Chương 19.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam y tá cảm thấy hôm nay ngủ cũng khá ngon, nếu không phải trong mộng, bản thân giống như bị quỷ áp giường thì có lẽ hắn sẽ còn ngủ ngon hơn. Bất quá nếu so ra thì đây là giấc ngủ ngon nhất của hắn kể từ nửa tháng nay, nếu không vì cái mũi quá tinh anh, ngửi được hương thơm khiến hắn cực kì đói khát thì có lẽ hắn vẫn còn có thể nướng thêm hai tiếng nữa.

"Mẹ... mẹ làm cái gì thế ? Thơm quá à!" nam y tá lẩm bẩm, miễn cưỡng mở to mắt: "Con muốn ăn.... A!!". Nam y tá vội ngồi dậy, hai chữ cà nướng còn chưa ra được khỏi miệng đã biến thành thán từ. Bệnh nhân đã tỉnh, không chỉ đã tỉnh mà trong phòng còn có thêm hai người nữa!

Đôi vợ chồng trung niên đứng cạnh giường sắc mặt đặc biệt khác thường nhìn về phía nam y tá đang mang vẻ mặt kinh ngạc , mặc bộ quần áo ngủ, tóc tai tán loạn. Người phụ nữ hiền lành mở miệng hóa giải bầu không khí xấu hổ trong phòng: "Chắc đói bụng rồi phải không ? Có muốn ăn chút cháo không ? Là ta tự tay nấu, cháo đậu đỏ".

"Muốn!" mồm miệng phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, nam y tá quẫn bách vò vò chăn, trên mặt chuyển từ xanh sang đỏ, từ đỏ sang trắng, thật giống miếng thịt ba chỉ.

"Ha ha... mau tới mau tới kẻo cháo nguội thì ăn mất ngon" Ông Kim cười ra tiếng, tự tay tiếp đón tiểu y tá thẹn thùng lại ăn cháo. Ngay từ cái nhìn đầu tiên ông đã rất thích nam y tá tâm tư thuần lương này.

"Cảm ơn..." xuống giường, nam y tá xỏ dép lê đi tới bên người Ông Kim cùng Bà Kim , cúi đầu nhu nhu cái mũi. Cha nuôi và mẹ nuôi đều ở đây , thật muốn khóc.

"Nào, ăn đi thôi. Nếm thử xem ta làm có ngon không" bà Kim cầm bát đưa cho tiểu y tá, vừa cười vừa nói.

"Thơm như vậy thì nhất định rất ngon" tiểu y tá cố kìm lại giọt nước mắt sắp rơi, mở to miệng nhét cháo vào mồm. Món cháo đậu đỏ do mẹ nuôi làm là ngon nhất. Sau khi nuốt xuống, hai mắt tiểu y tá hơi đỏ lên, hắn ngẩng đầu hướng cặp vợ chồng trung niên kia cười thật to: "Ăn ngon!".

Bà Kim tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng cứng nhắc lại, bà xoay người giả bộ dọn dẹp, thuận thế lau đi giọt nước mặt vương trên khóe mắt: "Ăn ngon thì ăn nhiều thêm một chút, con nuôi của ta cũng thích nhất cháo này". Miệng nam y tá trở nên đắng ngắt, hắn cúi đầu hùng hục ăn.

Ông Kim thở dài đầy thương cảm, ôm lấy vợ tuy thế ông vẫn nhìn chăm chú vào tiểu y tá, nói: "Taehyung , hiện tại có được một y tá nhiệt tình thế này rất khó đấy. Con phải nghe lời bác sĩ và y tá, không được tùy hứng nữa! ta mặc kệ con suy nghĩ như thế nào, Min Young đã đồng ý ly hôn và đã kí giấy ly hôn rồi. Vì TaeGuk , con phải mau chóng mà bình phục đi...".

Tiểu y tá đột nhiên ngẩng đầu, một viên bánh trôi nếp mắc ngang lại trong cổ họng. Bệnh nhân nhanh tay lẹ mắt buông bát cháo trên tay xuống, vội vã cầm lấy cốc nước của mình đưa đến bên miệng nam y tá. Biến cố bất ngờ này khiến cho mấy lời muốn nói tiếp của Ông Kim không xuất khẩu nổi.

"Khụ khụ... khụ khụ khụ...." Tiểu y tá ho đến mức ruột gan như đảo lộn. Bệnh nhân vội dùng tay áo lau sạch miệng cho hắn rồi uy tiểu y tá uống mấy ngụm nước đồng thời đập nhẹ vào lưng giúp hắn thuận khí.

"Khụ khụ khụ, tốt, tốt rồi, khụ khụ...." Cha nuôi, mẹ nuôi cứ nhìn chằm chằm khiến hắn vội vã đem bệnh nhân đẩy lại xuống giường rồi nói"Tôi... tôi đi rửa mặt". Sau đó nhanh chóng xoay người mở cửa đem theo nửa bát cháo bỏ trốn mất dạng.

"Taehyung... cậu ta..." bà Kim hết nhìn con lại nhìn về phía cánh cửa. Tại sao bà lại cảm thấy có chút kì quái?

"Ăn nhanh quá nên bị nghẹn" Taehyung lại nằm xuống , lấy bát cháo của mình rồi nói với cha mẹ: "Con sẽ phối hợp với bác sĩ White, tiếp nhận trị liệu". Sau đó anh ăn từng thìa cháo một cho đến khi hết chén cháo. Đem bát đưa cho người mẹ đã sắp khóc của mình, anh nói: "Mẹ, cho con thêm một bát nữa".

Nước mắt vui mừng của người mẹ thật sự tuôn rơi, Bà Kim lập tức múc cho con một bát cháo nữa, tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà con bà lại có khát vọng sống nhưng trong lòng bà giờ đã không ngừng cảm tạ ông trời.

"Tốt, tốt, tốt lắm" Ông Kim cuối cùng cũng buông xuống một nửa tâm, nếu ông nhìn không lầm thì người làm cho con mình thay đổi chủ ý, ngoan ngoãn nghe lời chính là tiểu y tá kia. Ông nhất định phải cảm tạ đối phương cho tốt.

...

Trốn vào văn phòng của Min, nam y tá thất thanh khóc rống. Min đau lòng đem hắn ôm vào trong lòng: "Đứa nhỏ, lại xảy ra việc gì rồi? Có phải cậu Taehyung lại bắt nạt em không?".

"Không phải... em nghĩ mẹ..." nam y tá khóc thật thương tâm. Cha nuôi mẹ nuôi đứng ngay trước mặt mà hắn không thể chạy đến nhận. Đều là tại tên khốn nào đó, tên khốn khiến hắn không thể nhận cha nuôi mẹ nuôi, tên khốn luôn bắt nạt hắn.

"Ôi, A Quốc , đứa nhỏ đáng thương của chị. Em trở về thăm mẹ đi, chỗ viện trưởng cứ để chị lo cho" Min sụt sịt cái mũi, chị cũng muốn khóc.

Ôm chặt lấy người chị này, tiểu y tá nghẹn ngào: "Min... em khóc xong là ổn thôi..." kể từ lúc hắn chết cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc khóc lớn như vậy.

"Vậy em cứ khóc đi, chị luôn cạnh em mà" Min ôm càng chặt lấy tiểu y tá, thề rằng tuyệt đối không để bệnh nhân có cơ hội bắt nạt được đứa nhỏ này của mình.

...

Chờ tên khốn nào đó tốt hơn, hắn sẽ không bao giờ quay lại Mĩ, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không gặp lại tên đó. Chẳng sợ tên đó lại bị nhóm bạn tốt bắt nạt, chẳng sợ phổi của tên đó lại ... trên người lại mọc ra một bọc mủ, hắn cũng quyết không gặp lại... hắn không tha thứ, vĩnh viễn không tha thứ cho tên đó! Mẹ... con nhớ mẹ.. có người bắt nạt con của mẹ...

Sau khi khóc lóc xong xuôi, tiểu y tá lại biến trở về nam y tá vốn có. Vác theo đôi mắt hồng hồng cùng cái mũi đỏ ửng, mặt hắn không chút thay đổi, đẩy cái xe đến phòng bệnh nhân, máy móc đưa thuốc cho bệnh nhân, lại máy móc chích thuốc, lấy nước cho người đó, sau đó hắn máy móc đẩy xe rời đi.

"Đợi đã" từ đầu đến cuối cực kì nghe lời, bệnh nhân gọi với lại người đang rời đi.

Không để ý tới ngươi! Nghẹn cả bụng ủy khuất, nam y tá không quay đầu lại mở cửa đi thẳng. "Rầm!" tiếng đóng cửa vang vọng cả hành lang. Cửa vừa đóng lại, bệnh nhân liền trèo từ trên giường xuống. Mang theo túi nước truyền gluco, anh mở cửa.

"Thiếu gia" vệ sĩ đứng ở cửa ngăn lại anh.

"Y tá của tôi đi đâu?".

"Cậu ấy đi về phòng y tá".

"Tôi đi tìm y tá của tôi".

Vệ sĩ đứng ở cửa cũng đi cùng. Lúc Taehyung thiếu gia đi đến phòng y tá, trong phòng ngào ngạt "hương thơm" của thuốc Đông y, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam y tá của mình đang đứng ở một góc, cầm trên tay một cái bát đựng thứ nước gì đó đen tuyền, mặt mũi đầy thống khổ, ánh mắt dị thường u oán. Chợt nghe hắn hừ một tiếng rồi nắm lấy cái mũi của mình, ngửa đầu lên đem bát nước đen kia uống vào bụng.

"Chính Quốc !" bệnh nhân vọt tới làm cho vệ sĩ cầm túi truyền đứng bên cạnh phản ứng không kịp, suýt chút nữa làm cho kim truyền trên tay bệnh nhân rơi ra.

"Kim thiếu gia?! Sao ngài lại tới đây?" một vị y tá cả kinh kêu lên.

Căn bản không thèm quan tâm đến tay trái đang truyền dịch của mình, Taehyung nhận một cốc nước từ tay một người vệ sĩ, nâng đầu của nam y tá lên uy hắn uống. Nam y tá há to mồm uống hết, vẻ mặt vặn vẹo.

"Đây là cái gì?" ánh mắt màu lam trở nên thâm trầm.

"Thuốc a" cố ý hà hơi vào mặt đối phương một cái với ý định độc chết tên kia, nam y tá cả giận nói: "Ai cho anh đi ra ngoài?" cúi đầu nhìn thấy tay trái đã chảy máu của bệnh nhân, nam y tá mắng thêm câu: "Tên khốn này!" sau đó nhanh chóng xé tấm băng dính trên tay bệnh nhân, điều chỉnh lại kim truyền cho tên kia.

"Cậu không khỏe sao ? Tại sao lại phải uống thuốc đông y?" bệnh nhân chỉ quan tâm tới tình trạng của nam y tá.

"Kim thiếu gia" nghe thấy lời thăm hỏi ân cần này, y tá trưởng Min không khỏi cao hứng đứng bên cạnh nam y tá: "Sức khỏe của A Quốc không được tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc, mà thuốc ấy phải là thuốc đông y!" đối với người phương Tây mà nói thì thuốc đông y là cực kì thần bí.

"Min..." nam y tá không muốn để bệnh nhân biết sức khỏe của mình không được tốt, vội gọi ngăn cản. Nhưng tiếng gọi này đến tai Min lại mang một ý nghĩa khác.

"Kim thiếu gia, bé con một mình ở New York lẻ loi hiu quạnh đã thực đáng thương rồi. Cậu đừng bắt nạt bé con của chúng tôi nữa, thằng bé vừa rồi khóc rất lâu".

"Min..." nam y tá muốn ngăn lại.

Khi nãy nam y tá bước vào phòng bệnh, bệnh nhân cũng đã phát hiện ra hắn vừa khóc bởi vậy anh mới ngoan ngoãn nghe lời như thế. Tay phải nắm lấy tay nam y tá, chăm chú nhìn nam y tá: "Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi".

Tất cả y tá trong phòng kể cả Min miệng đều mở thành hình chữ O hết.

Nam y tá như bị điện giật, vội vã dựt tay bệnh nhân ra rồi đứng lên: "Ai... ai cần anh giải thích, tôi không phải vì anh.. tôi nhớ mẹ tôi!" rống xong, nam y tá chạy. Vì sao lại quan tâm đến hắn như vậy ? hắn với cậu ta giờ không quen không biết mà! Tim đập loạn nhịp mấy hồi rồi đột nhiên lại nhói đau giống như bị một nhát dao đâm.

"Oh... A Quốc của chúng ta thẹn thùng" Min ngọt ngào thốt lên.

Kim đại thiếu gia cũng đứng dậy đi ra ngoài, anh hỏi một người vệ sĩ: "Y tá của tôi chạy đi đâu?". Vệ sĩ chỉa chỉa về phía nhà vệ sinh nam. Kim thiếu gia cầm lấy túi truyền gluco từ tay vệ sĩ đi về phía đó.

"Kim thiếu gia, cậu không được làm cho A Quốc nhà chúng tôi khóc đâu đấy" Min hai tay chống nạnh uy hiếp.

"Sẽ không, không bao giờ nữa"  Taehyung bước vào WC nam.

"Anh! Anh sao lại vào đây!" tiếng rống giận của nam y tá vang vọng toàn hành lang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net