Chương 28.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, đang lúc ngủ chết đi sống lại thì Điền Chính Quốc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức . Hắn mơ mơ màng màng kéo chăn lên , dịch người nằm sát lại bên cạnh người nào đó, che lỗ tai tiếp tục ngủ. Chuông điện thoại vang lên được ba tiếng rồi ngưng, loáng thoáng, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.

"Alô" có người nghe điện thoại.

"Chính Quốc ?" Tú Trí kinh ngạc nhìn lại điện thoại của mình, là số tên kia, đúng rồi mà "Alô ? Chính Quốc ?".

"Cậu ấy đang ngủ, xin hỏi ai đó?" người nhận cuộc gọi thấp giọng hỏi, người nằm bên cạnh không có dấu hiệu tỉnh lại. Anh nhẹ nhàng xuống giường, đi vào phòng tắm.

"Đang ngủ ? Xin hỏi anh là...".

"Tôi là bạn của cậu ấy. Tối qua cậu ấy khá mệt nên giờ vẫn còn ngủ".

"Khá mệt?" Tú Trí đối với từ này thực mẫn cảm "Anh gọi anh ấy dậy được không , bảo anh ấy tiếp điện thoại, tôi là người yêu của anh ấy".

Ánh mắt âm trầm như đại dương sâu thẳm.

"Có chuyện quan trọng sao ? Đợi cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho, nếu không giờ có gì cô cứ bảo với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại".

"Anh là ai ? Tôi biết hết bạn bè của Chính Quốc  mà".

"Tôi là bạn ở New York của cậu ấy, cô chưa từng gặp tôi".

Đối phương lặng yên trong chốc lát, sau đó không chút để ý nói tiếp: "Tôi mặc kệ anh ấy có phải đang ngủ hay không , anh gọi anh ấy rời giường hộ tôi , hôm nay đội bóng tham gia buổi tiệc giao lưu với mười đội của bên đại học Mĩ . 10 giờ chúng tôi sẽ xuất phát từ khách sạn".

Buổi tiệc giao lưu ? Mười trường đại học ? Ánh mắt màu đen lóe sáng.

"Cô đọc cho tôi địa chỉ nơi tổ chức buổi tiệc , đợi cậu ấy truyền dịch xong tôi sẽ trực tiếp đưa cậu ấy đến đó".

"Truyền dịch ? Anh ấy lại bị bệnh?".

"Ừ, tối qua cậu ấy bị sốt, bác sĩ bảo tại cậu ấy chưa quen với khí hậu ở đây".

"Sao lại thế?" Tú Trí che lại ống nghe điện thoại "Huấn luyện viên, Chính Quốc đang ở nhà bạn anh ấy, bạn anh ấy bảo anh ấy bị bệnh, đang sốt a".

Phác Tuấn Hành đi tới, Tú Trí đưa điện thoại cho ông.

"Chào cậu, tôi là huấn viên của Điền Chính Quốc , Phác Tuấn Hành".

"Chào huấn luyện viên".

"Tình hình của Chính Quốc bây giờ sao rồi?".

"Đầu có hơi nóng một chút, không phải quá nghiêm trọng, bác sĩ bảo cậu ấy nghỉ ngơi tầm hai ngày là ổn".

"Cậu là bạn của em ấy?"

"Vâng . Cậu ấy hiện đang ở nhà tôi, cha mẹ tôi chăm sóc cậu ấy".

"Chính Quốc từng bị tai nạn giao thông, nhờ cậu nói với bác sĩ là đừng cho em ấy dùng thuốc hạ sốt hay tiêm thuốc, em ấy kháng mấy thuốc đó. Mẹ của em ấy hẳn đã chuẩn bị cho em ấy thuốc Đông y, phiền cậu cho em ấy uống nhiều nước chút. Hiện tại tôi chưa thể tới được, đợi chốc nữa, tôi sẽ dẫn cả đội của em ấy đến thăm, không biết như thế có được không?".

"Được. Ngài đọc cho tôi địa chỉ của mọi người, tôi sẽ cử xe tới đón".

"Không cần, chúng tôi sẽ tự tới".

"Đã là huấn luyện viên và bạn bè của Chính Quốc thì tôi nhất định phải đón tiếp chu đáo, nếu để mọi người tự đến thì cậu ấy sẽ trách tôi chiêu đãi không chu toàn. Ngài cứ nói cho tôi địa chỉ đi".

"Vậy phiền cậu. Chúng tôi ở khách sạn, sau khi buổi tiệc kết thúc tôi sẽ gọi điện cho cậu. Chỗ chúng tôi có mười bốn người"

"Được, tôi sẽ phái xe tới đón mọi người. Không thể tham dự buổi tiệc giao lưu Chính Quốc nhất định sẽ rất thất vọng, có thể đừng nhắc tới việc này trước mặt cậu ấy không ? Cậu ấy vẫn còn không vui vì chuyện sức khỏe".

"Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã chăm sóc em ấy".

Cúp điện thoại, Phác Tuấn Hành đem di động trả lại cho Tú Trí. Khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng, ông quay sang nói với nhóm đội viên cũng lo lắng không kém bên cạnh: "Chính Quốc không tới được, em ấy bị sốt. Bạn của em ấy nói em ấy bị mệt mấy hôm nay rồi".

"Chính Quốc đến New York trước để làm gì vậy ? Là vì bạn của cậu ấy sao?" Vạn phần mong chờ được cùng Điền Chính Quốc tham buổi tiệc giao lưu, Hạo Thạc thất vọng.

"Chính Quốc có chuyện mà mình cần làm, chúng ta không nên đoán mò. Bữa tiệc giao lưu ngày hôm nay bạn của em ấy hi vọng rằng chúng ta sẽ không nhắc tới trước mặt Chính Quốc, miễn cho em ấy buồn. Tối nay , sau khi trận đấu chấm dứt, bạn của em ấy sẽ cử xe tới đón chúng ta. Chúng ta sẽ đi thăm Chính Quốc ".

"Vâng!" mọi người đồng ý.

Trong mắt Tú Trí lóe lên một tia ẩn ý, cô liếc mắt đưa tình về phía đội trưởng: "Kim Nam Tuấn, hôm nay Chính Quốc không ở, đến chỗ đó anh phải bảo vệ em".

Kim Nam Tuấn tránh ánh mắt của Tú Trí: "Anh sẽ chăm sóc em".

...

Cúp điện thoại, nam nhân mở danh bạ trong di động ra, xem xét từng cái một, hầu hết đều là tên của đàn ông, về phần phụ nữ thì có "Tú Trí", "Mẹ" với chị "Fei". Ánh mắt màu đen ngày càng trầm. Từ toilet đi ra phát hiện người nằm trên giường vẫn còn ngủ, anh liền nhẹ nhàng lại gần, nằm xuống.

Thiếu niên chắc hẳn rất mệt nên mới ngủ không biết trời trăng gì, đến khi nam nhân quay trở lại giường, hắn lại dán chặt vào người mà ai-cũng-biết-là-ai đó. Đôi mắt màu đen lóe sáng, khóa miệng của nam nhân hơi nhếch lên một chút. Nằm ngay ngắn lại, nam nhân nhắm mắt, cùng thiếu niên tiếp tục ngủ.

Đảo Maldives, nơi luôn là lựa chọn hàng đầu của các đôi uyên ương khi đi nghỉ tuần trăng mật, trời xanh, mây trắng, cát vàng, người đẹp. Ở bãi biển tràn ngập không khí lãng mạn này, nhìn khắp nơi, những người đẹp mặc bikini chỗ nào cũng có.

Tại bãi biển tư của khách sạn bảy sao duy nhất trên hòn đảo, một người đẹp cực kỳ khiêu gợi nằm trên ghế, phía trên là một chiếc ô to để che nắng. Người đẹp đeo kính, thắt một tấm vải hồng với hoa văn màu trắng ngang hông làm thành váy, chiếc áo bikini mặc trên người không che đi nổi khuôn ngực đầy đặn. Những lọn tóc uốn xoăn bồng bềnh thả trước ngực, đôi chân thon dài lộ ra dưới lớp váy.

Mấy vị khách và bồi bàn mỗi lần đi qua đều không nhịn được quay lại liếc người đẹp để rồi đến khi nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bên cạnh người đẹp họ đều âm thầm lắc đầu, đúng là người đẹp và quái vật.

" Linh Linh".

" Vâng?"

Nữ thần đang mải mê với việc đào hố cát mới.

"Quấn thêm cái khăn tắm nữa được không?".

Điền Minh nhìn chằm chằm vào một tên đi ngang qua.

"Nóng".

Nữ thần gợi cảm không biết là cố ý hay vẫn là chậm hiểu.

"Linh Linh" vừa nằm xuống không được mấy phút, Điền Minh đã tính quay về khách sạn.

Suy nghĩ bị gián đoạn nhiều lần , nữ thần cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn chồng , đúng lúc này có một gã đàn ông nước ngoài cực kỳ hấp dẫn đi đến bên cạnh nữ thần, ngả ngớn hướng nữ thần huýt sáo, gương mặt tươi cười của Điền Minh nhanh chóng biến mất , sau đó ... nữ thần đứng lên, đi về phía gã trai đẹp kia . Gã này liền đắc ý liếc nhìn Điền Minh , thể hiện nụ cười mê hoặc nhất của bản thân. Nữ thần đi đến bên cạnh hắn, hướng hắn cười cười .

"Linh Linh!" Không đợi ngài Điền Minh đây phun hỏa vì ghen, nữ thần đã dơ chân đá vào đũng quần gã đẹp mã kia. Gã thống khổ ôm tiểu huynh đệ té ngã trên đất.

"Mẹ ngươi không dạy phải tôn trọng phụ nữ à?" tiếp tục dơ chân nhấn xuống mặt gã đẹp mã, nữ thần dùng sức "Xem ra bố ngươi cũng không dạy là không được tự tiện đùa giỡn với vợ người khác nhỉ?".

"Linh Linh" Điền Minh tiến tới, ôm bà xã vào trong ngực "Đừng tức giận, em tức lòng anh đau".

"Hắn trêu ghẹo em" tặng cho gã kia ngón giữa, nữ thần ôm lấy cánh tay ông xã "Trở về phòng đi, bên ngoài nóng quá, em muốn tắm".

"Được, được" Điền Minh lập tức dùng khăn tắm đem bà xã nhà mình bọc kín rồi rước bà xã trở về phòng.

Mọi người trợn mắt, há mồm nhìn nữ thần gợi cảm đầy bạo lực lắc eo rời đi. Nhìn gã đang nằm trên mặt đất bò dậy không nổi kia, không ít người cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã không xúc động.

Vừa mới vào phòng không kịp tháo khăn tắm ra, chuông di động của Vương Linh Linh đã vang lên, Điền Minh lấy điện thoại giúp vợ, thuận tiện nhìn xem là ai gọi. Tú Trí, có thể yên tâm. Đi đến chỗ ghế dựa ngoài ban công, Vương Linh Linh nghe điện thoại.

"Dì à, là con, Tú Trí".

"Ừ. Đã gặp Chính Quốc chưa?".

"Rồi. Con có chuyện muốn báo cáo với dì".

Bà xã đại nhân cùng Tú Trí nói chuyện, vừa mới uống một vò dấm chua, dã thú nhịn không được muốn cùng bà xã nhà mình làm một số việc. Vương Linh Linh cũng không đẩy ông chồng không được thành thật ở trên người mình ra, có điều càng nghe điện thoại sắc mặt nữ thần càng âm trầm. Đang hôn đến ngực của bà xã, Điền Minh  nhận ra vợ mình mất hứng liền ngừng lại.

Lắc đầu , ý bảo không phải do lỗi của ông xã, lại tặng ông xã một cái hôn, Vương Linh Linh tiếp tục nghe điện thoại. Cơn ghen của Điền Minh nhanh chóng bị trừ khử, ngoan ngoãn ôm lấy bà xã. Nói chuyện với Tú Trí suốt một tiếng, Vương Linh Linh cuối cùng mới cúp điện thoại.

"Linh Linh, nếu em lo lắng chúng ta đi New York nhìn xem" dã thú rất muốn đi khỏi địa phương có rất nhiều tên muốn léng phéng bà xã của mình.

Vương Linh Linh nghĩ nghĩ: "Không đi. Chúng ta về nhà đi, sinh nhật của em sắp tới rồi, cho anh đủ thời gian để chuẩn bị quà cho em".

Điền Minh cao hứng: "Vậy anh đi đặt vé máy bay". Dã thú trở vào phòng gọi điện thoại, Vương Linh Linh nhìn bờ cát cùng đại dương trước mặt, vẻ mặt đầy âm trầm, ác độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net