Chương 7.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tạm giam thuộc cục an toàn thương mại, Taehyung đang ngồi trước mặt vợ mình - Min Young , thần sắc của anh vẫn như trước mang một vẻ âm trầm đến kì lạ. Min Young cúi thấp đầu, mái tóc dài của cô có chút hỗn độn, sắc mặt tái nhợt. Taehyung tạm thời cho luật sư ra ngoài phòng để nói chuyện riêng với vợ.

Cả người Min Young không ngừng run rẩy, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, muốn nói rằng cô yêu anh, muốn nói, cô rất thương anh. Nhưng giờ phút này, không một từ nào có thể phát ra được, Min Young thật không ngờ để nói những điều ấy cũng thật khó.

Ngày mà cô sợ hãi cuối cùng cũng đã đến mặc dù cái người biết hết mọi chuyện kia đã chết.

Từ lúc Taehyung vào đây, anh chỉ nhìn vợ mình, một câu cũng không nói. Không thể chịu nổi cái nhìn chăm chú của chồng, Min Young ngẩng đầu, khuôn mặt từng rất xinh đẹp giờ đây tràn ngập nét thê lương bi ai.

"Taehyung..." Min Young cất tiếng nói khàn khàn, nước mắt tuôn rơi: "Anh tin tưởng em, em...".

"Anh đã ủy thác cho Amber tìm luật sư biện hộ tốt nhất" Taehyung mở miệng.

"Taehyung ?" Nước mắt Min Young chảy càng nhiều, tinh thần của cô ngày càng suy sụp: "Taehyung... thực xin lỗi... thực xin lỗi... Choi Se Ho, lão ta bức em, nếu em không đáp ứng lão, lão liền... Taehyung ... em thề em không hề phản bội anh, em thề...".

"Amber sẽ đến hỏi em một việc, em không cần giấu diếm, anh ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết".

"Taehyung ..." Min Young gào khóc, cô biết kể từ giây phút này mình đã vĩnh viễn mất đi người chồng này.

Taehyung lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay đưa cho Min Young . Min Young nhận chiếc khăn, gắt gao nắm chặt nhưng không dùng nó để lau đi nước măt. Cô khóc càng ngày càng mãnh liệt. Làm cho cô bình ổn lại cảm xúc xong, Taehyung mở miệng, vẫn thản nhiên như trước, không một tia tình cảm.

"Anh gọi Amber tiến vào" nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài, ngay sau đó, luật sư riêng của anh đi vào, anh cũng không quay trở lại. Min Young bàng hoàng bất lực nhìn về phía cánh cửa, chiếc khăn trong tay cô càng được nắm chặt hơn. Liệu cô còn có thể hi vọng?

Rời khỏi khu tạm giam, Taehyung gặp một người hay chính xác hơn là nói người này cố tình xuất hiện trước mặt anh - Jimin . Hắn mặc bộ cảnh phục, đứng ở hành lang trước khu tạm giam, dựa vào cạnh một chiếc cửa sổ.

"Tổng giám đốc Kim Taehyung cùng vợ đúng là như chim liền cánh, tình cảm thật sâu đậm" Jimin cười cười, lấy ra một điếu thuốc. Taehyung đứng yên lặng tại một chỗ, để mặc đối phương thoải mái mỉa mai. Hai người cứ vậy tại đó nhìn nhau, mãi cho đến khi Jimin hút hết nửa điếu, Taehyung mới cất cước bộ đi tiếp, đi ngang qua Jimin là lúc đối phương giơ tay cản lại anh.

"Không có gì muốn nói sao?".

Taehyung dùng tay đẩy tay đối phương ra rồi đi tiếp.

"Taehyung !".

Cước bộ dừng lại.

"Cậu không có gì muốn nói sao ? Chẳng lẽ cậu không nói nổi ba tiếng "Thực xin lỗi" với tên kia sao?"

Vẫn như cũ yên lặng không nói, hành lang chỉ còn lại âm thanh tiếng giày của Taehyung nện xuống sàn rời đi.

"Shit!".

Jimin ném điếu thuốc đi, không thèm để ý cấp dưới ở bốn phía đang nhìn hắn.

Lái xe về nhà, Taehyung nhanh chóng vào nhà, chợt anh nghe thấy tiếng khóc của TaeGuk . Vú nuôi đang dỗ tiểu thiếu gia, Taehyung lúc này liền đi đến, đem đứa con ôm vào lòng.

"Thiếu gia, tiểu thiếu gia vẫn khóc, phu nhân.."

"Cô cứ đi xuống nghỉ ngơi đi"

Ôm chặt con, Taehyung đi lên lầu, quản gia Kim Seok Jin nhìn thiếu gia rời đi thì khẽ thở dài một tiếng.

"Cha, con muốn mẹ, cha..".

Vỗ nhẹ đứa con trong lòng, Taehyung kéo bức rèm cửa lại: "TaeGuk ngoan, mẹ rất nhanh sẽ trở về".

"Thật vậy không?" Đứa nhỏ vừa khóc vừa hỏi.

"Thật mà".

Nghe được lời cam đoan từ cha, khóc đã mệt, TaeGuk ôm gấu bông ở trong lòng cha chìm vào giấc ngủ. Đặt con lên trên giường, Taehyung nhìn đứa nhỏ thật lâu rồi mới rời khỏi phòng ngủ.

"Thiếu gia, điện thoại của lão gia".

Kim Seok Jin đứng ở cửa phòng đang cầm điện thoại, Taehyung tiếp nhận, rồi đi vào thư phòng.

"Cha".

"Ta xem qua báo chí" thanh âm của lão gia so với bình thường trầm hơn rất nhiều: "Min Young ... nó, là thật sao?".

Đóng cửa lại Taehyung đi đến bên cửa sổ: "Hẳn là thế đi, con không hỏi tất cả giao cho Amber rồi".

Lão gia lúc này không giống ngày trước thóa mạ con mà lại tiếp giọng khàn khàn: "Ta và mẹ con ngày mai sẽ quay lại New York".

"Vâng, con sẽ dẫn TaeGuk ra sân bay đón bố mẹ".

"Taehyung " Kim JaeHyun lặng yên một hồi, thấp giọng nói: "Con hãy cố chống đỡ. Hết thảy cứ đợi ta và mẹ con về rồi tính tiếp. Mặc kệ là việc gì, cũng đều có cách giải quyết, đều có cách vượt qua".

"Con biết".

Cúp điện thoại, Taehyung đứng ở bên cửa sổ nhìn ngoài vườn những đóa hoa Mân Côi đang thi nhau đua nở. Kiều diễm nhưng cũng đầy nhu mì, một màu đỏ rực rỡ như lửa cháy. Đó là khu vườn mà Min Young đã tỉ mỉ chăm sóc.

...

"Taehyung cậu thích hoa gì?".

"Không thích gì cả".

"Cậu thật chẳng thú vị gì cả. Nghĩ một cái đi mà".

"....Hoa cúc"

"Xì ì! Điềm xấu, đổi cái khác đi".

"...Mân côi"

"Không thích hợp với cậu, next".

"Bách hợp".

"Ừ, tôi cũng thích bách hợp, vậy nhá".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net