Chương 42.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn biết mẹ nhà mình tà ác nhưng Điền Chính Quốc cũng thật không ngờ bà lại tà ác tới đẳng cấp đó ! Lẽo đẽo đi theo sau mẹ , trong khi lòng hắn không ngừng gào thét đòi một lời giải thích thì mẹ nhà hắn vẫn cứ thảnh thơi ôm tay ba nhà hắn đi thăm thú biệt thự , khiến hắn chẳng khác nào một con chó nhỏ bị trêu đùa .

"Mẹ ~~~~".

Ngáng trước đường đi của mẹ, mặc dù rất kích động nhưng Điền Chính Quốc  lại lắp bắp không biết nói sao "Con sai rồi mà. Mẹ nói cho con biết rốt cuộc mọi việc là thế nào, sao mẹ lại biết con không phải... không phải...".

Thấy thằng con run rẩy nói , Vương Linh Linh cuối cùng cũng thu lại tâm tư tà ác của mình , vỗ vỗ khuôn mặt lạnh lẽo của con "Thằng bé ngốc nghếch này , đứa con mà mẹ rứt ruột đẻ ra , nó biến đổi thế nào chẳng lẽ mẹ còn không nhận ra".

"Mẹ." Điền Chính Quốc ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Thả tay chồng mình ra, kéo thằng con lại, Vương Linh Linh xuống lầu đi vào phòng khách, sau khi ngồi xuống, bà thở mạnh ra rồi nói "Sau khi thằng nhóc ấy gặp chuyện không may, tất cả các bác sĩ đều bảo nó đã chết não, không có khả năng sống tiếp. Nhưng mà trái tim của nó vẫn đập".

Nghĩ đến khoảng thời gian đó, đôi mắt của Vương Linh Linh lại phiếm hồng, Điền Minh liền ôm lấy bà . Đột nhiên cảm thấy cực kỳ áy náy , Điền Chính Quốc không dám nhìn mặt nữ thần, hắn cúi thấp đầu, song ngay lúc ấy, đầu hắn liền bị gõ cho một cái, ngẩng đầu nhìn lại, là mẹ.

"Ta không tin thằng con vĩ đại như thế của ta sẽ chết, sau khi náo loạn một hồi ở bệnh viện, bọn họ còn bảo thằng nhóc của ta đã trở thành người sống thực vật" Vương Linh Linh lau nước mắt nơi khóe mi, cười nói "Tuy vậy, ta tin nó sẽ không chết, linh hồn của thằng bé chắc chắn chỉ chạy đến một nơi nào đó mà thôi, bằng không thì vì sao trái tim của nó vẫn đập".

"Đợi suốt một năm , đến một ngày não của thằng bé đột nhiên có phản ứng, ta biết là thằng con của ta đã trở lại. Haizz , hiện tại nhớ lại bộ dạng đần thối ra của mấy lão bác sĩ, ta lại muốn cười a. Bọn họ làm thật nhiều cuộc kiểm tra cho con, luôn miệng nói kỳ tích, kỳ tích. Tuy não của con đã có phản ứng nhưng mà mãi con vẫn không chịu mở mắt . Cũng vào lúc này lại có chuyện kỳ lạ xảy ra, ấy là con mặc dù vẫn đang hôn mê nhưng cứ không ngừng khóc , miệng thường lẩm bẩm cái gì đó, ta dán tai lại nghe vài lần cuối cùng mới nghe ra là "Taehyung ".

Điền Chính Quốc nghe mẹ kể, trong ánh mắt của Taehyung tràn ngập sự kính nể cùng cảm kích từ tận đáy lòng dành cho vị nữ sĩ xinh đẹp này.

Vương Linh Linh đảo mắt nhìn qua Taehyung rồi lạnh lùng nói "Tuy mỗi ngày ta đều niệm cho thằng nhóc nhà ta xuyên qua nhưng khi ấy ta vẫn chưa nhận ra rằng A Quốc của ta bị xuyên thật . Về sau ta quay lại nhà lấy quần áo cho con tắm rửa , ngẫu nhiên nghe được tin tức nói "Taehyung " cái gì đó. Khoảng thời gian ấy ta đặc biệt mẫn cảm với hai từ này nên lập tức quay ra nhìn , nhưng đáng tiếc , đài truyền hình Hồng Kông chỉ điểm qua mấy tin quốc tế, thế là ta lên mạng tra, vừa tra cái quả nhiên liền ra được "Taehyung " còn có cả cái tên "Jungkook " ngu ngốc kia".

Điền Chính Quốc há to mồm, cuối cùng cũng hô lên hai tiếng khiến hắn khá lúng túng "Mẹb! Con chỉ hơi xúc động thôi chứ đâu có ngốc".

"Rất là ngốc" Vương Linh Linh không chút khách khí "Cậu ta không cần con thì con đi tìm một người tốt hơn cậu ta trăm lần làm cho cậu ta tức chết ?".

"Dì" có người kháng nghị.

Vương Linh Linh trừng mắt liếc nhìn Taehyung một cái, tiếp tục giải thích "Sau đó ta mới kiểm tra thời gian , nếu tính không sai thì thời gian mà Jungkook chết với thời gian não con có phản ứng chỉ hơn kém nhau có hai mươi giây . Ta liền lớn mật suy đoán, thằng nhóc A Quốc nhà ta bị xuyên vô . Hơn nữa tính cách của con tuy rất giống A Quốc nhưng vẫn có vài chỗ bất đồng . Lúc con đói bụng , ta nấu thử bát mì cà chua trứng cho con . Nếu là thằng nhóc đó thì nó nhất định sẽ yêu cầu cho thêm thịt khô, cho hai quả trứng, lòng đỏ trứng không được chín quá, muốn cho thêm rau nhưng không được là rau diếp, muốn cái này, không muốn cái kia, nói chung là một lô một lốc yêu cầu, đúng là khiến người ta phát điên mà".

Điền Chính Quốc suýt nữa nhảy dựng lên "Mẹ ! Mẹ hơi quá đáng rồi đấy ! Thì ra mỗi lần mẹ nấu mì cho con đều là đang thử con!".

Nữ thần nào đó đúng lý hợp tình nói "Mỗi lần con đều ăn ngon như thế nên ta cứ nghĩ con thích ăn mì cà chua trứng".

Tú Trí cười không ngừng , chêm thêm câu "Hắn có thể cãi nhau với tôi nhưng ông lại không thể . Hơn nữa, mặc kệ tôi bắt nạt ông thế nào ông cũng không phản kháng".

Ai oán , Điền Chính Quốc biến thành oán nam.

Vương Linh Linh gật gật đầu "Mọi việc đại khái là như thế , chi tiết nhỏ thì nhiều lắm . Hơn nữa bằng chứng rõ ràng nhất là thằng nhóc kia mỗi khi về đến nhà là liền trốn ta càng xa càng tốt trong khi con lại cứ chui đầu vào lưới".

"Ai bảo đấy là chui đầu vào lưới?" một thằng nhóc khác bất mãn.

"Thằng nhóc ấy sợ ta lại bắt nó thuộc cái gì hoặc học cái gì đó, do vậy có cơ hội là nó trốn đi liền" chưa bao giờ từng cho rằng mình làm sai, Vương Linh Linh cũng bất mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net