Chương 6.1 ( a )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày cuối tuần, một thanh niên đang ai oán đi ra phố. Sáng sớm thức dậy, Điền Chính Quốc với hai con mắt quầng thâm như gấu trúc ngoài ý muốn gặp mẹ tại phòng bếp. Vì phải đi tập bóng rổ nên mỗi ngày hắn phải rời giường lúc 6h trong khi người mẹ ham ngủ thành tính của hắn đến 9h mới có thể chào buổi sáng. Chính vì nguyên nhân đó, bữa sáng của Điền Chính Quốc hoặc là do người giúp việc làm cho hoặc là do hắn mua trực tiếp từ căn tin trường.

"Mẹ ? Hôm nay sao mẹ dậy sớm thế?" Mở miệng nói, Điền Chính Quốc giờ mới phát hiện ra cổ họng mình đau đến lợi hại, tối hôm qua, cơ hồ cả đêm hắn không ngủ.

Đang mang tạp dề, Vương Linh Linh liếc nhìn con một cái rồi đưa một cốc nước cam đến trước mặt Điền Chính Quốc sau đó mới đem đống đồ ăn bà vừa làm ra cho hắn: "Nhanh ăn đi, buổi sáng không phải còn phải đi tập hay sao?".

"Mẹ?" Điền Chính Quốc lúc này mới tỉnh táo lại, mẹ thực là sáng sớm đã dậy chuẩn bị điểm tâm cho hắn sao? Hắn đột nhiên cảm thấy hốc mắt khẽ nóng lên.

"Ăn cơm xong nhớ mang theo thuốc đông y đi uống đấy. Đừng quên". Vương Linh Linh cởi tạp dề ra, vỗ nhẹ vào vai thằng con còn đang đứng sững sờ.

"Thuốc Đông y!" Chính Quốc hoàn toàn thanh tỉnh, cái mũi trì độn đã ngửi thấy mùi hương của "Độc dược". Hắn nhất thời kêu rên: "Mẹ, làm sao mà bắt con uống thuốc Đông y".

Vương Linh Linh ngáp một cái, giọng nói đầy khinh thường giải thích cho thằng con: "Không cho phép không uống, ta đi ngủ đây". Áo ngủ rộng thùng thình không che đi được đường cong quyến rũ, nữ thần lướt qua thằng con của mình.

Nhìn mẹ biến mất ở cầu thang, Chính Quốc xoay người lẩm bẩm: "Cũng không cho mình cơ hội để phản kháng". Đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, hắn há cái mồm rộng của mình ra uống hết cốc nước cam. Chợt , dụi dụi mắt: Trên bàn có một cốc sữa đậu nành, một đĩa salad hoa quả trộn và một ít bánh rất đơn giản nhưng thế cũng là đủ để khiến cái mũi của Điền Chính Quốc thấy cay cay. Mẹ hắn luôn yêu ngủ mà để làm được bữa ăn này ít nhất cũng phải dậy từ 5h30 sáng. Uống từng ngụm, từng ngụm sữa đậu nành, một đêm sầu lo của Điền Chính Quốc hiện giờ nhờ bữa cơm này mà tiêu tan hết.

Đem toàn bộ đồ ăn trên bàn chén sạch sẽ, Chính Quốc bịt cái mũi của mình để uống thuốc Đông y. Xong xuôi, hắn cầm lấy cái cặp rồi mang theo quả bóng rổ rời nhà. Không có biện pháp a.. Mẹ vì mình mà lo lắng như thế này thì bản thân cần phải nhanh chóng tìm cách giải quyết cái vấn đề kia.

...

Rúc vào trong lòng ông xã , Vương Linh Linh nhắm lại hai mắt nhưng cũng không ngủ. Điền Minh ôm bà sát vào lòng, thấp giọng nói: "Chính Quốc rồi sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá".

"Chồng à"

"Ừ"

"Hôm nay có phải tới công ty không?"

"Không đi, anh hôm nay sẽ cùng em đi dạo phố được chứ ? Em lâu lắm rồi cũng không mua sắm quần áo. Tiểu tử kia buổi tối mới về, giữa trưa chúng ta ra ngoài ăn".

"Được ha"

"Chồng à"

"Ừ".

"Anh phải bảo vệ con của chúng ta".

"Tất nhiên rồi, anh sẽ bảo vệ con của chúng ta".

...

Đến được trường, đã tầm 7 giờ 15 phút. Điền Chính Quốc bởi mấy tiết đầu trống nên nhanh chóng thay bộ đồ thể thao, ra sân tập cho nóng người. Đội trưởng Kim Nam Tuấn , phó đội trưởng Trịnh Doãn Hạo, Thái Huân cùng Triệu Quyền cũng đã có mặt trên sân tập đấu 2&2. Nhìn thấy hắn, Nam Tuấn ra hiệu tạm dừng tập, chạy đến trước mặt Điền Chính Quốc .

"Chính Quốc , không có vấn đề gì chứ ?" Anh nhìn thấy trạng thái của Điền Chính Quốc hôm nay không được tốt cho lắm, trông giống như cả đêm qua không ngủ, sắc mặt nhìn khá bơ phờ.

"Em không sao. Chỉ là đêm qua ngủ không được ngon cho lắm" Điền Chính Quốc cười đáp "Em sẽ chú ý".

"Ừ không cần cậy mạnh".

"Sớm a".

Lại có thêm người tới, là Lý Quang Tổ với vài thành viên không phải trong đội hình chính thức. Lúc này, Kim Nam Tuấn lập tức hô: "Tập hợp!". Trịnh Hạo Thạc ngày nào cũng là thành viên cuối cùng vác mặt đến, Kim Nam Tuấn cũng chẳng bao giờ đợi cậu ta.

"Còn cách ngày thi đấu với Phác Biện là 4 ngày . Tuy rằng đây chỉ là thi đấu hữu nghị nhưng mọi người cũng phải dốc toàn bộ lực ra ứng chiến cho tốt trận này đấy. Không phải chỉ là thắng mà còn phải thắng cách biệt, hiểu chưa?".

"Hiểu rõ".

"Ok. Chạy quanh sân mười vòng sau đó về sân bắt đầu luyện ném bóng. Chính Quốc sau khi chạy xong cậu với anh sẽ tiến hành luyện tập đấu 1 & 1".

"Vâng".

"Ok.Bắt đầu".

....

Trong phòng công nghệ của tập đoàn KJ , Henry cùng các nhân viên cấp dưới của mình khẩn trương nhìn vào màn hình máy chủ. Mười phút trước, nhóm hacker lại phát động một cuộc tấn công mới vào KJ . Mặc dù đã yêu cầu cục an ninh quốc gia vào cuộc nhưng đối mặt với nhóm hacker quốc tế tấn công liên tục thế này, cục an ninh cũng đành bó tay không giúp được gì.

"Sếp ơi, chúng ta phải nhanh nhanh nghĩ ra biện pháp thôi. Chẳng may hệ thống an ninh của phó tổng cũng không ngăn được sự công kích của bọn hacker..." một người nhân viên khẩn trương vạn phần nói. Mười lớp bảo vệ chắc chắn vô cùng nhưng không ai dám chắc rằng bọn hacker sẽ không phá được.

Ngón tay của Henry đang đánh cực nhanh trên bàn phím. Có thể ngăn cản được nhóm hacker này tấn công, trên thế giới này chỉ có một người có thể làm được, tuy nhiên người này đã chết rồi. Người này trước khi chết thiết kế ra một hệ thống an ninh phòng ngự - đây là hệ thống hoàn mĩ nhất mà ông từng gặp qua. Cùng với người ấy so sánh, ông kém hơn rất nhiều. Điều duy nhất mà ông có thể làm hiện tại là tìm ra tung tích một người trong đó, chỉ cần phát hiện ra được có lẽ KJ sẽ được an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net