Chương 25.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước cửa phòng ngủ, khuôn mặt Ami tràn đầy vẻ lo lắng. Người bị cô cấp tốc gọi về - Jimin đứng bên cạnh quay sang lắc đầu rồi kéo Ami ra chỗ ghế sô pha.

"Để cho anh em yên tĩnh một lúc, chúng ta ngồi ngoài này đợi đi".

"Anh Jimin , anh em đã xảy ra chuyện gì ?".

Mới từ trường về, Ami vô cùng lo lắng khi chỉ kịp thấy anh mình chật vật chạy vào nhà, nước mắt giàn giụa trên gương mặt, một câu cũng không nói đã chạy vào trong phòng đóng chặt cửa lại.

Jimin thở dài: "Có thể khiến anh em trở nên như vậy ngoại trừ tên đang nằm ở bệnh viện kia thì còn ai vào đây nữa?".

"Tên khốn đó bắt nạt anh em?!" Ami phừng phừng lửa giận nhảy dựng lên tuy nhiên Jimin ngồi bên cạnh đã ngay lập tức kéo cô ngồi xuống. Đè lại người đang kích động, Jimin đáp: "Tên đó làm sao dám bắt nạt anh em, hắn mà như thế thì anh đánh vỡ đầu". Hắn cười cười trấn an Ami đang ngồi trong lòng: "Yên tâm, ổn mà, chuyện của hai người bọn họ thì để hai người đó tự giải quyết, chúng ta trước tiên cứ đứng một bên nhìn đã. Nếu tên khốn kia quá phận thì lúc ấy chúng ta ra tay cũng không muộn".

"Anh em không nên mềm lòng với anh ta. Nếu em mà là anh ấy thì em sẽ không thèm quan tâm anh ta sống hay chết, tốt nhất là anh ta cứ bị ung... ưm ưm" Ami đang nói thì bị Jimin bịt miệng lại.

"Em muốn bị thằng anh mình tẩn cho một trận à ? Có muốn chửi thì cũng không nên chửi trước mặt nó" nhìn về phía cửa phòng ngủ, Jimin nhỏ giọng nói "Trông bộ dạng anh em thế này thì nhiều khả năng là đã bị Taehyung đoán ra".

"Ưm?! Ưm?!" Ami miệng vẫn bị bịt lại.

"Anh dám cá là Taehyung sẽ đến đây" Jimin nhỏ giọng nói ở bên tai Ami.

"Ưm! Ưm ưm ưʍ..." anh ta mà dám mò đến đây thì em nhất định đánh chết ! Người nào đó không rõ là vì người bên cạnh dựa vào quá sát hay vì tức giận mà trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng.

"Muốn đánh cược hay không?" Jimin cuối cùng cũng bỏ tay xuống nhưng vẫn không lui ra.

Mặt Ami đỏ bừng, đỏ bừng.

Reeng, reeng, reeng, reeng, chuông cửa đột nhiên vang lên. Jimin nở nụ cười: "Coi như anh thắng", đứng dậy đi mở cửa.

"Anh Jimin" cô cũng không nói là muốn cá cược mà , Ami có chút mờ mịt.

Mở cửa ra, người đứng ngoài quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, Jimin  bĩu môi: "Cậu ta không ở đây".

"Cậu ấy ở đây" nguời đến lịch sự gật đầu , cường ngạnh đi tới.

"Tôi nghe nói chiều nay cậu vừa kiểm tra sinh thiết xong, đâm một lỗ ở ngực như thế mà có thể xuống giường thế này được sao?".

Bịt chặt miệng vết thương, người tới thản nhiên hỏi: "Cậu ấy đâu?".

"Anh tới đây làm gì?!" thấy rõ người tới, Ami vọt lên xong may mắn Jimin đã kịp ngăn lại.

"Anh đi ra khỏi đây! Nơi này không chào đón anh ! Lập tức rời khỏi đây nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" đối với người đã từng hại chết anh mình, Ami vẫn hận đến tận xương tủy.

"Cạch" cửa phòng ngủ mở ra. Một thiếu niên hai mắt sưng đỏ, trên trán có một khối thâm tím đứng ở cửa. Ami lập tức ngăn trở tầm mắt người tới , tiếp tục quát: "Anh đi ngay lập tức ! Nơi này không chào đón anh".

"Ami" thiếu niên mở miệng, thanh âm khàn khàn "Đi làm cho anh cốc nước quýt, anh khát". Ami quay đầu, trong mắt tràn ngập sự lo lắng, cô không thể gọi anh trước mặt tên khốn này.

"Ami, anh cũng khát!" Jimin ôm chầm lấy Ami , nhanh chóng kéo cô về phía phòng bếp.

"Anh cút đi ! Anh hại chết anh tôi mà còn dám vác mặt tới đây à!!! Anh cút ngay lập tức! đây là nhà tôi, tôi không.. ưʍ.. ưm".

Phòng khách quay trở lại im lặng, thiếu niên xoay người đóng cửa phòng ngủ lại. Người tới ra hiệu cho vệ sĩ rời đi, anh đóng cửa ra vào, cởi dép, chân trần đi vào trong nhà. Xoay xoay tay nắm, cửa không khóa, người tới mở cửa tiến vào rồi khóa trái cửa lại. Thiếu niên ngồi ôm chân trên giường, người mới tới đi đến bên giường chậm rãi ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.

Sụt sịt cái mũi, thiếu niên mở miệng: "Nằm xuống".

Người tới ngoan ngoãn nằm xuống, thiếu niên kéo cái chăn ra đắp lên trên người tên kia. Lại hít thở một hồi, thiếu niên kéo cái chăn xuống, cởi áo sơ mi của tên kia khi nhìn thấy băng gạc ở chỗ vết thương không có vết máu chảy ra, hắn mới yên tâm kéo chăn lên, tiếp tục hít thở.

" Anh nhận sai người" nước mắt lại trào ra trên khuôn mặt của thiếu niên.

"Ừ, tôi nhận sai người" tầm mắt của người này vẫn đặt vào chỗ bầm tím trên trán thiếu niên, cánh tay ở bên ngoài chăn vươn lên sờ vết thâm.

Lau đi nước mắt, thiếu niên nói tiếp: "Tôi không phải Jungkook ".

"Ừ, cậu không phải là Jungkook , cậu là Chính Quốc , Điền Chính Quốc " nam nhân cố nén lại đau đớn từ vết thương, nắm chặt lấy tay thiếu niên, nắm thật chặt.

Thiếu niên muốn bỏ ra nhưng chợt nghe nam nhân kêu rên nên lại thôi.

"Sau khi trận đấu chấm dứt, tôi sẽ quay lại Hồng Kông, anh không cần làm phiền tôi. Tôi và anh chỉ là hai người không quen biết" thiếu niên chôn đầu vào giữa hai chân, hắn không muốn để người kia nhìn thấy mình khóc.

Nam nhân không trả lời mà chỉ khẽ vuốt lên mu bàn tay của thiếu niên.

"Tôi đã có bạn gái, là bạn thanh mai trúc mã của tôi, tốt nghiệp đại học xong tôi sẽ kết hôn với cô ấy".

Nam nhân nhếch môi, bàn tay đang vuốt ve kia đột nhiên dùng sức.

"Anh còn có vợ con, vợ anh yêu anh như vậy, anh cũng nên yêu cô ấy như thế, chờ vụ án của cô ấy kết thúc hãy cùng cô ấy sống cho tốt, đừng đày đọa bản thân như này nữa".

"Jungkook đã chết , anh có cuộc sống của anh , tôi cũng có cuộc sống của tôi".

Thiếu niên vẫn thủy chung giấu đầu vào giữa hai chân, không để người kia nhìn thấy được những giọt nước mắt của mình. Tay vẫn bị nam nhân cầm lấy, bàn tay của người kia thực lạnh, tay hắn cũng thực lạnh.

Nếu là trước đây, việc hắn với người kia nắm tay nhau cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên hiện tại, hắn đã không còn là hắn, người kia cũng không còn là người nam nhân mà hắn quen thuộc , hai bàn tay nắm lấy nhau như thế này chỉ khiến tim cùng bả vai của hắn thêm đau.

"Buông đi, mọi người cũng không còn là trẻ con".

Thiếu niên mặc dù muốn bứt tay người kia ra nhưng thực không có cách nào. Giãy vài lần vẫn không đạt được kết quả, thiếu niên đành tiếp tục bất động, mặt chôn ở giữa hai chân, quyết tâm không ngẩng đầu. Nam nhân nắm chặt lấy tay hắn, đó không phải là cái nắm tay bình thường mà là mười ngón tay của hắn cùng nam nhân đan xen vào với nhau. Thiếu niên càng không ngừng hít thở, chiếc chăn đắp trên người càng lúc càng ẩm ướt .

Bên ngoài, Ami dán chặt lỗ tai vào cánh cửa nhằm nghe ngóng xem người bên trong đang nói về cái gì. Từ sâu thẳm nội tâm, cô cực kỳ phản đối việc anh của mình cứ vướng mắc vào chuyện của tên khốn kia như thế này.

Vừa mới tắm xong, Jimin từ phòng tắm đi ra đã nhìn thấy người nào đó đang lén lút trước cửa phòng ngủ. Hắn lau lau đầu rồi đi qua bên đó, vòng một tay đem người kia kéo ra.

"Anh Jimin" khuôn mặt Ami trong nháy mắt tràn ngập một màu phấn hồng . Jimin chỉ quấn cái khăn tắm ở ngang hông , phần thân trên của hắn hoàn toàn trần trụi. Ami bị kéo đi , cả người cô dán chặt vào người Jimin , hiện tại sắc đỏ đã hoàn toàn chiếm cứ khuôn mặt ai đó.

"Đừng làm phiền bọn họ. Anh đói bụng, làm cho anh tí đồ ăn đi" ôm ngang thắt lưng Ami , Jimin  dùng sức kéo cô cách cách cái cửa ra một chút sau đó hắn lau lau đầu quay về phòng mặc quần áo.

Nhăn nhó một hồi như tiểu tức phụ, Ami với khuôn mặt đỏ hồng dán tai vào cửa vẫn không nghe ra tí động tĩnh gì bên trong , cuối cùng mặt trời bé con đành đi vào phòng bếp làm cơm tối.

Đợi cho đến khi thiếu niên không còn phì phò hít thở nữa, nam nhân mới mở miệng: "A Quốc , có thể đợi cho đến khi tôi giải phẫu xong , cậu hẵng quay lại Hồng Kông được không?".

Thiếu niên không phản ứng.

"Sau này cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng, cậu nói gì tôi cũng nghe, cố... cố đợi vài ngày nữa tôi bảo bác sĩ Top lập tức phẫu thuật luôn".

"Anh vừa mới kiểm tra xong chưa thể phẫu thuật ngay được" thiếu niên lại bắt đầu phì phò thở.

"Tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, mau chóng tiến hành phẫu thuật" nam nhân dùng sức kéo thiếu niên lại sát bên cạnh mình "Đợi tôi phẫu thuật xong rồi cậu mới quay lại Hồng Kông được không?".

"Ngày 17 là sinh nhật mẹ tôi, tôi muốn quay lại tổ chức sinh nhật cho bà . Sau này sẽ không quay lại Mĩ nữa".

Thiếu niên bị nam nhân kéo ngã , hắn nằm ở bên người nam nhân, hai tay che mặt không để người kia nhìn thấy hắn và cũng không để hắn nhìn người kia.

"Tôi hứa với cậu trước ngày 17 nhất định sẽ làm phẫu thuật".

Giọng thiếu niên ngày càng nặng, thanh âm càng lúc càng trở nên nghèn nghẹn: "Không cần đến tìm tôi, tôi đã có cuộc sống của riêng mình". Nam nhân cắn chặt môi, quay đầu, cảm nhận người thiếu niên nằm cạnh.

"Vợ anh chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ, cô ấy không cố ý thương tổn anh. Anh đừng nên ly hôn với cô ấy, đứa nhỏ không có mẹ rất đáng thương".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net