22. Bình yên cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời mùa hạ mưa nhiều nhưng kì thực rất nóng. Jungkook lười nhác đến nỗi cả ngày chỉ muốn nằm trong phòng hưởng máy lạnh. Nhưng mà Taehyung vốn dĩ mỗi ngày phải đi làm, vất vả hơn cậu gấp nghìn lần. Nghĩ tới đây thôi, Jungkook lại thương hắn nhiều hơn.

Taehyung ngồi trong văn phòng nhìn những tài liệu được gửi qua máy tính mà thở dài. Công việc mỗi lúc một nhiều, tuy có sự giúp đỡ của Jimin nhưng cũng không thể đỡ được bao nhiêu. Hắn biết Jimin cũng áp lực như hắn nên dù có bao nhiêu phiền muộn trong lòng cũng không dám đem ra chia sẻ.

*cộc cộc*

"Vào đi!"

Cậu thư kí từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Trên tay còn mang theo một chiếc túi nhỏ, tiến đến bàn làm việc của hắn.

"Chủ tịch, đây là bưu kiện từ bác sĩ Yeon ở bệnh viện Seohan gửi tới ngài."

Taehyung gật đầu nhận lấy bưu kiện. Cậu thư kí kia sau khi hoàn thành công việc của mình liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Taehyung mở bưu kiện ra, bên trong là kết quả khám bệnh của hắn cách đây một tuần. Cảm xúc của hắn khi cầm tờ giấy kết luận lên đọc chính là từ bất ngờ, cho đến bàng hoàng rồi cuối cùng là đau đớn. Nhưng chẳng phải những gì hắn suy đoán là đúng sao? Hắn ước là mình đã nhìn nhầm nhưng mà không phải. Hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi. Jungkook của hắn? Ba mẹ của hắn? Cả những người bạn thân thiết khác cũng không thể giúp hắn lần này.

Taehyung rời khỏi công ty, suốt cả buổi chiều cũng không quay trở lại. Jimin muốn tìm hắn thảo luận một số việc rốt cuộc chờ đợi cả buổi cũng không thấy đâu. Mãi cho đến khi trời chập chững tối hắn mới trở về nhà, trên tay còn có rất nhiều túi lớn nhỏ. Jungkook ngạc nhiên nhìn hắn.

"Anh mua gì nhiều thế?"

Hắn cười ôn nhu xoa đầu cậu. Sau đó lại đi thẳng vào bếp.

"Thực phẩm cho bữa tối. Hôm nay anh muốn vào bếp cùng em."

Jungkook nhìn bóng dáng hắn đang loay hoay lấy hết đồ trong túi giấy ra trong lòng tự nhiên vui vẻ. Taehyung đúng thật là một người hoàn hảo mà. Lúc trước, cậu luôn nghĩ hắn lạnh nhạt, khô khan nhưng đến bây giờ mới biết được, Taehyung chỉ lãng mạn và ấm áp với những người quan trọng thôi. Đặc biệt là cậu.

"Được rồi, bây giờ anh rửa rau đi rồi mình sẽ đem xào."

"..."

"Anh ơi anh lấy dùm em lọ đường."

"..."

"Anh ơi anh đã sơ chế thịt chưa?"

"..."

____

Sau một hồi tất bật trong bếp. Cuối cùng hai người họ có thể cùng nhau ngồi dùng bữa tối. Taehyung ngồi gắp cho cậu thật nhiều thức ăn, lại còn liên tục nhìn cậu.

"Sao lại nhìn em như vậy?"

Jungkook đương nhiên xấu hổ rồi. Không phủ nhận giữa bọn họ cái gì cũng đã thấy qua, nhưng mà nhìn chằm chằm như thế này có phải hơi bị ngượng không?

"Vì anh muốn nhìn em thật kĩ. Lỡ như sau này em không ở cạnh anh nữa, chí ít anh cũng sẽ không quên gương mặt của em."

Taehyung lại gắp thức ăn cho cậu. Nhìn người nhỏ đang ăn ngon lành như vậy, hắn thật sự rất vui.

"Em sẽ không bỏ đi. Trừ phi anh đuổi em thôi."

Cậu cười tinh nghịch. Bữa tối hôm đó là bữa ăn đầu tiên mà Taehyung thật sự nói rất nhiều, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Jungkook ban đầu còn thấy lạ nhưng sau đó nhanh chóng chìm vào câu chuyện cùng hắn.

Cho đến khi chuẩn bị đi ngủ. Taehyung đột nhiên nói muốn dỗ cho cậu ngủ. Jungkook lại tiếp tục bất ngờ bởi những lời nói của hắn. Nhưng mà hắn nói hắn sẽ hát cho cậu nghe. Phải rồi, từ khi còn đi học, Taehyung nổi tiếng trong trường không chỉ nhờ vẻ ngoài mà còn là giọng hát trầm ấm của hắn. Bây giờ Jungkook nằm đây, nghe hắn hát một bản nhạc buồn, trầm ổn đến mức vừa nghe một đoạn, mi tâm của cậu đã không thể mở lên được. Cứ như thế rồi chìm vào giấc ngủ một cách thật dễ dàng.

Taehyung ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, ngắm người nhỏ an ổn ngủ bên cạnh hắn. Hắn khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen mượt của cậu. Tóc Jungkook thật thơm, chỉ cần luồn tay vào thôi là tay hắn cũng vươn đầy những hương thơm đó rồi.

Hắn nhìn ra bên ngoài, bầu trời hôm nay có rất nhiều sao. Nhưng ngôi sao đẹp nhất đối với hắn chính là cậu. Jungkook đẹp đẽ, thuần khiết luôn làm cho hắn phải yêu thương cậu thật nhiều. Những ngày vừa rồi ở bên nhau, hắn thật sự rất hạnh phúc và ngày mai là cuối tuần, hắn sẽ dành cả ngày để bên cạnh cậu. Bởi vì hắn muốn tận hưởng khoảng trời bình yên cuối cùng trước khi giông bão một lần nữa nổi lên.

-----

Sáng ngày hôm sau, Jungkook thức dậy khi những sợi nắng nhẹ nhàng đầu ngày đậu lên mặt cậu. Khẽ trở mình một cái, mới phát hiện bên cạnh là một mảng trống lạnh lẽo.

Jungkook nhất thời hoảng hốt, chạy khắp nhà tìm hắn. Đêm qua, cậu mơ một giấc mơ thật sự rất kì lạ, cũng có thể gọi đó là ác mộng. Jungkook thấy cậu và Taehyung đang chơi đùa cùng nhau trên thảo nguyên xanh mướt, rồi đột nhiên luồng ánh sáng nào đó xuất hiện bao lấy hắn và rồi Taehyung biến mất.

Đi xuống bếp, mới thấy bóng dáng của Taehyung. Một thân áo thun rộng cùng quần thể thao đang đeo tạp dề nấu bữa sáng cho cậu. Jungkook không do dự chạy đến ôm lấy tấm lưng của hắn như thể cậu sợ Taehyung biến mất khỏi nơi này vậy. Hắn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu.

"Sao thế bảo bối?"

Cậu lắc đầu nguầy nguậy vẫn tiếp tục ôm lấy hắn.

"Không sao. Em nhớ anh thôi."

Taehyung cười xoa đầu cậu một cái. Sau đó tắt bếp rồi bế cậu lên phòng làm vệ sinh cá nhân.

"Em có thể tự đi mà. Mau thả em xuống."

Hắn không trả lời, chỉ trực tiếp mang cậu vào tận toilet, mới chịu thả xuống. Dùng tay ấn đầu của Jungkook đối diện trước gương, sau đó lại lấy bàn chải, cho một lượng kem đánh răng vừa đủ lên đấy rồi lại đưa cho cậu, còn có một cốc nước nữa. Jungkook ngoan ngoãn nhận lấy rồi chuyên chú đánh răng.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hắn mới bế cậu xuống bàn ăn dùng bữa sáng.

"Anh nấu món gì vậy?"

Jungkook tò mò nhướn mày hỏi hắn. Taehyung chỉ cười rồi trả lời.

"Là cháo gà và một ít bánh rán hành."

Cậu ngạc nhiên nhìn hắn.

"Sao anh biết em đang muốn ăn cháo gà? Anh là bao tử của em sao?"

Taehyung đáp lại chỉ bằng cái nháy mắt, sau đó lại điểm vào trán cậu một lượt.

"Mau ăn đi rồi anh dẫn em đi chơi, dù sao hôm nay anh cũng muốn dành cả ngày cho em."

Jungkook lắc đầu nhìn hắn, sau đó lại nheo mắt đầy tiếu ý.

"Em không muốn ra ngoài đâu. Em muốn chúng ta ở nhà cùng nhau xem phim, cùng nhau hát karaoke rồi chơi mấy trò chơi hồi bé. Vì anh với em từ trước đến giờ vẫn chưa cùng nhau chơi đùa."

Taehyung nhìn ánh mắt như thể đang phát sáng lên của Jungkook. Hắn phút chốc đờ đẫn nhớ lại những năm tháng khi trước. Bọn họ lúc trước vốn dĩ chưa từng xen vào cuộc sống của nhau. Hắn gật đầu chấp thuận.

Bữa sáng trôi qua, Jungkook cùng Taehyung dọn dẹp nhà cửa cho đến xế trưa mới an ổn ngồi ở phòng khách chơi game. Hai người họ thi đấu với nhau thật sự rất quyết liệt nhưng mà cuối cùng người chiến thắng là Jungkook.

Cho đến khi dùng bữa trưa xong, Taehyung mới kéo cậu lên phòng ở tầng gác mái. Không quên đóng kín các cửa nhà. Jungkook cùng hắn thi hát karaoke nhưng mà hát thì ít, chọc cười thì nhiều. Jungkook bị hắn làm cho cười đến nỗi không thể hát được. Kết quả cậu thua một cách thảm bại.

Rồi đến tối, Taehyung đã chuẩn bị sẵn các loại bimbim, bánh kẹo và cả bắp rang bơ để ở phòng khách. Jungkook sau khi tắm rửa xong liền cùng hắn chọn một bộ phim tình cảm gia đình để xem. Là phim Điều kì diệu ở phòng giam số 7. Bộ phim xoay quanh câu chuyện về người cha tuy không bình thường nhưng lại rất thương yêu con gái nhỏ của mình. Jungkook xem đến phân đoạn hai cha con bị chia cắt trong nhà giam liền không cầm được nước mắt. Taehyung thì bình thường thôi. Tuy có cảm động một chút nhưng mà đó không phải là điều làm hắn đau lòng. Bởi vì ngày mai, có những chuyện sẽ còn đau lòng hơn thế này nữa.

Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của hắn vì được ở cùng người hắn thương trọn vẹn cả một ngày. Nhưng có phải thời gian trôi nhanh quá hay không khi mà chớp mắt một cái đã đến tối rồi. Hắn nhìn Jungkook, trong lòng thầm nghĩ từ nay không thể che chở cho cậu nữa rồi.

---------------------------
070420 - Chanh

🍋: Tui sẽ cố gắng update fic này thường xuyên để nhanh chóng end hehe ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net