Kiếp trước (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở trên xe, Jungkook vừa chăm chú nhìn vào laptop của mình vừa không ngừng liếc đồng hồ.

Hai mươi phút sau, chợt nghe từ laptop vang lên một tiếng "Tích", hai tay hắn liền lướt nhanh trên bàn phím để nhập vào các dòng lệnh . Một loạt những mã lệnh phức tạp xuất hiện trên màn hình laptop, ngón tay của Jungkook như một cái máy không cần trí não chỉ huy, hoạt động liên tục, không ngừng lại dù chỉ một giây.Thời gian từng chút một, từng chút một trôi đi, dù cho chóp mũi nhễ nhại mồ hôi, hắn vẫn không chút để ý.

Cùng lúc đấy, ở tầng 36 của tòa nhà KJ , bên cạnh phòng của Taehyung , một máy tính trong văn phòng của phó tổng giám đốc không người điều khiển đột nhiên hoạt động.

Jungkook là một thiên tài máy tính, năm tuổi hắn đã có thể viết chương trình. Hệ thống bảo mật cùng tường lửa bảo vệ của KJ đều do hắn tự tay lập trình, không những thế, hệ thống theo dõi, hệ thống phòng trộm cũng do hắn một tay phụ trách.

Taehyung là một thiên tài kinh doanh, tác phong sắc bén, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng riêng với máy tính thì lại là trời sinh ngu dốt, có Jungkook nên KJ liền bất khả xâm phạm. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Choi Se Ho không thể lấy được tin tức tình báo quan trọng từ KJ . Mà Min Young  lần đầu hành động, vừa mới làm đã bị Jungkook chặn lại dẫn đến bại lộ thân phận.

Ba chiếc xe với tốc độ cực nhanh dừng lại trước cửa của KJ , đánh xe tới một vị trí kín đáo, qua kính chiếu hậu Jungkook có thể nhìn thấy mọi việc. Tốc độ của đôi tay không chút chùng lại mà càng ngày càng nhanh hơn

"Lớp bảo vệ thứ hai tự động khởi động, hoàn tất....".

Ba người từ trên xe bước xuống, trong đó có một người mặc lễ phục màu trắng . Jungkook thất thần mất một giây ngay sau đó không nhìn đối phương nữa, hắn lại chuyên tâm vào công việc.

Chú rể vào KJ , năm phút sau, điện thoại để ở ghế phụ reo lên, hắn nhìn vào màn hình báo, không nhấc máy.

"Lớp bảo vệ thứ ba tự động khởi động, hoàn tất..."

Trên màn hình laptop lại xuất hiện một đoạn biểu tượng, Jungkook trong lòng cầu nguyện

"Nhanh lên, nhanh lên".

Nữ lễ tân cung kính chào vị tổng giám đốc mặt lạnh như tiền đứng đối diện, nói : " Phó tổng chỉ muốn tới lấy lại vài vật dụng cá nhân, tôi đã nói với phó tổng rằng tổng giám đốc không cho phép ngài ấy đi vào KJ , phó tổng nói với tôi một hồi nhưng tôi cũng không cho ngài ấy lên lầu".

" Chỉ như thế thôi ? ", Taehyung nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy thưa tổng giám đốc".

Không đầy mấy phút sau, người vào phòng giám sát quay trở lại, đứng cạnh Taehyung nhỏ giọng nói : " Ngài ấy tặng cho nữ lễ tân một món quà rồi mới đi. Cô ta từng rời đi mười phút".

Taehyung nhíu mày, sẵng giọng hỏi : "Cô đã đi đâu mười phút vậy?".

Nữ lễ tân hơi đỏ mặt, lại vì ánh mắt của tổng giám đốc mà cảm thấy có chút bất an, cô hơi hơi cúi đầu nói: "Tôi... tôi..."

"Cô cái gì?"

"Tôi đã đến ngày cho nên..."

Taehyung hai tay nắm lại thật chặt, rồi đột nhiên buông lỏng ra : " Hắn cho cô cái gì?"

"A", nữ lễ tân ngẩng đầu kích động, lấy ra hộp nhung màu đỏ nói .

" Phó tổng nói ngài ấy định tặng cho cô Min Young một món quà, tuy nhiên lại không có cơ hội, cho nên liền tặng lại cho tôi ". Cô mở hộp ra cho tổng giám đốc thấy rõ bên trong.

Taehyung nhìn thoáng qua mặt dây chuyền, lông mày hơi nhăn lại, viên đá quý mang màu đen nhánh giống hệt như màu đen của đôi mắt anh. Anh quay sang thản nhiên nói

" Không được để cho hắn bước vào KJ lần nữa".

" A, vâng thưa tổng giám đốc ", nữ lễ tân cẩn thận thu hồi lại hộp nhung, trong mắt mang theo một tia khổ sở.

Qua mấy phút sau , Taehyung lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó, vẫn không có người tiếp máy, anh nhấc chân rời đi. Ba chiếc xe ở cửa quay trở lại giáo đường, ở nơi đó, cô dâu đang đợi chú rể của mình đưa tới sân bay để hưởng tuần trăng mật của hai người.

"Lớp bảo vệ thứ bảy tự động khởi động, hoàn tất..."

Phát hiện người nọ đã muốn rời đi, Jungkook nhẹ nhàng thở ra, chà xát cái mũi nhỏ đã mướt mát mồ hôi. Đợi cho đến khi màn hình báo rằng cả mười lớp bảo vệ đã tự khởi động, Jungkook nở nụ cười, một nụ cười đầy kiêu ngạo.

" Nếu ai có thể phá được mười lớp bảo vệ này thì Kim Taehyung bại trong tay người ấy là ý trời "

Nhập vào máy tính mã lệnh cuối cùng, Jungkook mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi. Đây là hệ thống bảo vệ siêu cấp mà hắn mất một tháng quên ăn quên ngủ mới tạo ra được.

" Taehyung , sau này tôi sẽ không giúp cậu nữa, đây là món quà tôi tặng cậu, dù có không thích thì cậu vẫn phải giữ lại " Mệt mỏi nhắm mắt, Jungkook  đóng máy tính. Ba giây sau, máy tính trong văn phòng hắn cũng tự động tắt.

"Ami , là anh . Tan học chưa ? Tốt... không, em không cần đến tìm anh, anh sẽ đi đến chỗ em. Ừ, em cứ đứng ở cửa chờ anh, cùng đi ăn cơm nhá".

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Jungkook  gọi điện thoại cho người thân duy nhất còn lại trên đời của mình - cô em gái còn đang học đại học. Cha mẹ hắn tám năm trước đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Kể từ đấy hắn cùng Ami nương tựa vào nhau mà sống, nhưng hắn cũng chẳng phải là một người anh tốt, hắn đã đem rất nhiều thời gian của mình dành cho Taehyung .

Lái xe đến trước cổng trường, Ami đã đứng đợi sẵn ở đấy, xe vừa dừng lại, cô đã mau chóng chạy về phía hắn. Mở cửa xe để cho em gái đi lên, Jungkook  vỗ nhẹ vào trán cô rồi nói .

"Chẳng để ý đường gì cả, lỡ có xe thì sao".

" Em có nhìn đường mà ", bất mãn xoa xoa cái trán không hề đau của mình, sau đấy đem túi xách ném sang bên cạnh quay sang nói với hắn

"Anh, sao hôm nay anh lại rảnh đến ngó em thế?".

"Anh làm việc xong rồi nên qua xem tình hình em thế nào. Sao vậy, không muốn gặp anh hả ? "

Khởi động xe, vẻ mặt Jungkook lộ rõ sáu chữ 'em thử nói không muốn xem'.

"Anh!" Ami lo lắng nhìn anh mình. Hôm nay là ngày tên khốn kia kết hôn.

"Làm sao ? Ở trường gặp rắc rối gì hả?" Chuyên tâm lái xe, Jungkook  không thể thấy được hoặc cũng có thể cậu đang cố tránh cho em gái mình phải lo lắng.

"Em làm sao có thể gặp rắc rối được?" Ami lặng lẽ thở dài, cười trừ nói: "Em là học sinh gương mẫu mà".

"Hừ, tuổi còn nhỏ mà đã đem bạn trai về nhà , thế mà gọi là học sinh gương mẫu hả ?", không chút khách khí nói ra chuyện cũ của cô em, Jungkook trong mắt hiện lên sự áy náy.

"Anh...", Ami thẹn quá hóa giận.

Sau khi cùng em gái ăn một bữa trưa khá vui vẻ, hắn lại cùng Ami ngồi nói chuyện hết gần một buổi chiều, mãi đến xế chiều Jungkook mới đưa cô trở về trường học. Ami hiện học tại một trường ở khu vực lân cận, cuối tuần mới được về nhà. Nhìn em gái đi vào trường mãi cho đến khi không còn  thấy , Jungkook mới lên xe. Hắn đặt tay trên vô lăng vẫn không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net