Chương 31.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc dậy từ rất sớm thấy Tú Trí vẫn còn ngủ, hắn cũng không đánh thức cô dậy . Ông Kim đã gọi sẵn xe , ăn xong bữa sáng do người giúp việc chuẩn bị , Điền Chính Quốc lên xe, đi tới sân tập .

Hắn đi không được bao lâu, ông Kim và bà Kim cũng dậy. Mặc dù đêm qua hai người ngủ muộn hơn nữa lại bị k.í.c.h thích vì cuộc gọi ấy, nhưng sáng nay tâm trạng của cả hai vẫn rất tốt.

Ông Kim đứng trong sân múa một bài Thái cực quyền còn bà Kim thì chăm chút cho vườn hoa cỏ của mình. 9 giờ 30 phút sáng, Tú Trí từ trên lầu đi xuống. Tạm thời đã giải quyết xong một việc phiền lòng, tâm trạng của cô cũng không tồi.

"Bác trai, bác gái, chào buổi sáng ạ" đi vào bếp nhờ người giúp việc lấy cho một cốc sữa , mặc một bộ đồ bó , Tú Trí tiến vào phòng khách, chào hỏi hai người đang ngồi ở trong.

"Chào buổi sáng" cuộc gọi tối hôm qua đã khiến ông bà Kim có một cái nhìn khác về cô bé này.

"Hôm nay cháu không đến sân vận động với Chính Quốc à?" Bà Kim hỏi.

Tú Trí ngồi xuống cạnh bà đáp: "Không cần ạ, bọn họ luyện tập cũng chẳng có cái gì . Bao giờ tới trận đấu, cháu đến cổ vũ là được . Bác trai, bác gái , tối hôm qua cháu thực vô lễ , thật sự là rất có lỗi . Mong bác trai bác gái nể tình Chính Quốc mà rộng lượng tha thứ cho cháu".

"Ha ha, không sao, tối hôm qua, mẹ của Chính Quốc đã gọi điện tới cho hai ta, mọi việc chúng ta cũng đã biết" Ông Kim hào sảng cười.

Tú Trí chớp chớp mắt: "Bác trai, bác gái cũng đừng để lộ ra nhé. Tuy rằng anh ấy là con trai hai bác, nhưng mà Chính Quốc đã phải chịu thiệt thòi rất lớn, dì cũng không vui đâu ạ. Cho nên chuyện này , mong hai bác nhịn xuống, không thể mềm lòng".

Lee Minah nói: "Chuyện này hai bác sẽ không nói cho Taehyung , mẹ của Chính Quốc đã sẵn lòng tiết lộ cho hai bác biết chứng tỏ bà ấy đã rất tôn trọng hai bác".

"Bác gái, bác vì Chính Quốc mà bất chấp tình thân, bác thật vĩ đại" Tú Trí nắm lấy hai tay Lee Minah , vô cùng thân thiết nói.

Lee Minah cũng cầm lấy tay Tú Trí, thở dài: "Tuy rằng khi ấy Taehyung  làm thế là có nguyên nhân , nhưng việc nó đã thương tổn thằng bé là sự thật".

"A ? Khi đó anh ấy làm thế là có nguyên nhân ạ?" Tú Trí sửng sốt "Chẳng lẽ nguyên nhân anh ấy thương tổn Chính Quốc  không phải là vì Min Young ?" Kim JaeHyun đứng dậy , đi tới khóa trái cửa phòng sau đó ngồi xuống ghế sô pha đơn đối diện với Tú Trí, nhỏ giọng kể cho cô chân tướng sự việc.

Sau khi nghe xong, Tú Trí vẫn không ngừng lau nước mắt: "Chính Quốc  thực đáng thương mà Taehyung cũng quá ngốc".

"Ai, đây đúng là nhân họa ! Nếu không phải là Jungkook lại sống lại lần nữa, nếu không phải..." Ông Kim thở dài "May mắn ông trời có mắt".

"Taehyung sao lại ngốc đến thế?" Tú Trí không dừng được khóc "Bác trai, bác gái , hai bác đừng tức giận, cháu không phải mắng anh ấy, nhưng mà anh ấy ngốc quá".

Lee Minah vỗ vỗ vào tay Tú Trí: "Đều tại lúc trước bác hay để nó ở nhà một mình, tính cách của Taehyung vốn đã hướng nội, việc gì cũng giấu ở trong lòng, sau cũng có khuynh hướng tự kỷ, cũng nhờ có Jung ... Chính Quốc . Sau khi Chính Quốc xuất hiện, nó mới dần dần cười nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn, nhưng mà cái tính hễ có việc gì buồn là lại giấu trong lòng vẫn không thay đổi, ai..."

"Vậy, anh ấy, anh ấy vẫn chưa nói gì với Chính Quốc sao?" Tú Trí rút khăn tay ra lau nước mắt nước mũi.

Ông Kim nói: "Taehyung mới kiểm tra xong, vẫn còn bệnh trong người như thế thì làm gì cũng không tiện, nó muốn sức khỏe tốt hơn rồi mới nói cho Chính Quốc ".

Đôi mắt Tú Trí nhíu nhíu lại: "Anh ấy tính làm việc mờ ám gì vậy ạ?" khứu giác của hủ nữ luôn linh mẫn hơn người thường.

Ông Kim và Bà Kim có chút sửng sốt, sau đó khuôn mặt của hai người hơi mất tự nhiên.

Tú Trí nín khóc mỉm cười, tiếp đó thương tâm nói: "Tuy rằng Chính Quốc lúc này không phải là Chính Quốc , nhưng mà trong lòng cháu, cậu ấy vẫn là tên Chính Quốc lớn lên từ bé cùng mình kia . Mặc kệ ai đúng ai sai, bắt nạt cậu ấy đều là kẻ thù của cháu, vì vậy, bác trai bác gái, hai bác cần đứng về phía cháu với dì, không thể nói cho Taehyung rất ngốc kia biết".

"Lúc Chính Quốc vừa mới tỉnh lại, còn chưa có ý thức. Cậu ấy khóc rất thương tâm , cực kì đáng thương , ngay cả khi ngủ cũng khóc . Vào lúc mơ mơ màng màng vẫn nói bả vai đau , trong khi mấy vết thương của cậu ấy đã khỏi hẳn . Dì gọi bác sĩ đến, bác sĩ cũng tìm không ra nguyên nhân , qua rất nhiều ngày , dì mới phát hiện ra sự thật. Cứ thế, Chính Quốc nằm trên giường khóc còn dì thì ngồi cạnh bên lau nước mắt...".

"Mẹ của Chính Quốc..." hốc mắt ông Kim ươn ướt "Thật là vĩ đại".

Tú Trí không ngừng sụt sịt: "Dì rất thương Chính Quốc. Dì nói Chính Quốc chính là Chính Quốc của dì. Dì nói con trai của mình ở nước ngoài bị người ta bắt nạt , hiện tại nó đã về nhà , dì sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt con trai nữa . Lúc đầu, cháu vẫn chưa thể chấp nhận được việc Chính Quốc kia sẽ không trở lại, nhưng rồi nhìn dì , cháu liền tự nhủ với bản thân rằng Chính Quốc không đi đâu cả , người tỉnh lại kia vẫn là tên Chính Quốc cùng mình lớn lên. Cháu và dì đều tin rằng Chính Quốc bé nhất định là đi tới thế giới kia và có một cuộc sống hạnh phúc ở đó".

Lee Minah nghe mà nước mắt không ngừng rơi , bà ôm chầm lấy Tú Trí.

"Taehyung rất ngốc tuy rằng cũng đáng thương nhưng mà không đáng thương bằng Chính Quốc nhà cháu. Anh ấy sinh bệnh , Chính Quốc liền chạy tới chăm sóc . Anh ấy cũng từng có vợ, còn có cả con, cũng không còn là trai tân, trong khi Chính Quốc nhà cháu vẫn còn ngây thơ thuần khiết, cứ thế này giao cậu ấy ra thì anh ấy hời quá. Cháu sẽ đem sự thật nói cho dì, tuy nhiên việc đính hôn thì cháu nghĩ dì sẽ không hủy bỏ, tốt nhất làm cho anh ấy uống nhiều dấm chua, uống đến nôn ra toàn nước chua, làm cho anh ấy nếm mùi đêm ngủ không được, làm cho anh ấy nhìn thấy cháu là hận nghiến răng nghiến lợi, làm cho anh ấy nhìn thấy Chính Quốc thì chỉ có thể chảy nước miếng mà không làm ăn gì được, cho anh ấy nghẹn chết luôn".

Da đầu của Kim JaeHyun run lên, nhìn cảnh này ông chợt thấy thương thằng con mình sâu sắc.

Tú Trí lau khô nước mắt sau đó hỏi việc mà cô lo lắng nhất: "Anh Taehyung kiểm tra lần này rốt cuộc kết quả là gì ạ ? Có phải ung thư không ạ?".

Ông Kim nhìn vợ một cái rồi ậm ừ đáp: "Ừm.. ừm là u lành, bác sĩ bảo cắt bỏ đi là được".

"Sao lại là u cơ chứ" Tú Trí nghe xong không khỏi khổ sở, "Nếu anh ấy có việc gì , Chính Quốc nhà chúng ta biết làm sao bây giờ".

Ông Kim cùng vợ bảo trì lặng yên, con trai , ba mẹ chỉ giúp được con như này  thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net