Chương 30.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân lúc thằng bạn nối khố đi tắm , yêu nữ nào đó vụng t.r.ộ.m chuồn ra ban công gọi điện thoại: "Dì , Chính Quốc bên này con thu phục xong rồi. OK OK, con sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh". Cúp điện thoại , yêu nữ cười đầy âm hiểm.

Nằm ở trên giường , Ông Kim cùng vợ căn bản ngủ không được , ông liên tục thở dài: "Sẩy một ly đi một dặm . Chính Quốc đính hôn với Tú Trí . Xem chừng , mẹ của thằng bé rất muốn Tú Trí thành vợ nó , tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người a!". Lee Minah  buồn bã không đáp lại.

Đột nhiên, điên thoại ở chỗ tủ đầu giường reo lên, ông Kim kinh ngạc nhìn vợ , ai lại gọi điện vào cái giờ này ? Ông nhấc máy.

"Alo, tôi là Kim JaeHyun ".

"Xin chào , thật có lỗi vì muộn thế này rồi còn gọi điện đến quấy rầy ông, ông Kim , tôi là Điền Minh , cha của Điền Chính Quốc ".

"Ngài Điền !" Kim JaeHyun ngồi bật dậy , Lee Minah cũng ngồi dậy theo. ông Kim đem điện thoại đổi sang nghe bên tai phải , bà Kim dịch sát người lại gần ông.

"Ngài Điền , tôi với nhà tôi vốn muốn sang Hồng Kông để thưa với ông cùng bà nhà vài chuyện , nhưng hai ngày nay trong nhà cbề bộn quá , tôi không thể đến ngay được , thực sự xin lỗi".

"A , liên quan đến việc A Quốc nhận hai người là cha , mẹ nuôi sao?".

"Đúng vậy , tôi với nhà tôi thực thích Chính Quốc , vì vậy nhịn không được mới muốn nhận đứa nhỏ này làm con nuôi, trước đó cũng không nói với hai người mấy tiếng, quả thực là rất thất lễ".

"Việc này thực ra không có gì , chúng tôi cũng rất mừng vì ngài Kim và bà nhà có thể nhận A Quốc . Ngài Kim ,Linh Linh nhà tôi cũng muốn nói một việc với ngài , ngài chờ một chút" Điền Minh đưa điện thoại cho vợ.

"Chào ngài Kim , rất vui được nói chuyện với ngài , tôi là Vương Linh Linh , mẹ của Chính Quốc ".

Bên kia truyền tới một giọng nữ cực kì dễ nghe , ông Kim lập tức đáp: "Xin chào , rất vui được nói chuyện với bà, ngày nào tôi cũng nghe Chính Quốc nói về việc mẹ của thằng bé tốt như thế nào ".

Người mẹ được thằng con ca ngợi này bình tĩnh cười cười , trên mặt không tìm được nổi một tia thương tâm.

"Ngài Kim , tôi muốn nhờ ngài giúp Chính Quốc nhà tôi một việc".

"Bà cứ nói , chúng tôi nhất định sẽ giúp".

"A, là thế này".

Ở đầu này của điện thoại , nữ thần chậm rì rì lười biếng nói , ở đầu kia của điện thoại , ông Kim và bà Kim mồm mở càng ngày càng to, cằm cũng mau rớt xuống đất.

Ba mươi phút sau, nữ thần đã cùng với ông Kim và bà Kim tạm hoàn thành bước đầu của hiệp nghị , vừa lòng cúp điện thoại . Trong khi ấy , ông Kim mang theo tâm hồn vẫn còn đang chấn kinh của mình đờ đẫn buông điện thoại , nửa ngày cũng chưa hoàn hồn nổi.

"Ông à..." Lee Minah tựa vào người chồng, "Chính Quốc... có một người mẹ tốt".

"Ừ" Chồng bà đờ đẫn gật đầu, nuốt nước miếng, "Nếu Taehyung lại bắt nạt Jungkook thêm lần nữa , dù là tôi cũng không thể cứu được nó".

...

Hồng Kông, trong phòng của nữ thần, quý ngài dã thú không đành lòng nói: "Linh Linh , như vậy không được tốt cho lắm".

Nữ thần xoay người đè chồng xuống, khẽ liếm cổ dã thú của mình: "Anh muốn làm phản đồ?".

"Đều nghe theo em!" lật mình , đè ngược lại bà xã kiều mỵ của mình, quý ngài dã thú luồn tay vào trong sườn xám của bà xã . Nữ thần nào đó dễ dàng thu phục được dã thú nhà mình.

...

Nằm trên sô pha , ngủ không được , Điền Chính Quốc cũng không quan tâm đến việc người đang nằm trên giường đã ngủ hay chưa, lên tiếng hỏi: "Tú Trí , bà không sợ kích quá khiến đội trưởng chạy thẳng à?".

"Sợ chứ" trong bóng đêm, người nằm trên giường cũng không ngủ "Ai bảo ông là thanh mai trúc mã của tôi a. Chính Quốc , nếu Nam Tuấn không lấy tôi thì ông phải lấy tôi".

Linh hồn mong manh của ai đó không khỏi thảnh thốt: "Tôi nhất định sẽ giúp bà tóm cho bằng được đội trưởng".

"Hừ, ông xem tôi đã hy sinh biết bao nhiêu" Tú Trí lầm bầm, vào lúc đối phương còn nghi hoặc, cô lập tức nói, "Chính Quốc , tôi nói thật đấy , nếu Nam Tuấn chạy thì ông lấy tôi".

"Sao bà không nói thẳng với đội trưởng là bà thích anh ấy ? Việc gì phải quanh co vòng vèo nhiều vậy?".

"Ai, phiền quá đi. Nhà Nam Tuấn vốn chỉ là gia đình công chức bình thường, cha mẹ tôi nhất định sẽ phản đối. Chính Quốc ,nếu tôi và Nam Tuấn đến với nhau , như vậy sẽ làm anh ấy rất áp lực đúng không ? Tôi cũng từng nghĩ tới việc liều mình nói cho anh ấy, theo đuổi anh ấy , nhưng mà tôi cũng có cái thận trọng của riêng mình , hơn nữa lỡ ra cha mẹ thực sự phản đối, Nam Tuấn lại càng không muốn tôi. Nếu tôi là con trai thì tốt rồi , con trai với con trai ở chung cũng chẳng có cái gì không môn đăng hộ đối ".

"Tú Trí , nếu bà là con trai thì đội trưởng lại càng không muốn bà".

"Người ta ảo tưởng tí thôi mà. Chính Quốc , nếu sau này tôi với Nam Tuấn  bỏ trốn, ông nhất định phải thu lưu bọn tôi".

"Tú Trí , bà xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đó".

"Cũng không phải không có khả năng. Cha mẹ tôi muốn tôi tìm một người môn đăng hộ đối , nếu không phải giữa hai chúng ta chưa có tín hiệu gì thì họ sớm đã bức tôi lấy ông".

"Tôi đoán cũng chỉ có loại người như đội trưởng mới chịu được bà".

"Hừ ! Cứ thử nói xấu đây đi , tôi sẽ mách với dì là ông bắt nạt tôi".

"Nhiều lắm thì mẹ nhà tôi đem tôi viết thành thái giám , không sao cả".

"A, Chính Quốc , ông xong rồi , ông đã tự giác đi làm thụ rồi".

"Mỗi ngày bị các người niệm bên tai, tôi chai lì rồi".

"Hì hì , Chính Quốc ông như cái sào thế này , làm thụ nhất định sẽ rất vất vả , để tôi dạy ông làm thế nào cho không vất vả đi".

"Phi phi phi, bà cứ nói đi, tôi đây sẽ không giúp bà nữa".

"Hừ!".

Phòng ngủ lâm vào im lặng, thanh âm của Tú Trí lại vang lên.

"Chính Quốc , ông giúp tôi nghĩ biện pháp đi, tôi nên làm gi?".

"Gạo nấu thành cơm."

"Thời đại nào rồi, cho dù tôi với Nam Tuấn lên giường trăm lần , mẹ tôi không cho vẫn là không cho".

"Vậy nấu qua , trực tiếp chưa hôn đã có bầu".

Không có tí trách nhiệm của một thằng bạn trai , Điền Chính Quốc đáp. Năm phút sau , hắn vẫn không nghe thấy tiếng đối phương đáp lại.

"Tú Trí?".

"Chính Quốc ".

"Ừ".

"Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?".

"Nghĩ cái gì".

"Hì hì, Chính Quốc , tôi sẽ bảo dì cho ông lên làm nhược công, cho ông xoay người".

"Tú Trí , bà không sao chứ?".

"Không có việc gì , không có việc gì, tôi rất ổn, ngủ đi, ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm" Trở mình, bạn gái không tính nói thêm nữa . Anh bạn trai cũng trở mình , chân dài cố co lại cho vừa cái ghế sô pha, ai thán cái kiếp long đong của mình.

Lúc ấy trong một căn phòng khác, một người có đôi mắt màu đen bật đèn bàn , vẻ mặt lo lắng . Từ khi quen biết người nọ đến giờ , anh chưa từng để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội cướp người nọ từ trong tay mình .

Nếu không phải xảy ra việc ngoài ý muốn đáng giận như vậy , người nọ đã sớm là của anh ! Ánh mắt màu đen âm trầm, nam nhân đã có một quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net