| ELEVEN |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : KimDongHwa709
Chuyển ver : Ice

Jung Hoseok mê man trong cơn sốt đang hành hạ cậu. Cả cơ thể bên trong nóng bừng trong khi bên ngoài lại lạnh khiến cậu vô cùng khó chịu, cộng với ý thức cứ mơ hồ lại càng khiến tâm trạng cậu không tốt.

                             

Mồ hôi đã rịn hết trán, lờ mờ mở mắt, con người dưới ánh sáng của đèn phòng khẽ nheo lại, khung cảnh lúc mờ lúc rõ nhưng Hoseok có thể nhận ra được trước mặt hiện tại là một gương mặt vô cùng quen thuộc, từng đường nét trên khuôn mặt đối phương cậu đã nhớ như in sâu trong tâm trí.

                             

Là Jungkook đang lo lắng nhìn cậu, là người cậu luôn trông mong được nhìn thấy ngay lúc này đây.

                             

Jungkook bất động trong vài giây, nhưng rõ ràng là tình hình của thực tế đã kéo cậu về thực tại.

                             

Không thể nào. Cậu ấy không thể ở đây được.

                             

Có phải Hoseok đã nhìn thấy ảo giác rồi không?

                             

"Hoseok, cậu tỉnh chưa?"

                             

Giờ lại còn nghe cả giọng nói sao?

                             

Cố nhắm chặt mắt, lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo, con ngươi quyết định nhìn lại đối phương một lần nữa, nhưng vì sao trước mặt vẫn là Jungkook?

                             

Tất cả đều thực sự chân thật đến nỗi cả cơ thể cậu run rẩy vì xúc động.

                             

"Là... Jungkook sao?"

                             

Hoseok không chắc chắn hỏi, trong lời nói vẫn là mang theo tia hy vọng, mong rằng người trước mắt hiện tại không phải là ảo giác do bản thân tự tưởng tượng ra.

                             

"Bệnh đến nỗi không nhận ra tớ luôn sao?"

                             

Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má Hoseok để kiểm tra nhiệt độ, Jungkook không hề để ý rằng sự đụng chạm của mình lại khiến cho Hoseok trở nên thập phần kích động.

                             

Bàn tay to lớn như tức thì nắm lấy tay Jungkook, trong đáy mắt mơ hồ hiện rõ lên tia vui sướng, biểu tình tuy mệt mỏi nhưng đối phương vẫn cố gắng nở một nụ cười.

                             

"Là Jungkook... Thật"

                             

"Ừm, nghe nói đứa con hư như cậu không chịu uống thuốc, hại tớ giờ này phải sang đây"

                             

Jungkook vờ như trách móc đối phương, vì sao bị bệnh lại còn ương bướng như vậy, có phải nếu cậu không quyết định sang đây gặp, Hoseok sẽ để bản thân chịu đựng cơn sốt suốt đêm như vậy sao?

                             

Đối phương cụp mi, nghe chút lời này của Jungkook liền có đôi chút chạnh lòng, sợ cậu giận mình, Hoseok nói nhỏ.

                             

"Tớ chỉ muốn gặp Jungkook hôm nay thôi, vì hôm nay là sinh nhật cậu..."

                             

Jungkook biết, tất cả những gì đối phương đã và đang làm, tất cả là vì cậu, dù có là tốt hay xấu. Tuy chỉ là một chút thôi, thì cậu vẫn cảm thấy ở đáy lòng mình có một niềm vui nho nhỏ khi gặp Hoseok, thay vì cô đơn như khi ở nhà một mình. Cậu thở dài, bất đắc dĩ nở một nụ cười, Jungkook biết rằng mình chẳng thể nào giận được Hoseok.

                             

"Được rồi, tớ cũng ở đây với cậu rồi, giờ thì mau uống thuốc đi nào"

                             

Jung Hoseok như được động viên trở lại, cậu vui vẻ nhìn Jungkook, gật đầu lia lịa.

                             

"Được được"

                             

~~~

                             

Hoseok sau khi đã uống thuốc xong liền thấm mệt, cậu bạn vì mí mắt trĩu nặng mà nhanh chóng ngủ thiếp đi. Jungkook liếc nhìn đồng hồ, cũng đã gần nửa đêm rồi.

                             

Trước khi chịu uống thuốc, Hoseok cũng đã kịp tặng quà cho Jungkook. Là một hộp quà nhỏ được gói rất gọn gàng, hoàn toàn phù hợp với tính cách của cậu bạn.

                             

Cậu mang nó ra về và chào tạm biệt mẹ Jung, bà cảm ơn cậu đã giúp đỡ rất nhiều, tuy nhiên lúc này trong lòng Jungkook lại là lo lắng nhiều hơn cả.

                             

Vốn dĩ đã quyết tâm với ý định của mình, cho rằng Kim Taehyung sẽ không bao giờ về nhà vào sinh nhật cậu, đó có thể là điều chắc chắn tới chín mươi phần trăm.

                             

Nhưng tại sao hiện tại lại cảm thấy vô cùng lo sợ?

                             

Nhanh chân trở về ngôi nhà quen thuộc, mang theo hơi thở chưa kịp ổn định cùng nhịp tim đập mạnh, Jungkook đưa đôi mắt có phần sợ hãi nhìn xung quanh.

                             

Mọi thứ vẫn yên lặng như thế, chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy Taehyung đã về cả. Tất cả đều như trước khi cậu rời khỏi.

                             

Jungkook thở dài nhẹ nhõm, thờ thẫn mở cửa phòng mình, hóa ra là do bản thân cậu đã lo xa thôi.

                             

Kim Taehyung... có năm nào về với cậu đâu chứ?

                             

Dòng suy nghĩ cắt ngang khi bước chân bị khựng lại, cả cơ thể bị ai đó nhấc bổng khiến Jungkook hoảng hốt giãy dụa, hộp quà trên tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.

                             

Là ai?!

                             

"Jungkook bé cưng, chắc hẳn cưng vừa làm một chuyện vô cùng liều lĩnh"

                             

Giọng nói đối phương khiến cậu gần như chết lặng. Jungkook trợn tròn mắt nhìn người trước mặt mình, gương mặt hoàn hảo của người nọ cùng tông giọng trầm không thể lẫn đi đâu được.

                             

"Tae... Taehyung?"

                             

Cả cơ thể nằm gọn trong vòng tay đối phương, Jungkook lúc này như mất hết bình tĩnh. Đáy mắt cao ngạo cùng hàng mi đen nhìn xuống, tuy nhìn nét mặt hắn vẫn thờ ơ như trước, nhưng trong đáy mắt lại là sự giận dữ như cơn thủy triều trực trào lại khiến cậu sợ hãi đến mức không nhận ra được điểm khác thường trong cách xưng hô vừa rồi của Taehyung.

                             

Hơi thở phả trên đỉnh đầu nóng rực, khiến cả cơ thể Jungkook thêm phần run rẩy.

                             

"Xem nào, có người làm trái lệnh của tôi?"

                             

"Chỉ là về trễ một chút, em liền lấy đó làm cái cớ để trốn đi sao? Đừng nói với tôi rằng nó lại là chuyện liên quan đến Jung Hoseok?"

                             

_TBC_

Editor : / Hehe sorry các cô nha, dạo này tôi chơi game nhiều quá chả nhớ đến mấy cô còn đang mong ngóng ꉂ(ˊᗜˋ*) hôm nay tôi bù hết chap mới luôn nèee /
                                 
                                   
                                     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net