Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lớp học, ngồi ở bàn cuối cùng, Điền Chính Quốc sử dụng sách tiếng anh để che đi quyển vở luyện viết của mình . Tuy rằng nói tiếng Trung hắn tạm thời cũng đã ok nhưng năng lực viết của hắn nói thật là thua cả học sinh tiểu học. Ở Mĩ lớn lên, chỉ riêng nói tiếng Trung thôi cũng đủ gây khó khăn cho hắn rồi, nói chi đến viết.

Mặc dù Điền Chính Quốc nghĩ chữ có xấu chút cũng không sao nhưng mà Điền Quốc lại là một tay pro viết, không chỉ bằng bút máy mà còn cả bằng bút lông. Đòi mạng hơn nữa là tiếng Anh cũng không quan trọng lắm vấn đề viết tay nào nên Điền Chính Quốc vốn chỉ quen viết tay trái. Giờ đây, không chỉ phải xài bằng tay phải mà còn phải viết chữ Hán, quả thật là hai nhát giao đòi mạng hắn.

Hôm nay bàn về việc về nhà, chẳng may vì vụ này mà nữ bạo quân nhà hắn phát hiện ra một tia manh mối, thì không còn phải là chuyện vui đùa nữa đâu. Mọi người thử nghĩ coi, trừ khi tay hắn hỏng, không thì giải thích thế quái nào được việc: tại sao chỉ sau một hồi "Ngủ" mà đến khi tỉnh dậy đẳng cấp thư pháp của hắn từ một nhà thư pháp "siêu đẳng" trở thành dạng trẻ con mẫu giáo. Điều này chỉ có thể liên tưởng tới một thứ duy nhất – Tá Thi Hoàn Hồn -.

Chà xát hai tay cứng ngắc, Điền Chính Quốc không khỏi giật mình. Nếu làm cho vị nữ thần kia "đoán được" hắn là tá thi hoàn hồn...

....Hắn chợt cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.

Thôi...

Không nên suy nghĩ bậy bạ, cố gắng luyện viết đi.

..

Thương cảm cho vận mệnh bi thảm của mình Điền Chính Quốc lúc này không khỏi nhớ tới những hồi ức ghi lại trong quyển nhật kí của Điền Quốc .

———-

2/3/XXXX, ngày cuối tuần, thời tiết: chuyển âm u.

Hôm nay thời tiết cũng tựa như tâm tình của tôi vậy. Sau khi đội bóng của trường tôi chiến thắng đội bóng của "Thế Hoa", bản thân vô cùng cao hứng, phấn chấn trở về nhà, thế mà quả bóng rổ còn chưa kịp buông đã bị mẹ quát đến thư phòng.

Mẹ thật vô tình, nói với tôi rằng: "Từ hôm nay trở đi, con có hai tháng để nghiên cứu "Hồng Lâu Mộng" ".

"WTF? Vì cái gì?" Why??? Tại sao lại là "Hồng Lâu Mộng" chứ, cái thứ đó đủ làm chết tôi đấy.

Câu trả lời tôi nhận được từ mẹ làm bản thân khóc không ra nước mắt: "Bởi vì nếu ai đó mà thuộc "Hồng Lâu Mông" xuyên không, sau khi sử dụng phần tài năng đặc biệt này đều chiếm được phần lớn tâm của nữ nhân hơn nữa còn nổi danh bốn phương luôn đó. Cho nên con đem "Hồng Lâu Mộng" nghiền ngẫm kĩ cho ta, tương lai con nếu có bất cẩn xuyên không, con chính là Tào Tuyết Cần".

"Mẹ lại xem tiểu thuyết gì vậy?" Tôi phẫn nộ, tôi rống giận, nữ nhân này bị đầu độc mất rồi.

"[xxxx]. Nhớ kỹ trong hai tháng gắng mà thuộc đấy".

Mẹ căn bản không cho tôi có cơ hội cự tuyệt, từ nét mặt của bà xem ra nếu tôi mà không đồng ý, thì chắc hai tháng tới tôi và ba đáng thương phải húp cháo loãng trừ cơm rồi.

Cái đầu cao ngạo của tôi chậm rãi cúi thấp xuống, tôi chỉ có thể biết căm giận đống dâm văn kia mà thôi. Từ nay về sau tôi hận tác giả [xxx], mỗi ngày trước khi đi ngủ nguyền hắn viết không ra nổi tiểu thuyết.

Một năm kia, Điền Quốc chỉ mới 10 tuổi.

————-

8/6/xxxx, cuối tuần, thời tiết thật là hữu tình.

Hôm nay, mặc dù bầu trời vạn dặm không mây thế mà tôi cũng không bị chói mắt... điều này chỉ có thể giải thích đó là nhờ: trời đầy mây!. Hôm nay "Thành phố thời gian" của tôi cuối cùng cũng đã qua được một cửa, còn chưa kịp chúc mừng, mẹ đã cầm theo cái bút lông cùng bảng chữ mẫu như u linh hiện ra trước mặt, tại thời khắc ấy tôi cảm nhận được sát khí.

"Từ hôm nay trở đi, con luyện bút này cho ta".

"Vì cái gì ? Vì cái gì lại luyện bút lông không phải vừa mới luyện xong bút máy rồi hay sao mẹ?".

"Bút máy là dành cho hiện đại, lỡ mà con xuyên về cổ đại thì sao ? Nơi đó không có bút máy đâu mà dùng".

"Ai nói là con sẽ xuyên qua à ! Trên thế giới này căn bản là không có xuyên việt!".

"Ta nói có xuyên là có xuyên".

Mẹ đem bút lông cùng bảng chữ mẫu đặt trước mặt tôi , giọng nói âm trầm lộ đầy sát khí hỏi: "Con luyện hay không hả?".

Không luyện! đang lúc ta chuẩn bị anh dũng phản kháng thì bụng của tôi cũng không chịu thua kém kêu lên vài tiếng. Sự cân bằng đã nghiêng về phía nữ nhân tà ác âm hiểm đang đứng trước mặt.

"Luyện hay không hả?".

Sinh mệnh rất là đáng quý đó nha, giới hạn của sức chịu đựng cũng rất là cao, nếu vì để cố tự do mà...

"Luyện, con luyện....".

Một ngày nào đó, tôi muốn biến thành siêu cấp đầu bếp, để từ nay về sau thoát li được khỏi bàn tay quản thúc của nữ bạo quân này.

Một năm kia, Điền Quốc 12 tuổi, tiếc nuối một điều rằng: mình với nấu ăn cũng giống như Tú Trí với máy tính, trời sinh ngu ngốc

———–

Xxxx ngày 25 tháng 12, thứ hai.

Hôm nay là lễ Giáng sinh, ai vui thì vui chứ riêng tôi chẳng có cảm nhận được một chút không khí nào từ ngày lễ thánh này.... Tại sao à? Không phải là do bản thân tôi đâu a.

Vì một tuần trước ba thật quá đáng mang mẹ đi du lịch vi vu, nhẫn tâm bỏ lại mỗi mình tôi, chẳng lẽ chỉ bởi tôi còn đang đi học ? Vì sao không đợi tôi nghỉ đông rồi dẫn đi cùng ? Chưa từng gặp qua cha mẹ nào vô lương tâm thế này... mà hôm nay cũng đã là giáng sinh rồi ít nhất cũng phải biết đường gấp gấp trở về với đứa con duy nhất này của họ chứ. Nghĩ đến đây tôi không khỏi bi thương... trời ơi đối với hai cái con người đang chàng chàng thiếp thiếp kia tôi chẳng qua chỉ chất phụ gia cho họ ân ân ái ái mà thôi! Lại vì số phận bi thảm cuả mình mà rơi một giọt lệ.

Lời nói dịu dàng à...

Tôi đây cũng chẳng ngu tới mức kêu Tú Trí tới đón Giáng sinh cùng đâu, tôi một người cô độc trong đêm giáng sinh, lặng yên rơi lệ. Tục ngữ có câu:

Ai nói lệ nam nhi không thể dễ dàng rơi.

Chính là bởi chưa tới chỗ thương tâm.

Tôi tính ra mình đã tám ngày chưa được nếm món do mẹ làm rồi. Bọn họ nếu còn không chịu trở về nữa thì chắc chắn ở đây sẽ có một cỗ thi thể chết vì đói khát, nơi này chắc chắn sẽ tràn ngập chướng khí cùng oán hận cho xem.

Tay trái vơ lấy sách vở, tôi một chữ cũng không tống được vào đầu. Tay phải cầm lấy cây sáo, tôi một âm cũng thổi không nổi.

Vì cái gì ? Vì cái gì ? Vì cái gì mà trong một lễ giáng sinh tốt đẹp thế này , tôi phải ngồi nghiên cứu sách vở, tôi phải đi luyện tập thổi sáo! Là ai phát minh ra xuyên qua! Ta nhất định phải giết người đó!!! Tôi giết, tôi giết, tôi giết! Làm người rơm để nguyền rủa.

Thần ơi... Chúa ơi.... Cứu tôi đi, please. Tôi tình nguyện quăng đi cái tôn nghiêm của nam tử hán, chịu nhục đi làm thụ, chỉ cần ... chỉ cần đừng tra tấn ta bởi cái mớ giả thuyết: nếu như xuyên qua. Mẹ, van cầu người đừng có tiếp tục đi mê luyến mớ tiểu thuyết xuyên qua văn, mẹ đã mê luyến năm năm rồi! Cho dù là NP, cho con làm tổng thụ, con đều cam nguyện chỉ cần đừng có xuyên qua! Mẹ....

Một năm kia, Điền Quốc  14 tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net