Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc thực hiện công việc thường nhật của mình đó là đến trường. Tuy nhiên vừa mới đặt được cái chân vào cổng, hắn đã được một vị nữ sinh ưu ái đập cho một phát. Chưa kịp phát biểu câu nào, đối phương đã nhanh chóng lôi cổ hắn theo hướng kí túc xá nữ mà tiến.

"Bớ.. Bùi Tú Trí cậu là thục nữ đi bắt lính theo danh sách thế này là không có được đâu đấy" Điền Chính Quốc muốn khóc quá, tại sao sau khi sống lại những người phụ nữ mà hắn gặp đều dã man đến thế?

Trong đầu hắn lúc này chợt hiện lên hình ảnh một người phụ nữ hết sức ôn nhu, Điền Chính Quốc ngay lập tức cố quên đi, cố quên cả nỗi đau chợt nhói trong tim vào cái giây phút ấy.

"Máy tính của tui hỏng, buổi chiều dì sẽ gửi công văn đến . Ông mau mau sửa nó cho tốt đi, tui còn phải ngồi nghiên cứu" Tú Trí so với Điền Chính Quốc lớn hơn một tuổi, là tài nữ nổi danh kiêm hoa hậu giảng đường năm hai hệ tiếng Trung nổi tiếng khắp Hồng Kong, là bạn gái danh dự của Điền Chính Quốc đồng thời cũng là độc giả trung thành của Vương Linh Linh, một siêu cấp hủ nữ. Bùi gia và Điền gia là thân giao, vì muốn thoát khỏi đám ruồi bọ quấy nhiễu mà Điền Chính Quốc đã bất hạnh trở thành bạn trai của Tú Trí.

Điền Chính Quốc ngừng giãy dụa, theo Tú Trí đi đến ký túc xá của cô, dọc theo đường đi hàng loạt nhưng đôi mắt ái muội cùng hâm mộ nhìn vào hai người. Tú Trí giống như Maleficent "tà ác" xinh đẹp còn Điền Chính Quốc dù trông có hơi gầy một chút, tuy nhiên vẫn là ở Hồng Kong nổi danh dễ nhìn đó. Không có biện pháp à, ai bảo gen của mẹ hắn nó trội thế. Tổ hợp mỹ nhân luôn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Tú Trí mới đổi kiểu tóc, mà quả đầu của Điền Chính Quốc trông cũng khá lãng tử có muốn không câu dẫn ánh mắt của mọi người cũng khó nha.

Rất nhanh đi đến kí túc xá của Tú Trí, Điền Chính Quốc số khổ lại thành culi chữa máy tính. Làm cho hắn buồn bực nhất là đời trước hắn đã gặp một người trời sinh ngu si với máy tính là Kim Taehyung rồi thế mà chẳng hiểu sao đời này lại còn phải gặp thêm một đồng chí cũng ngu chẳng kém đó là Bùi Tú Trí, thật thật là.... Haizz....

Sửa qua sửa lại một hồi, Điền Chính Quốc không khỏi tán thưởng : "Bội phục bội phục, không ngờ trên đời này còn có người có thể làm cho máy tính hôn mê được đến mức này, tôi thật là bội phục sát đất "

Cái bài này là nhờ hơn một năm học tiếng Trung với bà mẹ không được bình thường cho lắm hun đúc mà thành đó nha. Điền Chính Quốc giờ đây có thể coi là đã có một phần ba thuần khiết Trung Quốc rồi.

"Xì ì... vậy thì đã sao. Tui học tiếng Trung giỏi không có nghĩa là xài máy tính chuẩn. Tui cái gì cũng biết thì cần quái gì gọi ông làm bạn trai. Mà ông cũng chỉ được mỗi khoản máy tính" không chút cảm kích đẩy Điền Chính Quốc  ra, Tú Trí mở internet "Không có việc gì nữa, ông có thể lui"

"Tui đi đây" cầm lấy quả bóng rổ, Điền Chính Quốc không quay đầu lại, rời khỏi kí túc xá của Bùi Tú Trí.Đúng lúc này, một người không hiểu từ đâu lao đến cầm lấy hai vai hắn lắc đến muốn gẫy cả ra, Điền Chính Quốc không khỏi trừng mắt nhìn tên ngốc tử trước mặt mình.

"Khụ Khụ... Hạo Thạc ... tao thiếu chút nữa là ngỏm trong tay mày rồi đấy".

Trịnh Hạo Thạc là học sinh năm nhất khoa sinh vật học, đồng đội của Điền Chính Quốc trong đội bóng rổ.

" Nhưng mà mày vẫn còn sống mà " Hạo Thạc không hề có chút ý niệm hối cải, nhìn hắn cười ngây ngô. Điền Chính Quốc rất muốn học mẹ đập cho cậu ta một phát nhưng sợ gây án mạng nên thôi đành nhịn xuống.

"Tao cao 185 cm, mày cao 175 cm, tao cao hơn mày 10 cm. Mày cảm thấy rằng mình không thể giống bọn Doãn Kì đem tao đè đầu cưỡi cổ nên muốn đem tao lắc tới chết hở?".

"Lần sau tao sẽ nhảy lên lưng mày"

"Không cần"

Trịnh Hạo Thạc tuy thuộc thành phần gầy yếu của đội nhưng lại là người duy nhất mà kĩ năng bóng rổ có thể so sánh được với Điền Chính Quốc , đây cũng là người thuộc vào dạng tưng tửng nhất trong đội. Cậu ta rất thích đánh lén Điền Chính Quốc từ sau lưng, mỗi lần đều khiến hắn thiếu chút nữa là đi chào ông bà, hơn nữa cái loại đười ươi này dạy mãi mà cũng không chịu sửa. Điền Chính Quốc rất là thắc mắc cái tên điên này kiểu quái nào mà có thể thi đỗ được đại học mà nhất là lại vào khoa sinh vật nữa chứ. Nhưng mà vào lúc huấn luyện, ý niệm này trong đầu hắn cũng có chút dao động.

"Chính Quốc  , mày đi học hả? " Còn chưa ăn bữa sáng, Hạo Thạc vừa cắn bánh mỳ vừa lải nhải hỏi. Bỏ cánh tay của tên đười ươi đang khoác trên vai mình xuống, Điền Chính Quốc – đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, lấy từ trong cái balo của mình ra một quả chuối tiêu. Trịnh Hạo Thạc vừa nhìn thấy hai mắt lập tức sáng lên, không nói hai lời nhanh chóng cướp lấy.

Thở dài, hắn lôi ra chai nước của mình để cứu sống tên ngốc nào đó sắp chết nghẹn , Điền Chính Quốc  vừa đi vừa nói chuyện " Buổi sáng tao có hai tiết tiếng Anh, buổi chiều cũng còn mấy tiết chuyên ngành nữa. Còn mày?"

Bọn họ là hai thành viên chính thức học năm 1 duy nhất của đội bóng rổ. Đương nhiên ở đây, Điền Chính Quốc có một sự "lừa dối" khá là nghiêm trọng, chỉ có điều mọi người không biết mà thôi.

Một hơi uống hết nửa chai nước, Hạo Thạc đưa cái bánh mì còn đang ăn dở cho Chính Quốc cầm hộ để ăn quả chuối tiêu kia trước "Tao buổi sáng có bốn tiết, buổi chiều nghỉ. Chiều chắc đi tập bóng, Chính Quốc mày đi chứ?".

Điền Chính Quốc nhẫn xuống xúc động muốn đập cho ai kia một phát... hắn vừa mới nói là buổi chiều có hai tiết còn gì.

"A đúng rồi, buổi chiều mày có tiết" Thằng ngốc chậm tiêu nào đó đập tay ra vẻ hiểu biết, ngay sau đó liền cầm cái bình tu một hơi hết luôn " Chính Quốc à.. bình của mày sao nhỏ thế, tao uống không có đã".

"Vậy tự đi mua đi" đem bình nước đoạt lại , Điền Chính Quốc đau lòng nhìn: hức... chính mình chưa kịp nhấp được ngụm nào món sữa chuối mà mẹ đặc chế ...... đây là thứ nước hắn yêu nhất đấy.

"Chính Quốc còn chuối không? Tao muốn ăn nữa à".

Giả vờ câm điếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net