Chương 25.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên dùng tay trái che đi khuôn mặt cùng khối bầm tím trên trán, không chỉ khuôn mặt bị bầm, nam nhân thấy được cả vết xanh tím trên cánh tay hắn.

"Vì sao lại bị như này?" trong giọng nói không chỉ có ôn nhu mà còn ẩn chứa cả đau lòng, nước mắt của thiếu niên bất giác lại tuôn rơi.

Thiếu niên hai mắt đẫm lệ , trước mặt là một mảng mơ hồ: "Ở chỗ cầu thang... không cẩn thận bị ngã".

"Thực xin lỗi" nam nhân nhẹ nhàng xoa lên vết đau sau đó lau đi nước mắt cho thiếu niên.

"Anh quay lại bệnh viện đi" thiếu niên nghẹn ngào.

"Miệng vết thương đau , tôi đi không nổi , có thể cho tôi nghỉ lại đây một đêm được không ? Sáng mai tôi sẽ quay lại bệnh viện. Thực xin lỗi" nam nhân lại vuốt nhẹ khuôn mặt thiếu niên.

" Có đau lắm không ? " thiếu niên cởi bỏ áo sơmi của người bên cạnh, cẩn thận lấy băng gạc ra, miệng vết thương có máu loãng, đôi mắt thiếu niên lại bắt đầu ươn ướt: "Anh vẫn như vậy, cho tới bây giờ vẫn chẳng chịu yêu quý thân thể của mình".

"Thực xin lỗi"

Thiếu niên chịu không nổi lại ngồi dậy, ngay lập tức hắn nghe được tiếng r.ê.n rỉ đầy thống khổ của tên kia, thiếu niên đành nằm lại xuống, quay mặt về phía trong giường. Nam nhân cũng không nói gì, anh kéo tay phải của thiếu niên lên, xoa xoa vết bầm ở đó. Trong phòng giờ đây chỉ còn lại tiếng hít thở phì phò của thiếu niên.

"Bang bang bang" có người ra sức gõ cửa "Anh ! Đi ra ăn cơm thôi. Anh, ra lẹ nào!".

"Bang bang bang" người bên ngoài tất nhiên đang rất nóng lòng muốn gặp anh mình.

Thấy thế, nam nhân chậm rãi buông tay thiếu niên ra , người này ngay lập tức lấy chăn lau qua khuôn mặt rồi xuống giường. Mở cửa ra, thiếu niên thấy khuôn mặt cô em của mình đang tràn ngập vẻ lo lắng . Hắn miễn cưỡng cười với con bé sau đó đóng cửa lại.

"Ăn gì?".

"Anh , anh có khỏe không?".

Ami lấy cốc nước quýt đưa cho anh.

" Không có việc gì " Điền Chính Quốc nhận cái cốc, kéo Ami vào trong phòng bếp .

Trong bếp, người nào đó đang phồng mồm ngốn món cơm đen tuyền . Vừa nhìn thấy hai đĩa cơm rang khác cũng đen đầy "nguy hiểm" như thế, Điền Chính Quốc do dự không biết có nên đi qua đó hay không .

"Anh..." Ami mặt phấn hồng, phấn hồng "Đây là lần đầu của em, màu sắc có hơi khó coi nhưng mà Anh Jimin bảo hương vị cũng được".

"Em thử chưa ? " Điền Chính Quốc đi tới bên bàn rồi ngồi xuống, cầm lấy thìa.

"Chưa a" Ami cũng ngồi xuống ngay sau đó cô thấy anh của mình buông thìa.

" Jimin , có thể ăn sao ? " Điền Chính Quốc không chút nể tình, mấy hôm nữa hắn còn có trận đấu, không thể bị tiêu chảy.

Jimin vẫn không ngẩng đầu đáp: " Ami tự tay làm , đương nhiên phải ăn hết".

Khuôn mặt Ami trở nên đỏ bừng, xúc một thìa cơm cho vào miệng, "mặt trời bé con" tỏa sức nóng mãnh liệt. Vừa thử miếng đầu tiên, cô xấu hổ phun đống cơm trong miệng ra, nhanh tay cướp lấy đĩa cơm của Jimin  rồi nói: "Rất khó ăn".

Jimin nở nụ cười, đoạt lại đĩa cơm của mình: "Người không nấu cơm không có tư cách nói đồ ăn người khác làm là khó ăn . Anh đói bụng , thế này ngon hơn bánh mì với cà phê nhiều".

Điền Chính Quốc thở hắt, dồn hết đống hờn dỗi trong lồng ngực ra ngoài. Hắn xúc một thìa cơm cho vào miệng.

"Phụt!!" hắn thật sự rất muốn nể tình, thật sự a ! Điền Chính Quốc nhìn thấy tên Jimin trừng mắt nhìn mình một cái.

Chụp lấy bàn tay Ami , Điền Chính Quốc an ủi: " Ami , anh không muốn lừa em, rất khó ăn , không nuốt nổi. Thôi thế này cũng không sao đâu, chẳng ai quy định kiến trúc sư phải biết nấu cơm mà. Anh của em cũng không biết a".

"Em ra siêu thị mua đồ ăn về" Ami thực chán nản.

"Ami trong tủ lạnh có thức ăn gì không?" Điền Chính Quốc huých huých cô em sau đó hắn mới nhìn đến tên Jimin cũng đã ngừng ăn.

" Anh làm ? " Ami không ôm hy vọng "Tủ lạnh không còn thức ăn gì, mì tôm không có, trứng cũng hết rồi chỉ còn lại nước trái cây với sữa thôi. Đồ ăn chị Fei làm trưa nay lúc nãy em đổ vào rang cùng với cơm rồi".

" Jimin không phải mua về rất nhiều sao ? " Điền Chính Quốc kỳ quái.

"Tao ăn hết rồi" Jimin không chút áy náy trả lời.

"Mày là lợn hả?" Điền Chính Quốc đứng lên, uể oải vỗ vỗ cô em, "Nhìn anh mày mà học tập đây này" sau đó hắn rời khỏi bếp . Ami cùng Jimin vội vàng đi theo.

...

"Bác Kim , là cháu. Vâng, anh ta hiện đang ở chỗ cháu, yên tâm, miệng vết thương của anh ta không sao, cháu sẽ chăm sóc anh ta. Đêm nay, anh ta tạm thời ở lại chỗ cháu, sáng mai cháu đưa quay lại viện".

"Vâng, còn chưa ăn cơm ạ, hôm nay cháu chạy ngược chạy xuôi mà trong nhà lại hết sạch thức ăn".

"Được chứ ạ ? Thật tốt quá, bác Kim . À anh ấy vừa kiểm tra, ăn qua cháo rồi ạ".

"A, dì , đều là cháu không tốt. Đã làm phiền dì... ưm, dì bây giờ có hai người nữa cũng đang ở đây... kia, thật ngại quá . Vâng cháu đợi bác Kim mang cơm đến, cảm ơn dì, dì tốt quá. Vâng cháu ở nhà đợi, hẹn gặp lại dì".

Cúp điện thoại, hai mắt tràn đầy vẻ đắc ý nhìn về phía hai người đang đứng ở cửa, Điền Chính Quốc nhún nhún vai: "Haizz, đẹp trai nó tốt thế đấy , ai cũng đều thích!".

"Hừ" Jimin tặng cho hắn ngón giữa.

Ami cũng rất muốn học Anh Jimin làm như thế , trình độ tự kỷ của anh trai cô càng ngày càng tăng tiến.

Ngồi trong phòng khách đợi cơm tối , Điền Chính Quốc không quay lại phòng ngủ, tâm tình của hắn cũng dần bình phục. Hơn một tiếng sau, chuông cửa vang, hắn đứng dậy đi ra mở cửa.

"Bác Kim" ngoài dự đoán của mọi người, đến không chỉ có bác Kim mà còn có cả người khác, Điền Chính Quốc sửng sốt: "Dì... dì, bác trai". Bị dọa tới ngẩn người, Điền Chính Quốc giờ không biết nên làm gì với những người đang đứng ngoài cửa, cho vào cũng không được mà để đứng ngoài cũng chẳng xong.

Bà Kim từ ái nói với đứa nhỏ có vết bầm tím trên mặt: "Nghe nói cháu bị ngã, ta và bác trai cháu đều rất lo lắng . Taehyung ở lại đây quấy rầy mọi người vì thế hai bọn ta qua đây xem tình hình thế nào . Không có việc gì chứ?".

"Không , không có ạ" cái mũi của nam y tá dần nong nóng, hắn vội vàng mời cha mẹ nuôi cùng bác Kim vào.

"Anh , ai thế" nghe được thanh âm của phụ nữ , Ami vốn trốn trong phòng bếp liền đi ra . Vừa nhìn thấy người ở ngoài, cô sửng sốt. Mà những người đã vào đến trong phòng khách cũng sửng sốt.

" Ami ? ".

Ami thuận tay cầm lấy cái gối trên ghế sô pha che đi khuôn mặt của mình, không xong rồi !

Cửa phòng ngủ bật mở , Taehyung  chậm rãi đi ra: "Cha, mẹ, bác Kim ".

"Taehyung ?" bà Kim hết nhìn con mình rồi lại nhìn đến vẻ mặt kinh hoảng của nam y tá rồi lại nhìn sang Ami cùng người mới từ phòng bếp đi ra - Jimin " A Quốc sao cháu lại ở chỗ này ? Cháu quen biết họ sao ? Con bé..."bà Kim chỉ Ami , bà hình như vừa mới nghe thấy con bé gọi a Quốc  là "Anh"!

"Ami , cục trưởng Park , hai đứa quen biết a Quốc ?" Ông Kim lớn giọng hỏi.

Nam y tá đã hoàn toàn mất đi năng lực ứng biến.

"Mẹ" Taehyung đè lại miệng vết thương đi đến bên cạnh nam y tá đã bị dọa ngốc, giữ chặt lấy tay hắn "Cậu ấy không phải là người ngoài".

"Taehyung !" Ami lao vội đến: "Không cho nói!" tuy nhiên cô nhanh chóng bị người đằng sau ôm chặt vào lòng.

Tay nắm chặt hơn: "Cậu ấy là Jungkook ".

Đoàng đoàng đoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net