Chương 23.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo mọi người đi vào khách sạn mà bọn họ sẽ ngủ lại, Điền Chính Quốc nguyên bản muốn nói là không cần đặt phòng cho mình bất quá kết quả là hắn chưa kịp làm gì thì nữ yêu đã nói: "Huấn luyện viên, có thể cho em với Chính Quốc cùng một phòng không ? Nơi này chỉ có mình em là con gái, em sợ ở một mình".

Bà sợ cái gì ? Điền Chính Quốc thiếu chút nữa thốt ra, nếu không vì cánh tay đang bị một người nào đó véo thì hắn nhất định sẽ nói!.

Phác Tuấn Hành có chút kinh ngạc, tuy nhiên cũng nhanh chóng lý giải được nên cười cười, người trẻ tuổi mà không có gì phải bất ngờ. Ông nói với người phụ trách chiêu đãi cả đội ở New York: "Bọn nó là một đôi vì vậy cứ an bài cho hai đứa một phòng". Đối phương ái muội nhìn cặp tình nhân đang dán chặt lấy nhau kia, cười đồng ý.

"Chính Quốc , anh không muốn cùng phòng với em?" Yêu nữ ủy khuất ngẩng đầu, Điền Chính Quốc không dám nhìn mặt đội trưởng, cắn răng lắc đầu: "Không có".

"Hì hì" tiếng cười của yêu nữ khiến xương cốt hắn muốn rơi luôn.

Phòng đã an bài ổn thỏa. Huấn luyện viên cùng bạn của ông ở một phòng, Hạo Thạc cùng anh hắn ở một phòng, Kim Nam Tuấn cùng phó đội trưởng Trịnh Doãn Hạo ở một phòng, Thái Huân cùng Lý Quang Tổ ở một phòng, Triệu Quyền cùng Hựu Khiêm ở một phòng, bốn thành viên dự bị ở cùng một phòng, Điền Chính Quốc với Tú Trí cùng một phòng. Bị Tú Trí kéo vào phòng, Điền Chính Quốc lập tức đóng cửa, ánh mắt đảo quang đầy nét vội vàng.

"Tú Trí, em xin chị, chị đừng tra tấn em nữa mà" ngay tại chỗ cửa, Điền Chính Quốc chỉ kém một điểm quỳ xuống cầu xin.

Tú Trí ném túi xách màu hồng phấn xuống giường, đá bay giày cao gót, càu nhàu đáp: "Tôi cũng không muốn đâu nhưng mà chờ tôi tóm được Kim Nam Tuấn rồi thì tôi sẽ không tra tấn ông nữa".

"Bà cô của tôi ơi, nếu không để tôi đem đội trưởng trói lại trên giường cho bà nhá ? " Nghĩ đến nữ yêu bốc đồng này, lại nghĩ tới tên khốn bốc đồng ở bệnh viên kia, tên nào tên nào cũng làm hắn đau hết cả đầu.

"Tôi cũng muốn thế" Tú Trí so với hắn còn ủy khuất hơn "Lúc ở trên máy bay, tôi đã cố ý ngồi bên cạnh hắn, giả bộ ngủ tựa vào vai hắn vậy mà hắn cư nhiên lại chạy tới vị trí khác, để tôi một mình ngồi lại đó. Tuy rằng nằm xuống đúng là thoải mái hơn nhưng mà người ta muốn nằm ở trên người hắn cơ, cái tên đầu gỗ ấy, lúc tôi dựa vào vai hắn rõ ràng nghe thấy hắn thở dồn dập mà".

" 'Vợ của bạn bè thì không thể động ' , bà là bạn gái của tôi, đội trưởng lại là chính nhân quân tử cho dù có thích bà đi chăng nữa cũng nào dám làm cái gì. Thôi có khi tôi với bà chia tay đi" Chia tay một cái là bản tọa liền tự do.

"Hừ, mơ đi em. Tôi muốn kích hắn, kích cho đến khi nào hắn chịu lao tới cướp tôi đi" luôn luôn tôn thờ tiểu thuyết đại nhân, yêu nữ càng ủy khuất " Lần trước tôi giả bộ say hôn hắn, hắn cũng hôn lại tôi mà".

"Cái gì?!" Điền Chính Quốc tuyệt đối không phải vì tức giận nên nhảy dựng lên mà là vì hưng phấn a!: "Các người đã hôn môi?! OMG! Không hổ là đội trưởng!"

"Hừ, đội với trưởng cái gì ? Sau đó hắn nói là hắn uống rượu còn nói là xin lỗi. Ông nói xem tôi hẳn là nên trả thù hắn đi ? Uống rượu ... hôm đó cũng có đứa con gái tới ve vãn mà hắn ngay cả chạm cũng chẳng thèm, chỉ có duy nhất hôn tôi, còn..." Haizz người nào đó cuối cùng cũng có phản ứng ngượng ngùng của một cô gái.

"OMG! OMG!".

"Hắn chắc chắn là thích tôi, trực giác của tôi mách bảo rằng hắn thích tôi".

"Ừ ừ, trực giác của tôi cũng nói với tôi là đội trưởng thích bà".

"Bởi thế ông phải giúp tôi".

"Được".

"Bởi thế buổi tối ông phải ngủ lại với tôi".

"Này...".

"Còn phải cãi nhau với tôi làm cho tôi khóc".

"Đừng mà..."

"Tốt nhất là ông di tình dừng luyến".

"Tú Trí..."

"Sau đó tôi sẽ đi tự tử may mắn hắn lại phát hiện ra, rồi mới..."

"Tú Trí! Tôi sẽ bị bà hại chết!".

"Mặc kệ ai bảo ông là bạn trai về mặt danh nghĩa của tôi".

"Ô ô ô..." Mạng hắn sao lại khổ thế này ?

...

Mọi người đều bị lệch múi giờ, Điền Chính Quốc thừa dịp Tú Trí đi tắm, để lại một tờ giấy rồi chuồn đi. Tựa như phía sau có ác lang đang đuổi theo, Chính Quốc phi thật nhanh lên taxi. Không được tuyệt đối không được ! Nếu cứ làm theo kịch bản của Tú Trí thì cho dù đến cuối cùng chân tướng rõ ràng, hắn nhất định cũng sẽ bị gϊếŧ thực thảm, hơn nữa hắn làm sao có thể hợp tác với yêu nữ đáng sợ kia đi chỉnh đội trưởng một trận a ? không được hắn phải tự cứu chính mình.

Không đi về bệnh viện, Điền Chính Quốc quay lại căn hộ của Ami . Trong nhà không có người, Ami còn phải đi học , nghiên cứu cao học vốn rất bận rộn, lúc trước bởi vì vụ kiện của anh mà chậm trễ nhiều việc, hiện tại không cần nhúng tay vào án kiện nữa, cô phải tăng tốc ngốn hết đống luận văn dồn lại thời gian qua. Jimin cũng bề bộn nhiều việc , tuy nhiên Điền Chính Quốc cũng chẳng rõ tên đó đang bận rộn việc gì.

Thả mình xuống giường, Điền Chính Quốc lăn qua lăn lại cuối cùng lấy điện thoại di động ra.

"Chị Fei... là em, chị hôm nay có bận không".

Đối phương thật cao hứng khi nhận được cuộc gọi này của hắn, ôn nhu đáp: "Không, chủ tịch tự mình điều hành, công ty không có cái gì khó giải quyết cả , nhóm bạn tốt của em cũng không đến gây rối nữa".

"Hắc hắc, em đã phát cảnh báo chú hề đến chỗ bọn họ, mấy tên đó giờ còn đang mải truy tìm em lấy đâu ra thời gian mà đến quấy rối".

"Em hiện tại đang làm gì?"

"Em đang ở chỗ Ami . Chị Fei... em đói bụng..."

"A, con sâu tham ăn, hôm nay không phải tới bệnh viện sao?".

"Đội bóng của em hôm nay đến, tạm thời em không cần đi. Chị Fei, em nhớ chị, giờ chị tới đây được không?".

"Gặp phải việc gì à?".

"Vâng, là vấn đề nan giải".

"Được, đợi một tí chị qua, chủ tịch mấy ngày nay tâm tình tốt lắm, chị có thể xin nghỉ".

"Cảm ơn nha chị Fei, em chờ chị".

Cúp điện thoại, Điền Chính Quốc  không khỏi cảm khái, tại sao Tú Trí không thể ôn nhu được như chị Fei?

...

Bệnh viện.

Sau khi gấp gáp trở về Taehyung nghỉ ngơi chừng một tiếng rồi được các bác sĩ đưa vào phòng thủ thuật. Hôm nay, anh muốn thừa dịp nam y tá không có mặt thực hiện kiểm tra sinh thiết. Vốn bác sĩ Top muốn tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa, nếu khoảng tối không có gì thay đổi như vậy có thể cơ bản kết luận đấy không phải là ung thư, khi đó tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân, áp dụng các phương pháp trị liệu, dựa trên các chỉ số, khả năng là ung thư cũng khá nhỏ.

Tuy nhiên Taehyung  không muốn tiếp tục đợi, anh muốn lập tức biết ngay bản thân có phải bị ung thư hay không, cho dù trên ngực phải mở một lỗ, anh cũng không để ý. Sở dĩ không để cho bác sĩ Top nói với người nhà và nam y tá là hôm nay anh kiểm tra bởi vì Taehyung muốn mình là người đầu tiên biết kết quả.

Y tá trưởng Min đi vào phòng thủ thuật giúp bệnh nhân tiêm thuốc tê, chị không đành lòng hỏi: "Thật sự không muốn báo với A Quốc sao ? Đến lúc trở về, thằng nhỏ nhất định sẽ tức giận".

"Không được, đừng nói với cậu ấy" Taehyung nói "Cho đến khi tôi biết được kết quả thì không được nói cho bất luận kẻ nào".

Min bất đắc dĩ, tiêm thuốc mê cho Taehyung .

...

Sau một tiếng rưỡi, Taehyung vẫn đang trong tình trạng hôn mê được đẩy ra khỏi phòng thủ thuật, bốn mươi phút trước mẫu mô trong phổi anh đã được lấy ra, rất nhanh mang tới phòng thí nghiệm, tiến hành kiểm tra. Đến hai giờ chiều, khi Taehyung  tỉnh lại , bác sĩ Top và Min cùng vài vị bác sĩ, y tá đang đứng ở đầu giường kích động nhìn anh.

"Cậu Taehyung , kết quả kiểm tra đã có" bác sĩ Top cao hứng nói: "Có thể khẳng định không phải ung thư. Mô ở phổi vẫn phát triển tốt, không phát hiện ra tế bào ung thư, khoảng đen trong phổi của cậu chúng tôi đã thảo luận lại và đều nhất trí rằng đó khả năng là do cậu hút thuốc trường kỳ hơn nữa hiện tại không khí ô nhiễm, bụi khói bám lại trong phổi do đó tạo nên một khoảng đen ở đó. Tuy nhiên cậu cũng có chút triệu chứng của viêm phổi, vì vậy vẫn nên nằm lại điều trị".

Thần kinh vốn đang buộc chặt dần lơi lỏng, Taehyung nhắm mắt lại. Qua thật lâu sau, anh mới khàn khàn mở miệng: "Nói với Chính Quốc , đó là u lành".

"A?"

Mọi người há hốc mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net