Chương 43.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc sinh nhật cứ thế trôi qua, Vương Linh Linh thực thích hòn đảo nhỏ này nên bà tính ở lại đây thêm vài ngày nữa . Kim JaeHyun cùng Lee Minah lo lắng cháu trai ở nhà do vậy đến ngày thứ ba hai người liền cùng con trai , con nuôi và Tú Trí quay trở lại New York .

Vì trong nhà có việc nên ngay trong ngày hôm ấy Tú Trí từ New York quay lại Hồng Kông . Điền Chính Quốc muốn ở lại New York nghỉ hè nên sau khi Tú Trí đi , hắn cũng tiễn huấn luyện viên cùng đồng đội ra sân bay về nước . Điền Chính Quốc định nhân dịp này tìm Nam Tuấn nói chuyện song hình như Nam Tuấn đang bề bộn công việc , lúc máy bay sắp cất cánh mới thấy anh vội vã chạy tới sân bay, bởi vậy hắn đã không kịp bàn bạc với Nam Tuấn về việc của Tú Trí.

Tuy thế , hôm ấy lại có một việc khiến hắn thực kinh ngạc , Hạo Thạc cư nhiên rời New York trước , theo như mọi người bảo thì có vẻ cậu ta đã cãi nhau với anh trai , điều này khiến hắn càng ngạc nhiên .

Anh trai Hạo Thạc nhìn thế nào cũng là một ông anh tốt , thật không ngờ lại có lúc đi cãi nhau với cậu ta , nhất định là thằng nhóc kia đã làm điều gì quá đáng rồi . Hắn cũng không quan tâm quá nhiều , vì theo hắn , trong vụ này khả năng thằng nhóc ấy lại nổi tính trẻ con bốc đồng ấy mà.

Điền Chính Quốc nhìn theo chiếc máy bay cất cánh sau đó quay đầu , cười nhẹ với nam nhân đứng bên cạnh rồi ôm chặt lấy anh ngay trước mặt bàn dân thiên hạ . Hắn vô cùng cảm kích vì thế giới này có môn thể thao xuyên qua vĩ đại , bằng không hắn cùng nam nhân đã bỏ lỡ không chỉ niềm hạnh phúc này.

"Chúng ta về nhà".

"Được".

Không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh , Điền Chính Quốc cùng nam nhân tay trong tay rời khỏi sân bay . Có ánh đèn flash lóe lên, Điền Chính Quốc tìm kiếm nguồn sáng sau đó nở một nụ cười hết sức chói lóa với họ.

Khi cánh cửa căn hộ mở ra , Điền Chính Quốc chợt thấy có chút hoài niệm về quá khứ , Taehyung kéo hắn vào trong phòng . Lấy ra hai đôi dép từ trong tủ để giày , đóng cửa lại , xỏ dép vào . Đi vào trong phòng khách, hắn vuốt ve chiếc ghế sô pha mềm mại, cầm lấy một con thỏ "đẹp zai". Có mấy thứ trong nhà trông còn rất mới, hình như mới được mua gần đây.

Sau khi sờ soạng một vòng trong phòng khách , Điền Chính Quốc đi vào phòng ngủ của hắn với Taehyung . Từ lúc đem căn hộ này làm thành quà sinh nhật tặng cho hắn , nam nhân vẫn luôn đòi hắn chia xẻ giường lớn với mình .

Khi đó hắn cứ cho rằng hết thảy mọi hành động của Taehyung đều xuất phát từ tình bạn bình thường , hiện tại nghĩ kỹ lại mới thấy , hắn yêu Taehyung mười năm , thế nhưng lại chẳng hiểu một chút gì về Taehyung , chẳng nhìn ra được sự khác thường trong những việc mà Taehyung làm cho hắn .

Là bạn bè thì sẽ không ngủ chung giường với hắn , sẽ không chiều chuộng hắn như vậy , sẽ không để cho hắn xoa mông và cũng sẽ không đòi ôm hắn ngủ mỗi khi sinh bệnh .

Trên chiếc giường lớn có hai cái gối nhưng chỉ có một cái chăn . Ảnh chụp của hắn được đặt trên chiếc tủ đầu giường , một chiếc dây chuyền có mặt đá màu đen được treo ở trên khung ảnh . Điền Chính Quốc tiến lại gần cầm chiếc dây chuyền lên , quan sát một lúc, hắn quay đầu nhìn về phía nam nhân vẫn luôn im lặng.

"Cậu... lấy cái này từ chỗ của... "

"Đó là thứ cậu mua cho tôi". Ngắt lời Điền Chính Quốc , Taehyung nói

Taehyung đi tới sau đó xoay người "Cậu đeo cho tôi".

"Như vậy có kỳ quái quá không?".

"Là cậu tặng cho tôi , tôi muốn đeo" muốn cậu tự tay đeo cho tôi.

Điền Chính Quốc đeo sợi dây cho Taehyung sau đó ôm lấy anh "Taehyung , thực xin lỗi". Có rất nhiều điều tôi muốn xin lỗi.

"Kook , hãy nói rằng cậu sẽ không rời xa tôi nữa".

Hai tay Điền Chính Quốc dùng sức , cả người hắn chôn chặt vào lưng nam nhân "Sẽ không... sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa". Nam nhân nắm lấy hai tay của hắn , bi thương vẫn chôn sâu dưới đáy lòng từng chút , từng chút một tiêu tán.

Sau khi tình thương mến thương xong , Điền Chính Quốc liền đưa ra một quyết định , đó là phải tổ chức đại tiệc . Hôm nay là ngày đánh dấu sự khởi đầu cho một cuộc sống mới của hai người , bọn họ cần phải chúc mừng . Gọi điện thoại cho Ami , Jimin  và chị Fei, Điền Chính Quốc yêu cầu mọi người đều phải tới tham dự, địa điểm dùng bữa được chọn là tại căn hộ của hắn và Taehyung  .

Vì cả hai đều không biết nấu ăn nên tất nhiên đồ ăn được Taehyung đặt nhà hàng mang tới , Điền Chính Quốc chọn từ trong tủ rượu ra một chai vang ngon nhất còn chưa bị Taehyung  uống trộm . Sau đó, lôi cái máy quay DV yêu quý của hắn từ trong ngăn kéo ra.

Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính tiến vào trong phòng , tượng nữ thần tự do ở phía xa có thể được nhìn thấy rõ từ nơi này. Tay phải cầm máy quay, tay trái kéo Taehyung lại, Điền Chính Quốc  nhìn thẳng vào máy quay cười sáng lạn rồi quay đầu hôn lên đôi môi của nam nhân , trước khi chính thức cử hành hôn lễ , bọn họ cũng không ngại làm trước một khúc dạo đầu.

Trong mắt Taehyung tràn ngập niềm hạnh phúc , anh bí mật đem tiêu hủy đoạn băng ghi lại cảnh anh vụng trộm  hôn Jungkook sau khi hắn bị thương và cả đoạn ghi lại cảnh anh trao nhẫn cho hắn .

Hai người bọn họ đều đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi , có một số việc chỉ mình anh biết là được , anh thích khuôn mặt tươi cười của Jungkook  , anh sẽ không để cho cậu phải khóc, phải đau khổ thêm nữa.

"Taehyung , trong nhà không có nước ngọt, tôi đi mua"

"Tôi đi với cậu".

"Được".

Chỉ chốc lát sau , cửa phòng đóng lại, con thỏ nằm trên ghế mỉm cười hạnh phúc.

6 giờ chiều , Ami , Jimin cùng chị Fei mang theo quà mừng đúng giờ có mặt. A.k mang theo một bó bách hợp , Jimin  mang theo một bao kẹo cao su, quà của chị Fei có giá trị nhất , là một cặp đồng hồ tình nhân , thiết kế dành cho nam . Khi đem món quà đặt lên tay Điền Chính Quốc , chị đồng thời quay sang nói với sếp của mình "Tổng giám đốc , chị chúc hai người hạnh phúc".

"Cảm ơn".

Trước khi từ đảo trở về , Điền Chính Quốc đã gọi điện cho Ami cùng chị Fei kể lại chân tướng sự việc lúc trước, vào lúc cảm thán tạo hóa trêu ngươi, hai người đồng thời cũng tha thứ cho tên Taehyung ngu ngốc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net