Chương 32.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, cậu buông , không cần phải đi nhanh như thế , đây là hiểu lầm!".

Điền Chính Quốc không thể rút được tay ra khỏi tay đối phương , lo sẽ động đến vết thương của anh nên hắn không dám dùng sức . Tuy vậy , anh căn bản cũng không để ý tới hắn, nắm chặt tay hắn kéo nhanh ra phía ngoài, nhìn vào quả thật không ai có thể nhận ra anh là bệnh nhân mới mổ xong ít ngày .

Tay bị nắm đau nhức. Điền Chính Quốc cảm thấy bao nhiêu sức lực của đối phương đều dồn vào đây hết.

"Này , tay của tôi muốn đứt luôn rồi".

Tuy nới lỏng tay nhưng vẫn không buông ra , anh đi nhanh về phía trước cũng không quay đầu lại . Điền Chính Quốc ngậm miệng ' cha này một khi đã nóng lên thì dù ai nó gì cũng không vào tai , chờ cậu ta hết giận rồi lại giải thích vậy. Vấn đề là cậu ta tức giận việc gì cơ chứ ? Còn nữa , cậu ta không ngoan ngoãn nằm nhà mà lại mò ra đây làm gì ? '

Lái xe mở cửa xe ra, Taehyung trực tiếp kéo Điền Chính Quốc lên xe.

"Buổi chiều tôi còn phải tập nữa".

Nhìn đôi mắt màu đen đang trừng mình , đột nhiên Điền Chính Quốc có chút chột dạ , nhưng ngay sau đó hắn lai ưỡn thằng người lại : Điền Chính Quốc , mày chột dạ cái gì , mày cũng không làm chuyện gì có lỗi với "cậu ta" mà.

"Tôi làm sao có thể cầu hôn đội trưởng được . Chẳng qua là tôi có việc muốn nhờ anh ấy " cái người không chột dạ kia giải thích.

"Việc gì cần nhờ mà phải quỳ trước mặt cậu ta ?".

"Đó không phải quỳ , đó là thỉnh cầu!".

"Việc gì cần nhờ mà lại phải thỉnh cầu cậu ta như vậy?!"

Đôi mắt màu đen rất ít khi tức giận, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không bao giờ tức giận. Điền Chính Quốc muốn rút tay , khổ nỗi đối phương lại không có ý thả hắn.

"Có việc gì?!".

"Việc tư"

Đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm vào thiếu niên vô cùng mạnh mẽ trước mặt . Anh không ngừng tiến lại gần, hắn cũng không ngừng lui ra sau đến khi tựa cả người vào cửa xe . Ô tô nổ máy, thiếu niên vội vàng nói : "Buổi chiều tôi còn phải tập tiếp , ngày mai ra sân rồi!".

"Dừng xe , đi xuống".

Xe lập tức dừng lại ở ven đường, Điền Chính Quốc vốn cho rằng đối phương bảo mình xuống nên lập tức đi mở cửa xe , cửa xe khóa ! Có người đi xuống , hắn nhìn lại , là lái xe.

"Ưm".

Vách ngăn thủy tinh bên trong xe chậm rãi nâng lên , thiếu niên khiếp sợ trừng trừng nhìn đôi mắt màu đen kia , cái miệng của hắn bị ngăn lại. Không phải bằng tay mà là bằng miệng . Đầu lưỡi của anh luồn vào dùng sức tách hàm răng của hắn ra sau đó vội vã cuốn lấy lưỡi hắn , xâm chiếm miệng hắn .

"Ưm ! Tránh ! Ưm".

Chấn động thất thần qua đi , thiếu niên dùng sức đẩy đối phương ra, trong mắt là rối loạn là tổn thương. Bối rối mở cánh cửa bị khóa , thiếu niên lại bị đối phương đè lại , cả người lại dựa vào cửa xe , đôi môi lại bị ngăn chặn.

Lúc này đây , mặc kệ thiếu niên nói gì, đối phương cũng không buông ra.

Hắn nghe thấy tiếng rên lên của đối phương cũng thấy được mồ hôi lạnh ứa ra trên trán đối phương , hắn đụng phải miệng vết thương của đối phương , có lẽ miệng vết thương đã chảy máu , nhưng miệng của hắn vẫn bị khóa chặt lấy, đầu lưỡi kia vẫn không ngừng xâm chiếm.

Buông ra! Buông ra!

Bả vai của thiếu niên đột nhiên đau, vì sao lại đột nhiên làm thế ? Cuối cùng đối phương buông hắn ra, mạnh mẽ đem hắn đặt ở dưới thân.

"Kook".

"Tôi là Điền Chính Quốc ! Điền Chính Quốc !".

Nước mắt tuôn rơi , thiếu niên há to miệng để thở . Đối phương nhẹ nhàng hôn lên vành tai hắn , sau đó chầm chậm hôn dần từ đó xuống , rất nhẹ nhàng cũng rất ôn nhu , liếm hết những giọt nước mắt trên khuôn mặt hắn : "Chưa bao giờ , tôi chưa bao giờ yêu người khác".

Thiếu niên quay đầu sang một bên, hắn không hiểu, không hiểu.

Đôi môi của đối phương dần trượt xuống , anh hôn đầy dịu dàng lên cổ thiếu niên.

"Khi đó, tôi thực sự muốn g.i.ế.t cậu".

Thiếu niên dùng sức đẩy đối phương ra , áo bóng rổ của hắn bị kéo xuống, lộ ra bả vai từng bị thương của hắn. Anh liếm nhẹ lên nơi mà thiếu niên đã từng bị thương ấy : "Tôi muốn g.i.ế.t cậu , để cậu cùng chết với tôi".

Đôi mắt của thiếu niên nhất thời trừng to.

"Vì sao?".

"Kook" đối phương vẫn liếm đầy dịu dàng  "Tôi sẽ không giao cậu cho bất cứ ai khác , nếu tôi chết , tôi sẽ kéo cậu chết cùng tôi". Thân thể thiếu niên không khỏi run rẩy , quen biết đối phương mười tám năm nay , đến bây giờ hai mươi năm đã qua , hắn chưa bao giờ nghe thấy đối phương nói những lời điên cuồng như thế.

"Vì sao ?" thanh âm của thiếu niên trở nên run rẩy, chẳng phải đối phương không thương hắn sao ? Chẳng phải đối phương đã từng cự tuyệt hắn sao?

Anh lui lại , nhíu mi đè lại miệng vết thương , vết thương hình như đã bị nứt ra . Không thể tùy ý làm những gì mình muốn , không thể tùy ý ôm lấy, hôn lên đôi môi của thiếu niên , anh thực bực mình .

Thiếu niên vẫn còn chờ đợi câu trả lời của anh. Cởi áo vest , áo sơ mi ,để lộ ra chỗ vết mổ của mình , máu loãng đã thấm ra băng vải bên ngoài , anh lại bắt đầu điệp khúc quen thuộc "Miệng vết thương nứt, tôi đau".

Thiếu niên không để ý tới anh , cố ý hỏi "Vì sao?".

Đối phương thấy thiếu niên không đau mình liền dùng tay định mở băng ra , ngay lập tức bàn tay anh bị một người đè lại . Anh trở tay , cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên "Vết thương rất đau".

Thiếu niên lau khô mặt, ấn nút hạ kính xuống "Lái xe , đi bệnh viện".

Lái xe quay trở lại xe , nổ máy tuy nhiên tấm chắn thủy tinh vẫn chưa được hạ xuống . Trong không gian cực kỳ riêng tư , hôn ám cùng nhỏ hẹp , người nào đó nắm tay thiếu niên áp vào chỗ vết thương của mình , cả người dính sát vào người thiếu niên.

Thiếu niên vặn vẹo người nhìn ra ngoài cửa sổ , tuy rằng cảnh vật đang lướt nhanh qua bên ngoài nhuốm màu tối, tuy rằng tay hắn đang dán lên chỗ vết thương của đối phương, nhưng hắn không muốn nhìn thấy mặt đối phương. Những hành động của đối phương hắn xem không hiểu, những lời nói của đối phương khiến tâm hắn loạn như ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net