Chương 6.2 (b)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc Điền Chính Quốc vì KJ mà nghĩ biện pháp. Hơn 12h theo giờ New York, xuất hiện một tin tức chấn động: ngày 12 tháng 1, các tờ báo lớn đăng mấy bức ảnh, trong ảnh chụp một đôi nam nữ thân thiết vô cùng ở quán cà phê, ngã tư đường, cửa hàng mua sắm, thậm chí là cả ở đại sảnh khách sạn. Ảnh chụp người đàn ông thì không lần nào giống với lần nào, còn người phụ nữ thì lại luôn là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn KJ - Choi Min Young.

Ảnh này chụp cô ta trước khi kết hôn, mà tất cả những người đàn ông mà cô ta đi cùng đều là các giám đốc của nhiều công ty khác nhau của Mĩ, tuy nhiên các công ty này mấy năm trước đều đã đóng cửa với nguyên nhân chung là thông tin cơ mật của họ bị đạo.

Phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn KJ - Choi Min Young bị nghi ngờ là một kẻ chuyên trộm thông tin cơ mật, cảnh sát bắt đầu tham gia công việc điều tra. Min Young sáng nay vào lúc 8h đã bị cảnh sát mời đến đồn, Taehyung với sự kiện này cũng chưa đưa ra bình luận gì, anh cùng luật sư của mình đã có mặt tại cục cảnh sát. Vụ án này có nhiều tình tiết nghiêm trọng, cục trưởng cục an toàn thương mại - Park Jimin cho biết Choi Min Young là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, trước mắt tạm thời bị giữ lại không cho nộp tiền bảo lãnh".

7h tối, huấn luyện xong, Điền Chính Quốc về đến nhà, phòng khách chất đầy mấy thứ đồ mà hắn muốn mua. Bởi vì phải đi tập bóng rổ nên hắn yêu cầu cửa hàng chuyển thẳng về nhà cho mình.

Mỗi ngày khi về đến nhà, câu đầu tiên của Điền Chính Quốc là: "Mẹ, tối nay ăn cái gì?".

Vương Linh Linh ở trong bếp đáp: "Món cay Tứ Xuyên".

"Mẹ, con yêu mẹ chết mất!" Sau khi sống lại, hắn yêu món cay Tứ Xuyên đến điên cuồng. Điền Chính Quốc tay còn chưa rửa đã vọt lẹ vào bếp, ở trên mặt nữ thần lưu lại tí nước miếng.

"Đi tắm rửa đi..Hôi chết mất".

"Tuân mệnh".

Đến gần 6h tối, Hồng Kong vẫn thật nóng, Chính Quốc gầy trơ cả xương mà mồ hôi cũng túa ra như tắm.

Vương Linh Linh lau lau tay, từ phòng bếp đi ra, nhìn mấy thứ mà thằng con mua về hôm nay, rồi nói với người giúp việc: "Mang lên thư phòng".

"Vâng thưa phu nhân".

Việc này khiến cho Điền Chính Quốc khi từ trên lầu xuống, kỳ quái hỏi: "Mẹ, mấy cái đồ của con đâu?".

"Ta bảo người mang nó lên thư phòng cho ta rồi"...

"Thư phòng?"

Vương Linh Linh mang đồ ăn đặt lên trên bàn, trừng mắt nhìn thằng con: "Chẳng lẽ mang vào phòng con?"

"A, con thu thập một chút chắc cũng nhét được vào thôi. Để ở thư phòng con sợ ảnh hưởng đến công việc sáng tác của mẹ" Điền Chính Quốc có điểm lo lắng sợ mẹ sẽ hỏi hắn mua nhiều máy tính với hệ thống mạng thế này để làm gì.

Ngoài sự dự đoán của thằng con, Vương Linh Linh cái gì cũng không hỏi, chỉ là nói: " Chỉ cần con không đạp cửa, thì ta ở nơi nào cũng viết được".

"Mẹ...." Chính Quốc nhận cốc nước cam mà hắn thích nhất từ tay mẹ, khẽ cắn môi: "Mẹ, mẹ vì cái gì không hỏi tại sao con lại mua nhiều máy tính như thế?" Điền Quốc tuy rằng cũng thích chơi máy tính nhưng ai lại mua nhiều máy tính như dân chuyên nghiệp thế này ? Mẹ chẳng lẽ không hoài nghi?

"Nếu ta hỏi con liệu con có nguyện ý trả lời?".

"Không muốn".

"Ta đây làm chi mà phải hỏi?".

Vương Linh Linh vỗ vỗ vào cái má của con: "Con nghĩ mẹ thực nhàn sao? Nào là hầu hạ ba nhà con, hầu hạ con còn phải sáng tác văn thơ, nào có thời gian quản xem con với ba hai người làm cái gì ? Ta là mẹ con chứ không phải thư kí của con".

"Mẹ..." Điền Chính Quốc ghê sợ... ôm lấy Mẹ, nũng nịu nói: "Mẹ không sợ con mẹ làm những chuyện xấu sao?".

Vương Linh Linh véo cái mũi của thằng con đến đỏ ửng: "Vậy con phải cẩn thận đừng để cảnh sát bắt, khi đó ta sẽ không vào nhà giam thăm con đâu. Ta đây không quản này nọ".

"Mẹ, mẹ cũng quá xem thường thằng con này đấy" Ấn mạnh một cái thơm vào bên má mẹ, Chính Quốc nói giọng khàn khàn: "Mẹ, con đã từng nói con rất yêu mẹ chưa?".

Nào biết, Vương Linh Linh toàn thân nổi da gà, giãy ra khỏi lòng thằng con: "A Quốc , mấy cái loại từ ngữ này chỉ có thụ nói với công, công nói với thụ thôi đấy, con đừng có dùng loạn".

"Hắc hắc..." Điền Chính Quốc cười âm hiểm vài tiếng: "Mẹ, con cũng có nói quá gì đâu. Au ui!!!" Xoa xoa cái đầu, người nào đó đang ai oán.

"Ta muốn sáng tác một bộ mới: Vương Linh Linh cười lạnh, bạn trẻ Điền Chính Quốc lạnh gáy lui sau vài bước.

"Cường công nhược thụ, khách nhân và tiểu quan. Ta quyết định cho con làm tiểu quan".

"NO! Mẹ! Ngài không thể như vậy".

"Hừ!"

"Mẹ... Con sai rồi"

Trong phút chốc, biệt thự nổi lên tiếng kêu rên tứ phía. Bạn trẻ Điền Chính Quốc lại một lần nữa rút ra bài học: trêu ai thì trêu chứ chớ có dây vào bà mẹ đáng sợ nhà hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net