Chương 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy ra một điếu thuốc, Taehyung châm lửa. Cha đã quá lo lắng rồi, hiện tại liệu còn điều gì khiến anh không thể chịu nổi? Tiếng di động vang lên, đang chìm trong suy nghĩ, Taehyung giờ mới hồi phục lại tinh thần, mở di động ra, là Henry.

"Tổng giám đốc! Ngài mau đến công ty! Có việc lớn".

"Ừ"

Cúp điện thoại, Taehyung dập điếu thuốc, không nhanh không chậm đi ra khỏi thư phòng. Bốn mươi phút sau, anh đã có mặt ở phòng quản lý. Vừa đi vào phòng, anh đã thấy khuôn mặt kích động của Henry.

"Tổng giám đốc! Chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!" Không khỏi reo hò, lôi con người chỉ số IQ gần 200 đến trước màn máy tính, Henry chỉ vào hệ thống an ninh không tổn hao tí gì nói: "Tổng giám đốc, có người giúp chúng ta! Hai tiếng trước, lại có người xâm nhập vào hệ thống của chúng ta, tôi tưởng rằng lần này là hỏng hẳn rồi, không ngờ đối phương căn bản không phải là hacker mà là người đến giúp chúng ta. Tên này quả thật rất lợi hai! Hắn thông qua hệ thống internet gia cố thêm thêm hệ thống an ninh cho chúng ta, còn đem mã độc phát tán vào máy tính của nhóm hacker đang tấn công chúng ta nữa chứ. Tổng giám đốc! ... ha ha, không ngờ trên thế giới này còn có người lợi hại chẳng kém gì phó tổng!". Đang trong niềm hưng phấn, Henry không hề phát hiện ra sắc mặt tổng giám đốc trở nên thay đổi.

"Ông nói là đối phương lợi hại như phó tổng?".

"Vâng! So với phó tổng lợi hại như nhau! Mà nói không chừng có khi còn đỉnh hơn".

Henry xoa xoa tay, hận không thể chui vào máy tính để lần theo đường cáp quang tìm ra con người lợi hại này.

"Con thỏ vẫn còn chứ?"

"Vẫn còn ở đây. Vừa rồi con thỏ của phó tổng cũng đi ra. Tuy nhiên người giúp chúng ta lại không để lại bất cứ dấu vết nào. Cơ quan an ninh quốc gia theo dấu được đến Paris thì tung tích của hắn hoàn toàn biến mất. Người này quả thật rất giỏi".

Nói liên tục, nói liên tục, cuối cùng Henry tỉnh dần lại, lúc này ông mới lộ vẻ nghi hoặc : "Rốt cuộc là ai? Những hacker hàng đầu hai ngày nay đều đang tập trung ở chỗ chúng ta, chẳng lẽ là bạn của phó tổng?" Henry lập tức liếc nhìn tổng giám đốc một cái, phát hiện ra tổng giám đốc đang nhìn màn hình máy tính xuất thần.

"Tổng giám đốc?"

"Henry. Bằng mọi giá phải tìm được hắn".

Henry hoảng sợ, ông đã lâu lắm rồi không nhìn thấy vẻ mặt này của tổng giám đốc "A. Vâng".

Rời khỏi phòng quản lý, Taehyung khóa mình trong phòng làm việc.

...

"Taehyung ".

"Ừ"

"Tôi hiện tại là hacker".

"Chúc mừng cậu".

"Cậu nói xem tôi nên lấy biểu tượng cho mình là cái gì? Thiên thần? Ác quỷ? Hay là chúa Jesus cứu thế".

"...Tùy cậu. Tuy nhiên riêng Jesus thì miễn".

"Ừm... cậu giúp tôi nghĩ đi mà".

"....khủng long"

"NO"

"Gà tây"

"NO NO"

"Con thỏ"

"A? cái này ok đấy... Lấy con thỏ đi. Chẹp, phải là một con thỏ thật béo ha".

"..."

"Taehyung ".

"Ừ".

"Con thỏ tuy rằng là hacker, nhưng sẽ mãi mãi bảo vệ ngôi nhà của cậu".

"Nhà của tôi?"

"À à, nhà của chúng ta".

"Thế mới đúng"

"Cho dù con thỏ có mất cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ nhà của chúng ta".

"Cậu nói bậy gì thế!".

"A, nói sai, nói sai. Nhầm nhầm, chẳng sợ già cả đến mức không động đậy được nổi một ngón tay, tôi cũng sẽ thông qua internet bảo vệ nhà của chúng ta".

"Ừ"

Tắt hai máy chủ đi, Điền Chính Quốc xoa xoa hai cái huyệt thái dương đang căng ra của mình. Hai năm qua chưa bao giờ phải dùng cái đầu nhiều thế này, đầu của hắn thiếu chút nữa là nổ tung luôn. Những đầu ngón tay hoạt động đến cứng ngắc, hắn đứng lên nhưng rồi nhanh chóng lại ngã xuống ghế. Hơn ba tiếng không ăn uống gì chỉ có ngồi không khiến chân hắn giờ đây tê cứng hết cả.

Kiểm tra lại một lần nữa, khi đã chắc chắn mình không bị lần ra dấu vết, Điền Chính Quốc mới cất giọng ngân nga: "Mẹ ~ ~ ~ Cho con cốc nước cam ~ ~ ~ mẹ ~ ~".

Yết hầu của hắn giờ đây đã khô khốc lắm rồi.

"Rầm".

Mười phút sau, cửa phòng bị người một phát đá văng. Vị nữ thần với những lọn tóc quăn óng ả, mặc chiếc váy đầy gợi cảm, đi đôi giày thêu hết sức công phu, không chút tao nhã đạp cửa xông vào, cầm trên tay một cốc nước cam.

"Hắc hắc, mẹ..." biết bản thân đã gặp rắp rối, Điền Chính Quốc thở dài cúi người "Con ngồi lâu quá giờ đứng lên không nổi nhưng mà ... khát quá à. Con muốn món nước cam mẹ đặc chế. Mẹ..." . Thử vài lần rồi nhưng hắn vẫn không thể nào đứng dậy nổi.

Gặp thằng con quả thật mãi không đứng dậy nổi, thần sắc của Vương Linh Linh lúc này mới dịu đi rất nhiều tuy nhiên sự bất mãn vẫn không biến mất. Đi lên phía trước đưa cốc nước cam cho thằng con, vào lúc Điền Chính Quốc đang thưởng thức hương vị món nước của mình, bà mở miệng: "Ta lại gặp chỗ bí rồi".

"Hửm" sau khi mở mồm to hết cỡ để nốc hết cốc nước, Chính Quốc thở hổn hển lấy lại năng lượng hô lên : "sống rồi". Sau đó, hắn lập tức vỗ ngực: "Mẹ, có con mẹ ở đây thì còn gì phải lo lắng nữa chứ. Nói đi, mẹ có chỗ nào viết không nổi?".

"Thái giám thụ khi làm t.ì.n.h thường có cái phản ứng như thế nào?".

"Phốc!".

...

"Có người trợ giúp tên khốn Taehyung kia ? ".

Ami gân xanh nổi lên, hỏi người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

"Ừ" Ngửa mặt lên nhả ra một ngụm khói, Jimin cười cười: "Là một người không kém anh em. Máy tính của bọn Sawan nhiễm hết vius rồi. Cũng may người đó hạ thủ lưu tình không tiết lộ tung tích của bọn họ".

Ami hung hăng đá bàn trà một cái: "Tự nhiên lại có người giúp đỡ tên khốn ấy ! Anh tra không ra tên đó là ai à?".

Lắc đầu, Jimin lại khẽ nhả ra một ngụm khói thuốc: "Đối phương là cao thủ của cao thủ. Cục an ninh quốc gia vô dụng kia căn bản không phải là đối thủ của hắn. Em cũng biết so với anh em trình độ máy tính của anh thuộc dạng thợ học việc thôi mà".

Ami khẽ cắn môi: "Vậy còn Min Young ?".

"Min Young quả thật đã đánh cắp thông tin kinh doanh cơ mật, Taehyung vì cô ta đã mời mấy vị luật sư hàng đầu. Tuy rằng chúng ta có chứng cớ nhưng nhiều lắm cũng chỉ khiến cô ta bị phán vài năm thôi, hơn nữa vẫn có khả năng cô ta còn được tuyên trắng án".

"Không được ! Em không cho phép cô ta thoát tội ! Cô ta là hung thủ hại chết anh em!" Ami đã suy sụp lắm rồi, cô làm nhiều việc như vậy cư nhiên lại không trả thù được kẻ thù kia.

Jimin ôm lấy cô , trấn an: "Tuy có vẻ khó khăn, nhưng anh cam đoan, nhất định anh sẽ khiến cô ta phải vào tù. Anh đã tìm được mấy người mà cô ta tiếp cận ngày trước. Có lời khai chính xác từ họ thì vụ kiện của chúng ta hết sức có lợi".

"Anh Jimin..." đôi mắt Ami đỏ lên, cô nghẹn ngào: "Anh nhất định phải giúp em, giúp em báo thù".

"Yên tâm" Jimin cười thật sâu: "Không chỉ anh mà cả bọn chị Fei nhất định đều giúp em. Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không đối phó nổi Kim Taehyung ?".

"Vâng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net