước quýt đưa cho Chính Quốc còn cốc nước lọc đưa cho Jimin . Hai tên này vồ lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó đổ vật xuống nằm thẳng cẳng như người đã chết.

Một lát sau, một tên quay đầu: "Hây, Jimin , mày thực bình tĩnh đó"

Tên còn lại nhẹ giọng cười cười: "Thế mày nghĩ tao làm nghề gì, còn có việc gì mà chưa từng thấy qua, mày có thế này thì hiếm quái gì chứ"

"Chẳng lẽ còn có người giống như tao trên đời này?"

"Bí mật quốc phòng"

"Hừ" tuy rằng bất mãn song hắn lại nở nụ cười: "Jimin tao thật cao hứng vì mày không có chộp lấy tao lôi đến phòng thí nghiệm"

"Tao không làm nhưng người khác sẽ làm, mày vẫn nên cẩn thận một chút" Jimin không cam lòng nói: "Mày sau này còn dám bảo lão tử bụng dạ đen tối, lão tử nhất định sẽ đem bí mật của mày bắn ra ngoài. Mày cứ nằm đó mà chờ mấy chuyên gia điên cuồng tóm mày về phòng thí nghiệm làm thí nghiệm đi"

"Tao khinh, mày như vậy mà dám nói bụng dạ không đen tối" thưởng cho tên kia một ánh nhìn xem thường.

"So với mày còn quang minh chính đại chán. Sống lại hai năm mà giờ mới mò về đây, mẹ nó, thật muốn tẩn cho mày một trận. Ngày mai tao bốc mộ mày lên, đem tro cốt mày ra cho cá ăn"

"Tro cốt rất giàu protein, nhiều dinh dưỡng"

"Mẹ nó, mày bụng dạ mới là đen tối, tao khinh".

Hai tên này lại ở nơi nào đó tranh cãi, không muốn nghe tiếp cuộc đối thoại chẳng có tí dinh dưỡng này, Ami ôm bát mì ngồi xem TV.

"Ami, anh đói bụng quá! Em làm cho anh tí đồ ăn đi"

"Ami, anh cũng đói, nấu cho anh một bát mì lớn được không?"

Đứa nhỏ đáng thương quay đầu nhìn hai tên nằm ườn trên đất không có dấu hiệu muốn vận động, cuối cùng đành buông bát mì xuống ngoan ngoãn vào trong bếp. Tránh ở trong bếp, Ami sụt sịt cái mũi, lau lau khóe mắt, nở một nụ cười thật sâu.

...

Ăn uống no đủ, Jimin gọi điện cho thư kí của mình, Kiều Bân. Ba người ngồi ở ghế sô pha sau khi nói lại chuyện xưa rồi tiếp đó mặc sức tưởng tượng về tương lai phía trước cuối cùng đi vào vấn đề chính.

"Tuy rằng tao không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại quay đầu nhìn lại, vào lúc đó bản thân thật quá xúc động. Khi ấy còn rất nhiều phương pháp tốt hơn vậy mà tao lại đi chọn cái phương án tổn nhân hại mình nhất"

Điền Chính Quốc thở dài, biết sai mà sửa là trẻ ngoan, tuy nhiên có một số việc biết là sai lầm rồi nhưng quay đầu đã không còn kịp.

"Mày biết mình sai là tốt rồi" Jimin nói, "Mày chết thì tốt rồi, con mắt đã nhắm cái gì cũng không biết chỉ có Ami, chị Fei, bọn bạn của mày đây dù qua hai năm vẫn không dám tin rằng mày đã chết. Hơn nữa thằng khốn kia sao mày nỡ bỏ Ami lại một mình hả? mày có nghĩ đến con bé không vậy?"

"Tao sai rồi, tao sai rồi, mọi người cứ việc chỉ trích đi" người nào đó giơ hai tay lên.

"Anh, chỉ cần sau này anh không bỏ lại em, em sẽ tha thứ cho anh" đứa nhỏ đáng thương khôi phục lại nguyên trạng, gắt gao ôm lấy cây gậy trúc.

Thở dài, Điền Chính Quốc vỗ vỗ cô em, nhìn về phía Jimin : "Chuyện của Taehyung với Min Young cũng dừng lại đây thôi. Hủy án kiện với Min Young đi"

Jimin cau mày, Ami ngồi dậy.

"Con mẹ nó, đừng nói với tao là nếu không có việc này mày vẫn còn trốn ở Hồng Kong giấu mặt đấy chứ" Jimin  lạnh nhạt nói, nếu Jungkook dám nói là phải, hắn nhất định sẽ làm cho thằng cha này ra nghĩa địa nằm thêm lần nữa.

"Anh.." nghĩ đến khả năng này, Ami không khỏi khổ sở, hai mắt ươn ướt.

Không lập tức trả lời, Chính Quốc  nhìn hai người lặng yên một lát sau đó đáp: "Tao chưa từng nghĩ đến việc lúc nào sẽ tới tìm mọi người"

Không khí trở nên đông lạnh.

"Năm đầu tiên tao nằm trên giường đến năm thứ hai mới có thể rời giường, phải học tiếng Trung, phải học lại rất nhiều thứ nên mấy việc kia đành để lại suy nghĩ sau. Tao thật không dám quay đầu lại nhìn, quay đầu lại chứng tỏ tao là người nhu nhược, là một kẻ hèn nhát".

"Sau đó thấy chuyện của Taehyung với Min Young trên báo, nhìn thấy Ami và mày. Tao nghĩ thật lâu, đột nhiên cảm thấy bản thân rốt cuộc là sợ cái gì ? Nhìn thẳng vào cái sai của mình mới là việc dũng cảm. Mặc dù những chuyện xảy ra với tao thật không thể tưởng tượng được, rất khó để chấp nhận nhưng là người nhà của tao, là bạn bè của tao thì mọi người chắc chắn vẫn sẽ tin. Nghĩ đến đây tao không còn lo lắng nữa. Sở dĩ gửi bức thư kia cho Ami cũng là bước đệm cho ngày hôm này. Haizz, đứa nhỏ này lúc đầu còn tưởng tao từ thiên đường về thật chứ"

"Anh..."

"Được rồi, hai người cũng phê phán tao nửa ngày rồi. Kỳ thật dù không có chuyện của Taehyung thì tao nghĩ tao vẫn sẽ đến tìm mọi người thôi. Bất quá..." Điền Chính Quốc chăm chú nhìn đứa em cùng thằng bạn của mình: "Chuyện này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể để mẹ tao biết. Cho dù một tí manh mối cũng không được. Tao sẽ bảo với bà hai người là bạn tốt mới quen ở New York của tao, ai dám hé răng, tao g.i.ế.t người đó!"

"Sợ bà không chấp nhận được việc đứa con thực sự của mình đã chết hả?" Jimin hỏi.

Điền Chính Quốc thở ra một hơi thật dài, lau lau đi nước mắt: "Chờ hai người gặp mẹ sẽ biết tại sao. Nhớ kỹ nhất định không được cho mẹ tao biết, à còn có cả bạn gái tao nữa"

"Bạn gái của mày?!!" tiếng thét vang lên

Người nào đó che lỗ tai đầy vô tội: "Tao chưa nói cho hai người?"

"Chưa có!"

"À"

"À?!! Mày cư nhiên có bạn gái!!" hai người kia khiếp sợ "Vậy còn Taehyung thì sao?"

Điền Chính Quốc cười cười : "Taehyung hả? mmhhh... Taehyung  đã kết hôn, để cho Taehyung - Min Young với đứa nhỏ của họ được sống hạnh phúc đi, chuyện cũ đã qua rồi. Tao giờ là Điền Chính Quốc, năm nay mười tám tuổi, sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin, đại học Hồng Kong, bạn gái tên Tú Trí, là hot girl nổi tiếng kiêm hoa hậu giảng đường của Hồng Kong, bọn tao trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.... a men"

"F...K!" người nào đó lại nhịn không được bóp cổ tên kia. Mày tốt nhất là cứ đi chết đi!!!

"Khụ khụ...... Cứu, cứu mạng......"

Thảm án lại diễn ra tại căn hộ nào đó, một người nào đó tìm cách chuồn êm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net