Chương 21.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị cô em quấn quýt suốt hơn một tiếng kể khổ đủ điều,Điền Chính Quốc mới có thể chạy tới nhà hàng mua cháo. Giờ này bệnh nhân chắc cũng đã truyền dịch xong, nam y tá vội gọi điện nhờ chị Min đến rút kim cho tên kia hộ rồi mau mau chóng chóng xách cặp lồng chạy về.

Quay trở lại phòng bệnh, bệnh nhân đã ngồi tựa lưng ở trên giường, nhìn hắn đầy tha thiết... Há... nhìn hắn? Nam y tá nhìn sang cặp lồng cháo cầm trong tay, chắc là bệnh nhân nhìn tha thiết vào cái cặp lồng a, nhất định là hắn nhìn lộn rồi.

"Hôm nay nhà hàng đó đông quá, đợi nửa ngày mới mua được" tìm lấy một cái cớ, nam y tá đem cặp lồng đặt lên bàn, lấy một cái bát sau đó cầm thìa múc cháo cho bệnh nhân. Múc xong, nam y tá đưa bát cháo cho người bệnh, tên này giơ tay trái bị băng bó của mình lên: "Tôi không cầm được".

"Tay anh làm sao vậy?" nam y tá ngồi xuống giường của bệnh nhân, chau mày.

"Đi rửa tay trong toilet, không cẩn thận..." bệnh nhân vừa giải thích vừa tha thiết nhìn nam y tá như lúc trước.

"Anh sao lại bất cẩn như vậy?" nam y tá buông bát cẩn thận vạch băng gạc lên, mày càng nhíu chặt: "Sau này đi toilet anh nhấn chuông điện gọi tôi".

"Tôi không muốn làm phiền cậu. Ngày mai cậu còn phải tham gia trận đấu" bệnh nhân bình tĩnh nói nhưng không hiểu sao câu trả lời này lại tràn ngập hương vị đáng thương thế ? Nam y tá giúp bệnh nhân chỉnh lại băng gạc, lại cầm lấy bát: "Vậy anh nhờ bọn chị Min".

"Mấy chị ấy không thuận tiện" bệnh nhân cho tay trái vào lại trong chăn "Từ nay về sau tôi sẽ cẩn thận hơn".

Nam y tá không khỏi trầm xuống, múc một thìa cháo thổi thổi rồi đưa đến bên miệng bệnh nhân, người này lập tức há mồm. Lần này, nam y tá không có giống như khi trước như cho gia súc ăn tống cháo liên tiếp vào miệng bệnh nhân mà chậm rãi đợi bệnh nhân ăn xong rồi mới đút tiếp.

Một lát sau, nam y tá mở miệng: "Trận đấu lần này rất quan trọng, tôi phải tham gia, đấu xong tôi sẽ quay lại bệnh viện. Tôi đem một cái bô đặt luôn dưới giường, nếu trong khi truyền dịch mà muốn đi toilet thì anh cứ dùng nó luôn, khi trở về tôi sẽ dọn dẹp cho".

"Cậu cứ đi đi, tôi chờ cậu về" bệnh nhân lúc này không dùng lại thủ đoạn không ăn không ngủ để uy hiếp nam y tá, tuy vậy lời nói của người này làm cho nam y tá dừng tay, cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.

"A Quốc"

"A"

Nam y tá không nghĩ nhìn bệnh nhân. Đợi nửa ngày không thấy bệnh nhân nói tiếp, nam y tá bất đắc dĩ đành ngẩng đầu. Thấy bệnh nhân nhìn mình chằm chằm với ánh mắt mà hắn không thể hiểu nổi, nam y tá có chút hốt hoảng.

Nam y tá vội tiếp tục múc cháo: "Đấu xong trận đó tôi sẽ quay về, anh phải nghe lời Min đấy".

"Tôi chờ cậu trở về".

Nam y tá tránh đi cái nhìn chăm chú của bệnh nhân: "Ừ".

Giúp bệnh nhân ăn hết cháo xong, nam y tá tìm cớ rời đi.

Bệnh nhân lúc này liền gọi điện thoại cho viện trưởng Top: "Ngày mai tiến hành làm sinh thiết luôn, tôi muốn mau có kết quả, không được phép phạm sai sót".

7 giờ tối, quản gia Kim gia Kim Seok Jin mang theo một bữa ăn hết sức bổ dưỡng đi vào bệnh viện, nhận sự dặn dò từ phu nhân cùng lão gia, ông mang theo hai phần đồ ăn. Sau khi tiêm cho bệnh nhân xong, nam y tá nhìn đến cà tím om, măng xào thái nhỏ, sườn sốt nhất đẳng mĩ thực, nước miếng của hắn không khỏi cháy ra ròng ròng. Cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ ở New York xa xôi này hắn cư nhiên có thể ăn những món Trung hảo hạng thế này.

Không khỏi trừng mắt liếc nhìn bệnh nhân một cái, nam y tá quên béng mất là mình đang uống thuốc Đông y, gắp một miếng bỏ tọt vào trong mồm. Ngon, ngon!Ăn ngon quá đi mất! vì sao lúc trước hắn không phát hiện ra tay nghề nấu ăn thượng đẳng của mẹ nuôi? Không công lãng phí nhiều năm như vậy. Lại oán hận trừng mắt nhìn bệnh nhân một cái, nam y tá tìm được tên đầu sỏ gây ra việc này rồi a. Đều là tại tên khốn này!.

Tên khốn này nếu không kéo hắn tới trường thì lại lôi hắn xuất ngoại nếu không thì liền bắt hắn làm tăng ca, khiến cho hắn có rất ít thời gian rảnh rỗi. Bởi vậy mỗi lần hắn nhìn thấy mẹ nuôi đều là thừa dịp tên này không có ở nhà, mà gặp cũng nào dám lâu vì sợ tên khốn này lại không biết lại kéo hắn đi làm việc gì nữa, hại hắn không có thời gian đi chơi với đám bạn bè. Đợi đến lúc hắn cuối cùng cũng tốt nghiệp được đại học thì cha nuôi mẹ nuôi lại bắt đầu xuất ngoại hưởng những ngày tháng ngọt ngào, do vậy hắn lại càng ít gặp. Hiện tại nhớ đến, tên này ở nhà toàn ăn cơm Trung thế mà sao khi ở cùng hắn lại toàn ăn cơm tây vậy à ? Chẳng lẽ tên khốn kỳ thật thích ăn cơm tây cho nên mới đối với hắn như vậy ? đáng giận!.

Cầm đũa một nhát cướp đi luôn miếng sườn lợn lớn nhất trong bát bệnh nhân, nam y tá bỏ vào trong miệng ra sức ăn, cứ như thứ trong miệng hắn là thịt bệnh nhân.

"Phổi của anh không tốt, dùng đồ ăn nhẹ thôi" nam y tá đem rau dưa gắp vào trong bát của bệnh nhân, còn đem thịt bỏ vào trong bát của mình.

Bệnh nhân cũng không tức giận, chỉ nói: "Cậu đang uống thuốc đông y, kị dầu mỡ. đợi cậu uống xong thuốc, tôi đưa cậu về nhà, muốn ăn gì cũng được".

"Nhưng giờ tôi muốn ăn" nghĩ đến nữ vương trong nhà, nam y tá ánh mắt không đành lòng nhìn miếng sườn vỗ cánh bay ra khỏi bát. Cả đầu chỉ có thịt, thịt, hắn không có nghe ra ý tứ gì đó trong lời nói của bệnh nhân.

"Thuốc đông y còn phải uống trong bao lâu?" bệnh nhân mặc dù không đành lòng nhưng vẫn là giúp nam y tá gắp sườn ra khỏi bát.

"Mẹ chưa nói" nam y tá cắn cắn đũa, thèm nhỏ dãi nhìn sườn sốt, hắn muốn ăn, muốn ăn.

Với với gọi quản gia đang kinh ngạc, bệnh nhân nhờ ông đem sườn lợn cất đi sau đó gắp một miếng cà om đưa lên miệng nam y tá, nói "Tôi không thích ăn cà".

"Kiêng ăn không tốt. Anh đã suy dinh dưỡng đến mức này rồi kiêng củng làm gì nữa" cắn một miếng, nam y tá bị dời đi lực chú ý gắp lại cho bệnh nhân mấy miếng cà. Không còn nghĩ tới sườn sốt, nam y tá cúi đầu há to mồm và cơm, hắn muốn mau mau chóng chóng đem mình dưỡng béo, đến lúc ấy mới tha hồ mà ăn sườn lợn được. Bệnh nhân nhìn nam y tá ôn nhu đến độ có thể làm người ta chết đuối. Bất quá, trước khi có thể làm cho nam y tá chết đuối thì bệnh nhân đã đem quản gia nhà mình hù chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net