27. Cuối cùng cũng thấu hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook đã tức tốc chạy đến bệnh viện sau khi nghe hết mọi chuyện từ Yoonji. Cậu thật sự quá ngốc để tất cả họ lừa mình như thế. Giận nhưng cũng thương lắm. Taehyung không hề từ bỏ cậu như hắn đã từng nói. Và tất cả chỉ là một vở kịch thôi.

Cho đến khi dừng chân ở trước cửa phòng bệnh của Taehyung. Đôi chân Jungkook đã mỏi nhừ và cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cậu đứng đó một lúc, điều chỉnh lại nhịp thở của mình thì thấy Jimin từ bên trong bước ra.

"Jung..Jungkook!"

Y bị sự xuất hiện của cậu làm cho bất ngờ nên không kịp nói gì thêm nữa.

"Anh ấy sao rồi Jimin hyung?"

Đối với câu hỏi này của cậu thì Jimin biết cuối cùng cũng không giấu được nữa rồi. Y chỉ mỉm cười vì trái tim đã không còn nặng nề nữa.

"Em vào thăm cậu ấy đi. Taehyung mong em lắm."

Jungkook nhìn lên cánh cửa phòng đang chờ đợi cậu và ở sau cánh cửa là người mà cậu yêu thương thật nhiều. Jimin vỗ lên vai cậu sau đó gật đầu xem như thúc giục cậu nhanh lên.

Taehyung đang nằm trên giường, hắn định nhắm mắt ngủ một lát. Lúc nãy cơn đau tim vừa ập tới khiến hắn tưởng mình không trụ được nhưng mà cuối cùng cũng qua khỏi. Mỗi ngày với hắn đều chật vật như thế khiến Taehyung rất đau đớn và mệt mỏi. Cơ thể theo đó cũng trở nên xanh xao hơn.

Jungkook nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Taehyung đã quá mệt nên ngủ sâu tới nỗi không để ý những thứ xung quanh nữa. Jungkook nhìn hắn tiều tụy nằm trên giường, khó khăn vượt qua những cơn đau mà không có ai bên cạnh. Taehyung của cậu trong thời gian vừa rồi đã chịu nhiều đau đớn như thế mà ngược lại, cậu chỉ như một đứa ngốc suốt ngày buồn bã oán trách hắn. Đến giờ Jungkook mới hiểu ra, cơn đau của cậu so với hắn chẳng đáng là gì.

Jungkook ngồi xuống bên cạnh giường nhìn hắn đang ngủ ngon lành, gương mặt không còn nghiêm túc, lạnh lùng như trước nữa.

Khoảng nửa tiếng sau, hắn như con mèo nhỏ ngọ nguậy tỉnh giấc. Đôi con ngươi đột nhiên dừng lại trước bóng dáng trước mặt. Đại não hắn bỗng chốc nổ tung hiện ra hàng loạt câu hỏi. Jungkook sao có thể ở đây?

"Anh tỉnh dậy rồi à? Anh có biết anh xấu lắm không? Làm em buồn một thời gian dài như vậy."

Hắn vẫn còn đang ngạc nhiên, thậm chí còn không nghĩ tới chuyện Jungkook đến đây gặp hắn.

"Anh nhìn cái gì? Em đã chạy bộ từ nhà đến đây đó. Anh còn không mau hôn em một cái đi. Đôi bàn chân của em rướm máu rồi này."

Hắn bất giác nhìn xuống đôi bàn chân của cậu. Sau đó mới mở miệng.

"Anh xin lỗi."

Jungkook tức thời không do dự liền cuối người xuống ôm lấy hắn rồi khóc nức nỡ. Taehyung cũng không thể giữ bình tĩnh mà hôn lên tóc của cậu, cảm nhận mùi hương dễ chịu tỏa ra từ chính cơ thể Jungkook. Bàn tay cơ hồ còn run run vì không thể tin được những gì đang xảy ra. Sau đó Jungkook mới rời khỏi người hắn, đưa tay lên gò má người đối diện mà lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên ấy. Rồi lại hôn phớt lên bờ môi đã sớm tái đi của Taehyung.

Cậu cuối cùng cũng sống thật với chính cảm xúc của mình rồi. Không phải cứ giả dối với chính mình rằng có thể sống thiếu hắn nữa. Jungkook thương Taehyung, thương đến mức đau lòng.

"Yoonji đã nói em biết cả rồi."

Taehyung nghe xong chỉ cười nhạt, trêu đùa một câu.

"Sớm biết cậu ấy không giữ chữ tín như vậy, anh đã tìm người khác rồi."

"Anh dám!"

Jungkook đanh mặt lại nhìn hắn. Nhưng sau đó vẫn là yêu thương.

"Cuối cùng cũng thấu hiểu lòng anh rồi đúng không? Cả đời này không ai quan trong bằng em đâu, Jungkook."

-------

Sáng hôm nay, Tiểu An đã dậy sớm đi đến bệnh viện để chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Tất cả mọi người đều đứng trong phòng bệnh của Taehyung. Hắn cũng chỉ nằm yên đó. Không gian im lặng đến ngột ngạt. Ai cũng không muốn mất đi Taehyung nhưng mà Tiểu An đã quyết định như thế. Bọn họ chỉ có cách tôn trọng. Người con gái này tuy có phần hơi thẳng tính, bộc trực nhưng mà trái tim thật sự rất lương thiện.

Tiểu An nói mọi người trong gia đình họ Kim đều rất yêu thương và hay giúp lẫn nhau. Cô may mắn được trở thành một phần của Kim gia trong một khoảng thời gian ngắn thôi cũng đã đủ hạnh phúc rồi. Tuy thân xác cô rời đi nhưng mà trái tim vẫn còn ở lại. Mọi thứ sẽ quay trở về quỹ đạo ban đầu. Quỹ đạo mà cái tên Tiểu An chưa từng xuất hiện trong Kim gia.

Đúng tám giờ, Taehyung được đưa đi tới phòng phẫu thuật. Hắn và Tiểu An đều được nằm trên hai chiếc giường đặt cạnh nhau. Trước khi phẫu thuật, cô có nắm tay hắn. Khẽ cười.

"Anh hai, chúc anh thành công."

Đáp lại câu nói này, hắn chỉ cười nhẹ một cái. Sau đó nước mắt không ngừng chảy dọc theo hai bên gò má. Nhìn sang Tiểu An đã thấy cô mỉm cười rồi nhắm mắt lại.

Ánh đèn của phòng phẫu thuật bật lên. Taehyung vì tác dụng của thuốc mê mà an ổn nằm đó. Hắn có thể cảm nhận được những gì đang tác động trên cơ thể mình. Chỉ là đôi mắt không có cách nào mở ra.

Sau hơn năm tiếng đồng hồ chờ đợi, ánh đèn trong phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ Yeon từng bên trong bước ra với vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng cũng hiện lên ý cười.

"Chúc mừng gia đình, ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Bệnh nhân không lâu nữa sẽ được chuyển tới phòng hồi sức."

Sau đó, bác sĩ Yeon rời đi. Mọi người ban đầu vốn dĩ còn vui mừng nhưng mà chợt nhớ đến Tiểu An... cô ấy đã đi rồi.

Không lâu sau, cánh cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở rộng. Một thân ảnh đang nằm yên bất động được phủ mới một lớp vải trắng đang được y tá đẩy ra. Ông Kim ôm lấy Tiểu An mà khóc nức nỡ.

"Ánh Đồng! Xin lỗi vì không bảo vệ được con gái của chúng ta."

Min Yoongi run run giở tấm vải trắng ra khỏi mặt Tiểu An. Nhìn gương mặt đến khi nhắm mắt, xuôi tay vẫn hồng hào như vậy. Anh liền mỉm cười.

"Cảm ơn em đã ở bên cạnh anh trong mấy năm vừa qua. Giờ anh sẽ tự đi trên con đường của chính mình."

Nói xong anh liền quay đi. Những người chứng kiến khoảnh khác đó liền không thể chịu được. Người mình thương phải rời bỏ mình, vĩnh viễn cũng không thể gặp mặt.

Ông Kim đứng dậy, cuối đầu xem như cảm ơn cô. Dù đây không phải chuyện mà ba dành cho con gái. Sau đó lấy trong túi ra những lá thư mà đêm qua Tiểu An đã viết.

"Yoongi, đây là lá thứ mà Tiểu An đã gửi cho con."

Min Yoongi nhận lấy lá thư của mình. Anh không định đọc ngay lập tức nên đã nhanh chóng cất nó vào.

"Jungkook, cái này con bé gửi cho con, còn cái này khi nào Taehyung tỉnh lại con hãy đưa cho nó."

"Thôi Namjoon hyung đưa Seokjin hyung về đi, đưa ba mẹ về luôn, cả Jimin hyung và Hoseok hyung nữa. Mọi chuyện đã xong rồi. Con sẽ ở đây chăm sóc Taehyung."

____

Taehyung được chuyển đến phòng hồi sức. Hắn bình an là tốt rồi. Nhưng mà chuyện tỉnh lại chắc còn phải cần thêm thời gian.

Cho đến hai ngày sau, vào một buổi tối mát trời. Taehyung vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Trong tìm thức, hắn đã gặp một người phụ nữ trung tuổi một chút, trên tay còn dắt theo một cô gái nhỏ, mái tóc dài đen bóng, trên người cô bé còn mặc váy hoa xinh xắn. Hai mẹ con họ đang cùng nhau chơi đùa trên thảo nguyên lộng gió.

"Tiểu An, lại đây với mẹ."

Taehyung nghe được tiếng gọi của người phụ nữ kia hướng về phía đứa con gái của mình. Cô bé nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy người mẹ ấy.

Taehyung đứng từ xa, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười. Thì ra đó là Tiểu An lúc nhỏ. Trông dễ thương, xinh xắn quá.

"Anh ơi anh mau về đi. Em phải về với mẹ em rồi."

Cô bé vẫy tay chào hắn rồi biến mất. Taehyung bừng tỉnh mở mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Sau đó lại quan sát xung quanh.

"Taehyung, anh tỉnh rồi! Đợi một chút, em đi gọi bác sĩ."

Bác sĩ Yeon sau khi kiểm tra, Taehyung tỉnh lại xem như mọi chuyện đã không còn gì phải lo lắng. Hắn nằm trên giường, cũng đã quá nửa đêm rồi. Jungkook còn đang ngồi cạnh, chỉnh sửa lại chăn cho hắn, cậu mới nói.

"Anh..có phải mơ thấy gì đó đúng không?"

Hắn gật đầu nhớ lại. Rồi mới nói.

"Anh đã mơ thấy An và mẹ em ấy vào lúc nhỏ. Em ấy nói với anh hãy mau trở về đi, em ấy phải về với mẹ rồi."

Jungkook sau đó lấy trên kệ tủ ra một lá thư.

"Em định khi nào về nhà mới đưa cho anh, nhưng anh nói anh nằm mơ thấy Tiểu An nên em đưa cho anh luôn. Là lá thư của Tiểu An gửi cho anh."

Taehyung chầm chậm mở lá thư.

--------------------------
110420 - Chanh

🍋: Chap sau là end ròi nha mụi ngừi ơi ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net