Chương 39.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tỉnh lại , trên giường chỉ còn mình hắn , bức màn đã được buông xuống .

Nhờ những tia sáng hiếm hoi xuyên qua , hắn biết hiện tại trời đã sáng , lúc này chắc đã là giữa trưa . Cảm giác rõ ràng nhất hiện giờ là một chỗ nào đó đang sưng đau sau đó mới là thắt lưng bủn rủn , bủn rủn đến tận óc .

Làm , hắn cùng Taehyung đã làm. Lôi cái chăn lên che mặt , Điền Chính Quốc cảm thấy cực kỳ xấu hổ , hắn rốt cuộc đã làm chuyện đó với Taehyung , chẳng những thế còn làm không chỉ một lần . Hình ảnh chính mình r.ê.n rỉ , hình ảnh chính mình cất tiếng cầu xin tha thứ để mặc người nọ đong đưa vào ngày hôm qua mạnh mẽ xộc vào trong trí não hắn , Điền Chính Quốc đem bản thân cuộn thành con tôm , hắn không còn mặt mũi nào gặp người . Vạn nhất để mẹ biết... Điền Chính Quốc giật mình một cái , che mặt , hắn xong rồi.

Miên man suy nghĩ hơn nửa ngày , thật sự là nằm không được , Điền Chính Quốc m kéo chăn xuống , ra sức hô hấp , tận hưởng không khí mới mẻ bên ngoài sau đó khẽ cắn môi ngồi dậy . Mặc kệ có gặp mặt Taehyung hay không , hắn cũng không có khả năng trốn tránh cả đời .

Nhìn trái nhìn phải tìm quần áo , Điền Chính Quốc mặc dù không thấy đồ của mình đâu nhưng lại phát hiện ra một quyển sổ da màu đen bên phải gối . Tò mò cầm lấy, trông có chút quen quen.

Mở ra , trang thứ nhất viết : Chúc Taehyung sinh nhật vui vẻ.

Xấu hổ , đây chẳng phải là quà sinh nhật hắn tặng cho Taehyung sao? Mở ra trang thứ hai , là ảnh chụp của hai người . Chuẩn xác mà nói thì đây là một đống ảnh sticker . Hồi hai đứa mười tám tuổi , hắn đã lôi nam nhân đi cùng mình đến hơn chục hàng chụp ảnh sticker lớn . Đống ảnh khi đó đã sớm bị hắn dùng đông dùng tây xài hết , không nghĩ tới nam nhân lại đem mấy tấm sticker này dán vào món quà sinh nhật hắn tặng.

Hai người áp mặt vào với nhau , cái khuôn mặt làm đủ kiểu mặt quỷ trong ảnh kia khiến lòng hắn ngổn ngang trăm mối cảm xúc . Đó là hắn , là Jeon Jungkook . Trong mỗi tấm sticker đều là khuôn mặt đang mỉm cười của nam nhân , ẩn chứa trong đôi mắt màu đen khi ấy là niềm vui sướng , là sự sủng nịnh không quá nồng đậm .

Cẩn thận sờ lên từng tấm ảnh , Điền Chính Quốc thấy mũi cay cay , tại sao khi ấy hắn không nhận ra tâm ý của nam nhân đối với mình ? Là hắn quá trì độn hay vẫn là nam nhân giấu quá sâu ?

Mở ra trang thứ ba , trên đó chỉ viết vài dòng.

Chính Quốc , đây là nơi viết ra những điều mà tôi không thể mở miệng nói trực tiếp với cậu , là nơi tôi viết rõ nguyên nhân khiến tôi làm những việc khi đó với cậu , tôi nghĩ sau khi xem xong cậu sẽ càng trách tôi . Cậu có thể trách tôi, cũng có thể không tha thứ cho tôi , nhưng cậu nhất định không được rời xa tôi lần nữa.

Điền Chính Quốc hít một hơi thật sâu , mở trang thứ tư ra , đây là một quyển nhật ký , là nhật ký cá nhân của Taehyung .

Ngày 31 tháng 12 năm xxxx , thứ tư , trời quang đãng.

Ngày hôm qua tôi đã bước sang tuổi thứ 27 , Jungkook đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật náo nhiệt cho tôi , nó thực thành công . Cậu ấy gọi tới rất nhiều bạn bè của mình , vì suy nghĩ cho tôi nên những người cậu ấy gọi tới đều là những người tôi quen , tôi đã có một khoảng thời gian thực tuyệt vời , cảm ơn cậu ấy rất nhiều . Tuy nhiên tối hôm qua cậu ấy uống có hơi nhiều , cứ sờ tới sờ lui trên người tôi rồi thỉnh thoảng lại nói một câu "ăn ngon". Không rõ cậu ấy muốn nói mấy mon trong mơ ngon hay là người tôi ngon nữa . Thực muốn nhân cơ hội uống say loạn tính , nhưng rồi lại sợ cậu ấy không chịu được , sợ cậu ấy không chấp nhận được việc người bạn tốt của mình cư nhiên lại có ý niệm đó trong đầu , tôi vọt vào nhà tắm xả nước lạnh , áp chế dục hỏa đang dâng lên trong người .

Với cậu ấy , tôi đã là một sự tồn tại cực kỳ trọng yếu , ở cùng một chỗ với nhau , ngủ cùng một chỗ với nhau. Ngay đến cả Ami chưa chắc đã thân mật với cậu ấy như thế . Nghĩ tới đây, tôi lại tự nhủ với bản thân : Kim Taehyung , phải bình tĩnh , phải từng bước từng bước một làm cho cậu ấy tiến vào trong thế giới của mày , mày đã nhẫn nại được mười mấy năm , không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Quay trở lại giường , cậu ấy đang ngủ , tôi hôn cậu ấy , nhớ tới lần đầu tiên lấy đi nụ hôn của cậu ấy , vào cái đêm đó. Khi ấy , người này cũng uống rượu say , không chút phòng bị ngủ trên giường của tôi , nhất định cậu ấy sẽ không ngờ tới người bạn tốt mới 14 tuổi của mình nhân lúc mình ngủ say đã cướp đi nụ hôn đầu . Nên làm thế nào để người bạn trì độn này trở thành người yêu của mình ? Tôi đã lên kế hoạch với rất nhiều phương pháp , nhưng hình như vẫn chưa thông được.

Nhưng cũng đừng lo quá , Jungkook  là của mày , một ngày nào đó , cậu ấy nhất định sẽ là của mày . Mày chắc chắn sẽ kết hôn với cậu ấy , sẽ mua trứng của một người phụ nữ rồi sau đó sẽ dùng tinh trùng của cả hai mượn trứng của người kia để sinh ra đứa con của hai người , mày là cha , Jungkook sẽ là ba ba.

Jungkook , ngủ ngon , trong giấc mơ của cậu phải có tôi.

Điền Chính Quốc xem qua những ngày ngày tiếp theo , khi cười vui khi lại phiền muộn , Taehyung đại khái hai ba ngày mới viết nhật ký một lần , nhân vật chính trong cuốn nhật ký này chỉ có cậu ta và hắn.

.

.

.

Ngày 20 tháng 12 năm xxxx.

Lễ giáng sinh sắp đến , Jungkook cứ ồn ào mãi về việc muốn đi thám hiểm Nam Cực , thật là không có biện pháp với cậu ấy . Tôi đương nhiên không thể để cậu ấy đi , không nói tới việc nơi ấy nhiệt độ cực kỳ thấp mà chỉ riêng việc cậu ấy không định cùng đi với tôi thôi đã không được rồi . Cũng chẳng hiểu cậu ấy quen biết được cái người tự gọi là nhà khoa học kia ở chỗ nào , tự nhiên lại mời cậu ấy đến Nam cực làm lập trình viên cho bọn họ . Làm sao tôi có thể để cậu ấy ở cùng một chỗ với người đàn ông khác ? Huống chi ở đó không chỉ có một người đàn ông . Phải nghĩ biện pháp ngăn cậu ấy lại.

Gần đây đầu luôn có chút đau , hay lấy cớ này để dùng đi , tôi sẽ nói với cậu ấy là mình muốn cùng cậu ấy đón lễ giáng sinh đến mức nào , lo lắng cậu ấy một mình tới Nam cực ra sao . Nói như vậy , cậu ấy nhất định sẽ như những lần trước , lựa chọn tôi , tôi có đủ tự tin vào việc ấy .

Quả nhiên , khi tôi khó chịu bóp đầu vào bữa tối đã làm cậu ấy cực kỳ lo lắng . Nhân cơ hội đó tôi nói với cậu ấy rằng tôi không muốn cậu ấy đến Nam cực , muốn cậu ấy đón lễ giáng sinh cùng tôi , Jungkook tuy có hơi luyến tiếc nhưng vẫn gọi điện cho đối phương hủy bỏ chuyến đi đến Nam cực lần này . Tôi thật cao hứng , địa vị của tôi trong lòng Jungkook càng ngày càng nặng , tôi có nên đẩy mạnh kế hoạch khiến cậu ấy hiểu ra tâm tư của mình không đây ?

Tuy thế gần đây số lần đau đầu càng ngày càng tăng , có lẽ tôi nên thu xếp thời gian đến bệnh viện khám qua một chút . Không thể đến chỗ bác sĩ Top , Jungkook sẽ biết , mọi việc vẫn ổn thì chẳng nói làm chi chứ lỡ như có chuyện xấu gì thì Jungkook nhất định sẽ rất lo lắng , nhất định sẽ ngủ không ngon . Tôi thích nhất bộ dạng khi cậu ấy ngủ say bên cạnh , cực kỳ xinh đẹp , làm cho tôi nhịn không được lại phải hôn trộm cậu ấy một cái, thực ngọt.

Tiếp tục lật xem , sắc mặt thiếu niên thay đổi, càng ngày càng tái nhợt đi , hai tay run rẩy , không đợi đến khi xem xong hết quyển nhật ký , Điền Chính Quốc vừa khóc vừa trèo xuống giường , cầm lấy chiếc áo ngủ vắt trên ghế sô pha , lộn xộn mặc vào , không để ý đến thân thể còn chưa khỏe , hắn mở cửa chạy vội ra ngoài.

"Taehyung !".

Người đang im lặng ngồi ngẩn ra ở ghế sô pha trong phòng khách vội vàng đứng lên , lao nhanh đến . Một người bổ nhào vào trong lòng anh , nước mắt ràn rụa.

"Vì sao ! Vì sao không nói cho tôi biết!".

Điền Chính Quốc nắm chặt lấy bả vai của Taehyung  "Vì sao khi đó không nói cho tôi biết ! Cậu bị... bị ung thư não! " sau đó hắn liền ôm chặt lấy đối phương , khóc lớn "Tên khốn nhà cậu! Tên khốn này! Vì sao lại lừa dối tôi! Tên khốn nhà cậu!".

"Thực xin lỗi" vòng tay ôm chặt lấy người đã bị mình dọa đến phát khóc, Taehyung hôn lên hai má thiếu niên, "Thực xin lỗi".

"Tên khốn! Tên khốn! tôi quyết không tha thứ cho cậu! Tôi quyết không tha thứ cho cậu!" thiếu niên hỏng mất hung hăng cắn xuống cổ nam nhân.

"Thực xin lỗi...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net