Chương 15.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại chỗ ở của Ami , nói vài lời chào với cô em vẫn ngồi nhà chờ trực, Điền Chính Quốc đặt mông xụi lơ ở sô pha, ôm gối ngẩn người. Nhìn ra anh tựa hồ vừa khóc, Ami cầm theo một cốc nước quýt ngồi bên cạnh anh mình.

"Anh... anh ta có khỏe không?" anh đã quay lại, nỗi hận của Ami với Taehyung đã vơi đi hơn phân nửa. Đương nhiên với cô mà nói, Ami luôn hy vọng từ nay về sau vĩnh viễn không còn quan hệ gì với người đàn ông đó.

"Không tốt, cậu ta bệnh sắp chết" cầm cốc nước quýt, một hơi uống cạn, Điền Chính Quốc tựa vào vai của cô em .

"Ami, cậu ấy không thương anh."

"Anh..." Ami ôm anh 'Yếu ớt' .

"Bây giờ nhớ lại chuyện lúc trước, anh dù chỉ một chút cũng không trách cậu ta mà cũng chẳng khổ sở".

Vỗ vỗ anh, Ami biết anh đang nói dối, làm sao mà chuyện có thể đơn giản như vậy.

"Anh nói thật."

"Ừ"

Nghe ra Ami không tin, Chính Quốc  cũng chẳng giải thích gì thêm mà lại nói: "Tuy nhiên nếu bỏ qua tình yêu của anh với cậu ấy thì bọn anh còn có một tình bạn rất sâu đậm. Tình bạn mười tám năm không phải giả".

"Anh ta làm những chuyện đó với anh nhìn thế nào cũng chẳng ra hai người là bạn bè" Ami vừa nói ra liền bắt đầu tức giận.

"Em sao lại nhìn mất hết cả hi vọng như vậy?" Điền Chính Quốc trừng mắt, liếc nhìn em gái một cái rồi nói tiếp "Nhớ lại khoảng thời gian kia, anh mày thực cảm thấy hỗn loạn. Cậu ấy đối xử với anh rất tốt. Aizz, nói bằng lương tâm thì ngoài việc lo lắng xem hôm nay ăn cái gì khi cùng cậu ấy sống chung còn lại chuyện gì anh đây cũng không phải để ý. À, còn có suốt ngày phải lo về máy tính máy tiếc cho cậu ta. Trừ bỏ mấy việc đó còn không cậu ta chăm sóc anh tốt lắm, mà không chỉ anh còn cả em nữa. Cha nuôi mẹ nuôi đối xử với chúng ta tựa như con ruột, nhất là sau khi ba mẹ mất"

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Ami cũng phải gật gật đầu.

"Mặc dù không cần tình yêu của anh nhưng cậu ấy lại cần đến tình bạn này. Tình bạn của anh phần lớn đều dành cho cậu ấy, hiện tại cậu ấy bệnh thật sự rất nặng, lòng anh cũng cảm thấy rất khó chịu".

"Anh đừng để ý tới anh ta nữa. Để cho vợ của anh ta quản anh ta đi"

"Em, con nhỏ này" Điền Chính Quốc nhắm mắt lại "Ami... Thực ra khó có thể nói chuyện này là tốt hay là xấu. Nếu anh không chết thì sẽ không thành Điền Chính Quốc . Anh không thành Điền Chính Quốc thì sẽ không gặp được ba mẹ hiện tại cũng sẽ không có được cuộc sống như mình vẫn mong muốn. Ami hiện tại anh thực hạnh phúc, cực kì hạnh phúc. Có ba mẹ anh yêu thương, có một đám bạn bè ở trường, lại tìm được cả em và Jimin hơn nữa anh còn trẻ khỏe lại như này, có thể tiêu xài thêm một cái thanh xuân nữa, em nói anh có thảm không?"

Ami không trả lời.

"Haizz..." thở một hơi dài, Điền Chính Quốc ấn ấn thái dương: " Nghĩ một cái biện pháp... bằng không anh khó mà có thể sống vui vẻ".

"Anh muốn đi tìm anh ta?" Ami nóng nảy.

"Anh chưa có nói là muốn đi tìm cậu ta" Điền Chính Quốc vội nói để hạ hỏa cô em "Chỉ là nói muốn tìm một biện pháp để cho cậu ấy với anh đều có một cuộc sống bình thường mà không phải đắm chìm bản thân trong những kí ức của quá khứ"

Qua thật lâu, Ami không cam lòng hỏi:"Vậy anh định như nào?"

Điền Chính Quốc cười hắc hắc:"Anh cũng không biết."

Ami đứng lên, không chút thương tiếc bỏ mặc anh mình ngồi đó: "Em đi nấu mì."

"A!!! anh không muốn ăn mì ăn liền! anh muốn ói à!" Điền Chính Quốc bay lên ôm lấy Ami ai oán: "Ami, em mua chút đồ ăn bình thường đi được không ? Đừng ăn mì tôm nữa. Mua đồ ăn sẵn ở ngoài cũng được mà".

"Mấy cửa hàng gần đây chỉ có bán bánh pizza và hamburger thôi"

"Ọe! Anh muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, anh muốn uống canh"

"Không có"

"Amiiii......"

"Anh ngốc, xuyên qua mà cũng không học nấu cơm" cũng không muốn thưởng thức mấy đồ ăn bên ngoài hơn nữa lại lười lái xe đi rất xa để mua thức ăn, Ami dứt khoát đi vào phòng bếp nấu mì.

"Anh cũng chẳng biết tại sao bản thân mình nấu ăn "siêu quần" như vậy lại xuyên vô về đây a" Điền Chính Quốc quay cuồng trên ghế sô pha "Anh không muốn ăn mì ăn liền, đừng ăn mì mà, đừng ăn mì mà... Ami, thêm một quả trứng được không?"

"Không có trứng"

"A!! Em sao sống qua ngày được vậy?"

"Anh có ý gì? Là ai nhẫn tâm vứt bỏ em hả".

"Anh sai rồi, anh sai rồi, đây mông đây, em có thể tùy ý đánh nhưng mà cho anh một quả trứng đi a a a.."

"Bộp bộp!"

May mắn buổi tối khi đi làm về, Jimin tốt bụng mang về mấy loại đồ ăn bình thường. Có chân gà, có sườn lợn rán, cơm Trung Quốc mặc dù chưa đúng tiêu chuẩn cho lắm từ nhà hàng Trung Hoa, còn có cả một hộp mì lớn, chân giò hun khói và cả trứng chim. Điền Chính Quốc cảm động đến rơi nước mắt thiếu chút nữa lao tới ôm chân tên kia.

Ăn cơm xong, Điền Chính Quốc nhờ Jimin sắp xếp cho một vị trí ở bệnh viện, tên kia cũng biết được hết tình hình ngày hôm nay từ Ami , hắn chẳng nói gì nhiều ngoài một câu: "Cẩn thận , đừng mua dây buộc mình" rồi đi gọi điện thoại.

"Anh... Anh thực sự muốn đi làm y tá ở bệnh viện?" Ami vẫn muốn khuyên anh nhà mình thay đổi chủ ý.

Chính Quốc tay trái cầm sườn lợn rán, tay phải nắm chân gà, cái mồm bóng đến sáng loáng, đầy bất nhã nói: "Cậu ta không uống thuốc, không chịu làm trị liệu vì thế cần phải có một y tá pờ-zồ tới dạy dỗ một chút ha"

"Anh" Ami do dự một hồi, nhỏ giọng hỏi,"Anh... anh không phải......"

"Không có" cắn một miếng thịt , Điền Chính Quốc nói: "Anh chỉ nghĩ đến bản thân... Èm, nhưng mà hôm nay anh nghe thanh âm của cậu ấy, thực hoài niệm nhưng không có đau lòng. Nếu anh còn thương cậu ấy, nghe cậu ấy nói không yêu anh thì anh phải đau lòng chứ. Nhưng điều đó không xảy ra. Bây giờ chỉ giống như người bạn nhiều năm không gặp tuy vậy vẫn buồn tí. Mà nói thật anh cũng hoài nghi lúc trước không biết có phải anh thích cậu ấy thật hay không nữa, có lẽ chỉ là thấy cậu ấy có bạn gái nên nhất thời không thích ứng được, muốn đem cậu ấy cướp về. Ai nha, lúc đó anh cứ như bị tẩu hỏa nhập ma vậy cũng chẳng hiểu bản thân đang làm gì".

"Tẩu hỏa nhập ma nghĩa là gì?" không có biết gì mấy về tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc, Ami hỏi.

"Haizz, đã bảo em xem "XXX" đi mà, cái câu đó có nghĩa là trúng tà" nói trắng phần ngu ngốc của em gái , Điền Chính Quốc liếc nhìn Ami một cái rồi liếm liếm ngón tay. Nếu sớm biết tới nơi này cả ngày chỉ được ăn mì tôm thì hắn đã mang theo cả nồi gà hầm bự của lão mẹ qua đây rồi.

"Anh, có thực là anh sẽ không yêu anh ta nữa?" Ami vẫn lo lắng.

"Thằng anh này của em đã có bạn gái rồi thì làm sao yêu người khác được nữa chứ?" thở dài, Điền Chính Quốc vươn hai tay ôm lấy Ami "Em gái à, nếu anh đây dám có hai tâm thì chị dâu mày nhất định sẽ "lộng sát" anh, cứ yên tâm đi".

"Vậy là tốt rồi, nên có chị dâu lợi hại một chút để quản anh" Ami cũng quay sang ôm anh "Anh, anh không được bỏ em lại lần nữa đâu đấy"

"Sẽ không , không bao giờ nữa, lúc trước anh điên rồi, hiện tại ông trời lại cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ không làm việc điên rồ kia lần nữa" đẩy Ami ra, Điền Chính Quốc nghiêm mặt nói: "Nhóc con , đi nấu cho anh một bát mì. Anh muốn có trứng với chân giò hun khói"

"Oh , được thôi " Ami ngoan ngoãn đứng lên đi nấu mì tôm đồng thời gọi lớn: "Anh Jimin , anh có muốn ăn mì tôm không?"

"Nấu cho anh hai gói mì, thêm hai quả trứng còn thêm cả chân giò hun khói nữa!" đang gọi điện thoại, người nào đó nói với lại.

...

Jimin đối với việc kia cũng không phản đối, giữa trưa ngày hôm sau, hắn liền đưa Điền Chính Quốc đến bệnh viện. Cũng chẳng rõ tên này giở ra mánh gì chỉ biết một giờ sau Điền Chính Quốc đã được mặc một cái áo khoác trắng, trở thành một gã y tá thực tập ở tầng 12- tầng chăm sóc đặc biệt.

"Jimin , rốt cuộc là mày quá pờ-zồ hay là bệnh viện này quản lí rất lỏng lẻo?" Giật nhẹ bộ quần áo y tá trên người, Điền Chính Quốc cảm thán cảm thán.

Jimin nghiến răng nghiến lợi nói: "Y tá trưởng bệnh viện này là bạn của bạn tao, tao nói tao là bạn của của tên kia, đang rất lo lắng cho cậu ta nên đã tìm đến một vị y tá cực kì có kinh nghiệm trong việc giải quyết những phần tử khó trị như tên đó, bọn họ liền đồng ý ngay"

"A" đơn giản như thế thôi sao?

"Bởi vì tao thực sự là bạn của cậu ta, tao không có nói sai" tuy rằng việc đó thuộc thì quá khứ rồi.

Nhún nhún vai, Điền Chính Quốc không tỏ thái độ gì mà nói: "Tao sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần cậu ta chịu trị liệu là xong. Ba ngày nữa, đội bóng của tao sẽ tới tao còn phải tham gia trận đấu".

"Vậy mày cứ bắt đầu cầu nguyện đi là vừa"

Thang máy lên đến tầng 12, Jimin đẩy tên kia ra khỏi thang máy "Có việc gì thì cứ tìm Serena, chúc mày may mắn" sau đó không chút lưu tình đóng cửa tháng máy lại. Khỏi phải nói, hắn đây cũng đã lén tìm đến bác sĩ chính của Taehyung nói với ông ấy chỉ có nhân tài này mới làm cho cậu ta nghe lời, vị bác sĩ kia vì thế cũng đồng ý. Ra khỏi thang máy, di động của Jimin  vang lên, hắn hô tiếng không ổn rồi tiếp điện thoại.

"Chị Fei"

"Ami vì sao rút đơn kiện!"

"Chị Fei, này..."

"Chị ở quán rượu đợi chú!"

Điện thoại treo.

"Thời tiết hôm nay đẹp thật" người nào đó bất đắc dĩ huýt sáo.

...

"Đồ con gà chết bầm" lẩm bẩm một tiếng, Điền Chính Quốc chỉnh trang quần áo, xoay người, hai tay đẩy xe, trên xe có thuốc và túi nước truyền. Mấy vệ sĩ đứng ở trước cửa hiển nhiên không nhận ra hắn, họ cười đầy thân thiết với "nhân vật khả nghi lần trước", Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng bệnh.

"Ngài Taehyung , đến giờ uống thuốc"

Bệnh nhân ngồi trên giường không đáp lại, anh chăm chú xem báo chí ngày hôm qua, cau mày nhìn tiêu đề tin tức trang nhất:Em gái cố phó tổng giám đốc "KJ" - Jeon Ami đã hủy bỏ những cáo buộc với với vợ chồng Kim Taehyung ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net