Chương 24 - Replay (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu sai lầm không thể sữa chữa, vậy thì đầu tẩy trên cây bút chì hẳn là thứ thừa thải. Nếu thua không thể chơi lại, nhà sản xuất cũng chẳng cho thêm nút "Replay".

...

Vừa về đến nhà đã thấy bên trong ồn ào hẳn, trong lòng thầm nghĩ có khách mà không lẽ là tên Kim Taehyung mặt dày kia mò đến đây, cậu nhanh chóng tháo giày đi vào xem chân tướng rốt cuộc kẻ kia là ai, đến khi biết rồi thì có chút hụt hẫng trong người, hóa ra là Yoongi.

Yoongi thấy cậu thì tỏ vẻ thân quen, chạy lại ôm hôn mấy cái mùi mẫn bị cậu làm bộ dạng buồn nôn đẩy ra, sau đó cùng nhau kéo lên phòng cậu nói chuyện. Đoạn đi lên lầu, cậu len lén liếc nhìn bà nội, thông thường cậu mà dắt bạn về thì bà ta khó chịu cằn nhằn ra mặt, nhưng hôm nay đặc biệt có tổng giám đốc Big Hit đến đây tìm cậu thì im thin thít, còn làm bộ kêu cô giúp việc chuẩn bị bánh nước cho bạn Jungkook, nghe mà chói lỗ tai. Nói không chừng thử Yoongi đến đây tìm Jimin thì xem bà ta đối xử với cậu như thế nào, may mà Yoongi tìm cậu, bà ta mới không dám đụng vào, kiêng nệ cho qua. Cô giúp việc mang bánh nước lên mời mọi người sau đó nhanh chóng rời đi.

Jeon Jungkook nằm phịch xuống giường mình gắp lấy một cái bánh cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: "Yoongi, anh đến đây làm gì vậy? Còn nữa, Park Jimin, đừng nói em cũng chung một đội với anh ta?"

Nghe hỏi, Jimin ựm ừ gật đầu một tiếng, sau đó nấp nấp phía sau Yoongi vì sợ ăn đánh. Yoongi di chuyển đến bên cạnh giường, lấy một cái ghế ngồi xuống rồi khoanh tay nói: "Anh muốn bàn chuyện của em và Kim Taehyung"

Đến lúc này Jungkook đã hiểu lí do vì sao thằng em trai của mình lại trốn chui trốn lủi thế kia, liền túm lấy một cái gối phang vào người nó, xoay lưng lạnh nhạt đáp: "Không có gì để nói đâu, anh về đi chứ ở đây chỉ tổ tốn thời gian của anh thôi"

Nhưng Yoongi cứng đầu, kiên quyết ngồi lì ở đây hỏi: "Jeon Jungkook, có phải vì Taehyung hôm đó bảo vệ Choi Da Eun mà em hành động kì lạ như vậy?"

Jungkook ngước mặt nhìn Yoongi, biết chắc bây giờ mà có đuổi thì tên này cũng không chịu đi, huống hồ bên cạnh anh ta còn có quân phản nhà giúp đỡ, cho nên cậu càng không có đường lui, đành phải thở dài hai tiếng giải quyết nhanh gọn chuyện này.

Jungkook nói: "Uhm, bởi vì bọn họ yêu nhau, em căn bản không có chỗ chen vào. Anh thử nghĩ xem, Kim Taehyung không yêu em, hoặc nếu có chút cảm tình cũng vì em giống Choi Da Eun mà thôi. Không phải ngay từ đầu gặp nhau, anh cũng mỉa mai rằng lí do Taehyung chọn em không phải vì em giống người đó sao?"

Yoongi thừa nhận đúng là mình có mỉa mai như vậy, đúng là Jungkook có phần rất giống Choi Da Eun nhưng chắc chắn cái chuyện Kim Taehyung còn yêu Choi Da Eun là phi lí, anh nhíu mày: "Đó là chuyện của quá khứ rồi, em còn nghĩ ngợi cái gì nữa?"

"Anh sai rồi" – Jungkook lập tức phản bác: "Đó không phải chuyện của quá khứ mà là chuyện của hiện tại và cho đến sau này, Taehyung yêu cô ta, được chưa?" – Cậu thay đổi tư thế ngồi, chợt cười một tiếng: "Vả lại, có vẻ em và Taehyung diễn quá đạt đi, tất cả đều là vở kịch nên anh mới là người đừng nghĩ ngợi sâu xa, hoàn toàn không có gì là thật trong chuyện này cả"

"Nhưng anh không tin!" – Bởi vì những chuyện mà mình đã chứng kiến chắc chắn không phải là một trò đùa, tất cả thứ đó ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng không thể diễn được một cách chân thành như vậy, Yoongi hơi gắt lên: "Em khai thật đi, nhất định phải có khúc mắc nào đó nữa!"

Jeon Jungkook thấy người kia làm quá lên như vậy cũng có phần đề phòng, chậm rãi quan sát nét mặt đối phương hồi lâu, cậu đỡ trán hạ giọng: "Anh muốn nghe sự thật? Thôi được rồi, em sẽ cho anh nghe sự thật"

Yoongi, Jimin đều chăm chú theo dõi cậu, một tiếng động cũng không dám hé ra để có thể nghe được sự thật kia. Woohyun thấy vậy buồn cười, nhanh chóng trả lời: "Em đã làm một vụ cá cược với Song Nayeon"

"Song Nayeon? Con bánh chuối nào vào đây nữa?" – Yoongi khoanh tay nhăn nhó, nhưng cũng dễ hiểu thôi, bởi từ trước đến giờ anh có gặp mặt hay trò chuyện với Nayeon bao giờ đâu, hôm nay được nghe cái tên này lần đầu thì thắc mắc hỏi là chuyện đương nhiên.

Còn riêng về phần Jimin đã sớm xù lông dựng tóc, quát một tiếng: "Anh bị điên hay làm sao lại đi cá cược với con nhỏ đó! Ngay từ đầu em đã không có thiện cảm rồi mà!"

Nói xong Jimin quay sang kể lại chuyện xưa một thời yêu say mù quáng của thằng anh mình cho Yoongi nghe, sau đó kể nốt luôn cái chuyện vì sao Jungkook lại phải miễn cưỡng đồng ý kí tên vào bản hợp đồng kia, tất cả đều vì bánh chuối Song Nayeon bỏ trốn khiến anh cậu phải chịu thiệt như vậy. Đến lúc này thì đột nhiên ló mặt chuột ra, rốt cuộc không biết là cá cược vụ gì nữa.

Park Jimin hỏi: "Nói đi, cá cược gì hả?"

Jungkook nuốt một ngụm nước bọt trả lời: "Song Nayeon...yêu Kim Taehyung. Cô ta quay lại và đe dọa với anh rằng, nếu như không rời khỏi Taehyung sẽ dùng cái bí mật kia đem nói với giới truyền thông, mà bí mật kia chính là chuyện Kim gia dùng anh để che dấu sự đổ vỡ của đám cưới ban đầu. Bằng không cùng cô ta làm một vụ cá cược, nếu anh thắng thì cô ta sẽ rút lui cùng bí mật đó chôn sâu, hoặc ngược lại như thế nào thì mọi người cũng hiểu tình hình hiện giờ đó"

"Như vậy nói em đã thua" – Yoongi trợn mắt, nhìn thấy Jungkook gật đầu một cái mắt còn trợn to hơn như gặp quỷ. Đúng là trước kia có nghe nói cô dâu đầu tiên không phải Jungkook, sau đó Jungkook mới là người che đậy.

Yoongi tức giận không biết làm gì liền lấy đầu đập gối muốn tự tử quách cho xong: "Trời đất ơi sao trên đời lại có đứa ngu như vậy hả trời! Còn nhỏ kia nữa, đúng là ăn thịt người lớn lên mà!!!"

"Vậy đó là điều kiện, còn cách thức thì sao?" – Jimin chống hông.

"Như thế này" – Jungkook ảo não nói ra một tràn sự kiện của ngày hôm đó, lí do vì sao tên họ Lee chia tay Choi Da Eun đương nhiên không phải khi không mà là đã có thứ nhúng tay vào, thứ nhúng tay vào có thể chia ra hai kết luận một là Song Nayeon, còn hai là cô gái nào đó mà Song Nayeon nhờ vả để tên họ Lee có thể kết thúc với Choi Da Eun.

Một phần cũng vì Choi Da Eun gia thế không xuất chúng như ai, hẳn cô gái mà Nayeon nhờ chắc chắn gia thế không phải dạng tầm thường, Nayeon vốn tiểu thư từ trong trứng cho nên bạn bè người quen xung quanh cũng phải cùng đẳng cấp hoặc cao hơn, quá dễ dàng dụ dỗ tên hám lợi kia, đàn ông cả thế giới 80% đều là như vậy.

Nhưng Jungkook một phần trong lòng thấy mình tội lỗi rất nhiều, nếu như vụ cá cược kia không có thì Choi Da Eun sẽ không gặp chuyện đau khổ trong ngày sinh nhật. Phần khác lại cảm thấy giống như cứu thế, nếu như vụ cá cược này không có thì sẽ không vạch trần được bộ mặt của tên họ Lee, Choi Da Eun chắc vừa oán vừa biết ơn cậu đây.

"Đủ rồi" – Yoongi nghe đến tối tăm mặt mày, giơ tay từ chối cho nói: "Nhưng cớ gì em phải đồng ý cái vụ cá cược nhảm nhí đó chứ"

Jungkook khổ sở đáp: "Vì em là người duy nhất có thể cứu Kim gia và gia đình mình" – Nghe thì oai lắm, nhưng chuyện xảy ra lại chẳng nhếch miệng cười nổi nửa mép.

Yoongi dần dần thấm được nội dung câu chuyện, ngồi thêm 5 phút suy suy tính tính thì cho ra kết luận: "Jungkook, nói vậy em không quan tâm đến chuyện Taehyung bảo vệ Choi Da Eun, cái em bỏ đi là vì sợ bị tiết lộ bí mật đúng chứ?"

Phập một cái, tim đen bị Yoongi đâm một nhát chí mạng. Cậu cười trừ: "Bị anh nhìn ra rồi ~"
Nhưng cũng không đúng được toàn phần, cái chuyện Taehyung bảo vệ Choi Da Eun cậu có quan tâm chứ, nhưng chỉ là không quan tâm bằng cái chuyện kia thôi. Chẳng qua vụ cá cược này cậu có hai mục đích, một là vì muốn xác minh thực hư Taehyung đối với Choi Da Eun như thế nào, hai là vì muốn che giấu bí mật kia. Cậu biết nếu thắng hay thua thì bí mật cũng sẽ không bị bại lộ, chỉ cần cậu đồng ý là có thể yên tâm một phần.

Còn cái chuyện Taehyung và Choi Da Eun kia, tối hôm bàn chuyện cùng Nayeon cậu đã bị cô ta làm cho lung lay tinh thần, lúc đó không dám tin vào ai cả, đành liều mạng đồng ý một phen. Sau này nghĩ lại thì cậu thấy hành động của Taehyung hôm đó hết sức bình thường đi, đổi lại nếu là cậu thì cậu cũng sẽ làm như thế, chỉ có lúc ở buổi tiệc thì đầu óc cậu hoàn toàn nghĩ ngợi lung tung không tập trung chính xác, bởi vậy mới bị thua mà không hề hay biết mình bị chơi xấu, sự kiện ngày hôm đó căn bản đều nghiêng hết về phía Nayeon.

Tuy bản thân đã thua nhưng Jungkook cũng không hề hối hận, bởi vì chuyện bí mật đã bị chôn vùi theo Nayeon, sẽ không ai vướng chuyện xui xẻo nào nữa cả. Nếu có hối hận thì cậu chỉ hối hận bản thân mình đã kí hợp đồng với Taehyung, giá như ngay từ đầu cậu từ chối thì hay biết mấy.

"Em đừng tự làm khổ mình nữa" – Yoongi đau xót khi nhìn thấy Jungkook kể chuyện cho mình nghe lại cứ cười ngốc như chẳng có gì cả, tất cả đều bình thường và cậu đang sống rất tốt, nụ cười giấu đi cảm xúc thật của bản thân. Yoongi xoa xoa gáy cậu: "Em đã vất vả rồi, quay lại với Kim Taehyung đi, chúng ta cùng nhau giải quyết mọi chuyện, được chứ?"

Thà rằng nghe tiếng cậu khóc còn hơn nhìn thấy cậu cười mà trong lòng chứa đầy nước mắt.
Jeon Jungkook tựa được một chút, nghe Yoongi nói vậy thì lùi người lại lắc đầu, tiếp tục cười: "Anh nói gì vậy, nếu em làm như thế sẽ vi phạm luật chơi, lúc đó chết chùm cả đám thì khổ lắm"

"Chẳng phải em yêu Taehyung sao?" – Yoongi nhíu mày.

"Phải, em yêu Taehyung. Bởi vì yêu Kim Taehyung cho nên em không muốn anh ấy chịu khổ. Vả lại còn gia đình em nữa, nếu chỉ vì cái tình cảm ngu xuẩn đó mà mọi người phải gặp chuyện không may thì em thà hi sinh tình cảm của mình còn hơn"

Thanh âm nhẹ nhàng vương vất trong căn phòng, bình tĩnh thốt ra những chữ đó, Yoongi lúc này mới biết thế nào là chịu đựng. Jeon Jungkook quả thật mạnh mẽ rất nhiều so với vẻ bề ngoài của cậu ấy, dáng vẻ của ngày hôm nay Yoongi rất khó có thể quên, nhất định là bị in sâu trong tâm trí rồi, từ nụ cười cho đến bản lĩnh, Yoongi đột nhiên thấy mình thua thiệt quá nhiều.

Anh không nói gì thêm, đứng dậy xoa vô thức xoa đầu Jungkook mấy cái rồi cuối đầu chào tạm biệt ra về. Cả ngày hôm đó Jungkook cũng không nói với ai câu nào, mặc cho mẹ đến gọi ăn cơm cũng không chịu xuống ăn, nhốt mình trong phòng luẩn quẩn vài suy nghĩ.

...

Hôm nay Taehyung trở về nhà chính, tức nhà của cha mẹ anh, với sự hiện diện đột ngột không hề báo trước này ngay cả giúp việc xung quanh nhìn thấy đều một biểu cảm hốt hoảng không tưởng, lập tức nháo nhào lên lấy nước bưng bê ra cho cậu chủ. Bởi vì một kẻ từ sớm đã ở nước ngoài, lúc về nước chỉ ở nhà chính đếm chưa đến 5 lần, lúc này về khiến ai cũng bối rối.

Kim Taehyung không để tâm, nới lỏng cà vạt rồi đến gần một cô giúp việc, đôi mày chau lại hỏi: "Cha mẹ tôi đâu?"

Cô gái vội vàng cuối đầu hướng tay lên cầu thang: "Thưa ông bà chủ hiện đang ở trong thư phòng"

Không nói gì thêm, Taehyung gật nhẹ một cái đã hiểu rồi khẩn trương đi lên lầu nhưng cô gái kịp giữ tay anh lại, thấy hành động của mình vô ý thức liền nhanh chóng xin lỗi mới giải thích sự việc: "Ông bà chủ dặn dò chúng tôi không được cho ai vào làm phiền, ngay cả...cậu chủ cũng không được ạ"

Lập tức Taehyung phất tay, tia mắt ý cười bảo rằng sẽ không sao rồi trực tiếp bước lên lầu, cô gái giúp việc vẻ mặt trông khá lo lắng.

Anh đi gần đến thư phòng, thực ra hôm nay anh về nhà cũng là vì có lí do, anh muốn bàn bạc với cha mẹ mình việc của Jungkook và Nayeon, tức mọi chuyện sẽ giữ nguyên không hề thay đổi gì cả, cũng không có chuyện 5 tháng rồi kết thúc, càng không có chuyện người này người kia bỏ đi.

Nắm chắc nội dung gặp mặt, Taehyung phấn khởi đến bên cửa phòng tính gõ cửa nhưng tay đã chợt khựng lại giữa không trung vì anh nghe trong đó còn có thêm một giọng nói của người ngoài, hoàn toàn khác lạ. Đành đứng yên bên ngoài chờ xem bên trong rốt cuộc là ai, bỗng anh nhận ra một giọng nói tựa hồ quen thuộc như đã nghe ở đâu đó rồi. Ngẫm một hồi thì giật mình, đó là Song Nayeon.

Bên trong nói chuyện khá nhỏ, tình hình không nghe rõ cả câu, nhưng vì không gian quanh đây im ắng vô cùng nên đại khái có thể nghe được vài chữ quan trọng mà ghép thành một câu hoàn chỉnh. Ban đầu nói gì đó về việc đám cưới, lẫn lộn đâu đó có cả tên Jeon Jungkook được nhắc vào, Kim Taehyung kề tai lắng nghe mà toát cả mồ hôi.

Khoảng chừng 15 phút sau thì có tiếng bước chân đứng dậy, rồi tiếng chào nhau, lập tức biết ngay khách trong kia sắp ra về, Kim Taehyung vội tìm một chỗ khuất rồi nhanh chóng trốn đi.

Anh lén hé một con mắt ra xem, quả đúng là gia đình của Nayeon như dự đoán, phía sau đi theo hai người lớn tuổi là Nayeon, mặt mũi thoáng nhìn trông đầy thõa mãn. Kim Taehyung nghi ngờ không hiểu chuyện gì đã diễn ra trong đó, anh cũng không nghe được phần đầu nên cũng không hiểu được rõ ràng, bởi nên chờ họ đi hẳn anh mới vào trong hỏi cha mẹ mình.

Cửa còn chưa đóng, Taehyung lại tính gõ cửa bước vào nhưng đã bị một câu nói làm cho bất động. Đó là giọng của mẹ, nghe giống như vừa trút được gánh nặng nào đó, thở phào nói: "Thật sự được cứu rồi ư? Nếu có thời gian chúng ta sẽ phải đi cảm ơn thằng bé Jungkook đó đấy, em không ngờ rằng nhà họ Song là loại người như vậy, tuy rằng chúng ta có hơn họ mọi mặt nhưng với lời đe dọa ban nãy thì e rằng nếu không đồng ý thì tất cả sẽ đổ vỡ mất"

Tiếp theo là giọng cha gật gù: "Đúng đấy, may là tối hôm đó Jungkook đã đến và yêu cầu đơn li dị, bằng không sẽ lại rắc rối rất nhiều bởi vì 5 tháng còn chưa kết thúc, có thể Jungkook đã biết trước và giúp chúng ta đỡ khổ một phần"

"Thôi nào" – Kim mẫu xoa xoa gáy chồng mình, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta gọi Taehyung về bàn bạc"

...

"Mẹ nó! Bắt máy đi chứ Jungkook!" – Taehyung tức giận đấm mạnh vào vô lăng, nghiếng răng thực hiện lại cuộc gọi đến Jungkook, từ lúc rời khỏi nhà cũng đã gọi hơn 15 cuộc nhưng bên kia lại chẳng bắt máy, anh biết có thể vì thấy số anh nên cậu không bắt máy nên mới lựa chọn nóng vội đi đến nhà Jungkook
.
Trong lúc đó Jungkook thản nhiên trên giường đọc truyện tranh, điện thoại cứ một phút lại bừng sáng lên, rung rung trên giường nhưng cậu không để ý, mặc cho người kia gọi cũng không muốn nghe, ngoài ra còn có sự hiện diện của Jimin trong phòng, nhiều lần khuyên anh trai nhấc máy nhưng Jungkook nghe xong quát lại đành phải ngậm miệng vào.

Cứ như vậy cho đến khi chuông cửa bên dưới vọng lên nhưng điện thoại vẫn không ngừng sáng, Jungkook thoáng đoán trong đầu có thể là Kim Taehyung gọi không được mới đến nhà tìm mình, cậu liền tung một cước vào mông Jimin dặn nó nếu là Taehyung kiếm thì nói cậu không có ở nhà.

Thúc giục Jimin xuống nhanh trước khi cô giúp việc ra mở cửa là bại lộ, Jimim lật đật đi xuống dưới xem có thật là Taehyung hay không, mà không ngờ lại trúng thật, Kim Taehyung hiện tại đang đứng trước cổng nhà F5 cái chuông điên khùng.

"Ra đây ra đây" – Jimin xỏ dép chạy ra nhưng không mở cổng, biết Taehyung đến tìm ai liền nói anh mình không có ở nhà, đã qua nhà dì phụ trông mấy đứa cháu mất rồi, cũng biết trước Taehyung sẽ không tin, nhưng ngoài việc nhún vai bỏ vào trong thì Jimin chẳng thể làm gì được hơn.
Jimin trở lên phòng Jungkook thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó leo xuống bếp kiếm đồ ăn.

Một tiếng sau đó, ầm ầm chạy lên vẫn tật không gõ cửa đã bổ nhào vào trong suýt vấp té, Jimin mặt mày đổ mồ hôi hột như gặp phải ma dưới âm tào địa phủ đuổi mình, chạy vào liền nắm tay anh mình kéo đến bên cửa sổ chỉ xuống: "Anh nhìn xem, thấy gì không?"

Jeon Jungkook ngó đầu xuống xem, sau đó nhất thời không biết cảm thán cái gì mà bất tĩnh nhân sự, một âm thanh cũng không thể phát ra. Chuyện khiến cậu trở nên như vậy chính là Kim Taehyung đang quỳ trước cửa nhà mình, một thứ không thể nào tin cho xong, còn tưởng hoa mắt hay nằm mơ không chừng.

"Thấy rồi phải không? Đã một tiếng rồi đó...làm sao mà, lúc em xuống ăn cơm không để ý, đến khi cô giúp việc vào nói mới biết ra Taehyung đã quỳ ở đó một tiếng đồng hồ. Anh còn biết không, rất nhiều người đã nhận ra đó là chủ tịch của Big Hit, bàn tán rì rào xung quanh nhưng có vẻ như Taehyung chẳng để ý nhỉ?"

Jimin chúi đầu ra ngoài để nhìn rõ hơn, cậu không để ý rằng người bên cạnh, mặt đã cắt không còn một giọt máu, tim vang lên một tiếng ong ong hai bên tai như chẳng thể tin những gì trước mắt mình. Jungkook thụt lùi vài bước rồi ngồi phịch xuống giường, mắt trưng trưng nhìn khung cửa sổ mà siết lòng bàn tay.

* Làm sao đây chứ? Kim Taehyung tại sao anh lại cứ như thế, anh làm ơn đừng khiến tôi xao động có được không? Bất cứ thứ gì anh làm đều khiến tôi thấy mình đặc biệt, tất cả những gì anh làm thực ra rất hiệu quả để lôi kéo con tim tôi, nhưng Kim Taehyung, tôi rất sợ phải nhìn thấy những thứ đó, sợ rằng không thể kiềm nổi mà chạy đến bên anh, Kim Taehyung, tôi sợ anh sẽ biết tôi yêu anh...rất nhiều.*

"...Bảo anh ta đi đi" – Jungkook đấu tranh lắm mới mím môi bật ra một cậu, rồi chui vào trong ổ chăn mình, im lặng không phát ra tiếng động, trong lòng sợ hãi rất nhiều.

Jimin đành phải xuống dưới nói cho Taehyung nghe, nhưng Taehyung vẫn kiên quyết ở đây cho đến khi nào nhìn thấy Jungkook mới thôi, anh nói không cần phải tha thứ gì cả, cái anh cần là một câu trả lời cho câu hỏi mà anh đặt ra, Jeon Jungkook là người giữ câu trả lời ấy.

Đứng giữa cả hai, Jimin cảm thấy giống như có một ranh giới rõ ràng vạch ra, cậu lại là người đang đứng trên ranh giới ấy, miễn cưỡng nhìn về phía căn phòng sáng đèn và Kim Taehyung quỳ ở đây, bọn họ gần như đều sắp kiệt sức mà từ bỏ.

Kim Taehyung tài giỏi thật ra cũng chỉ là một kẻ yếu kém trong khoảng yêu đương, bất cứ thứ gì cũng không thể giữ chặt được, vì những lúc vô tình mà đã làm nó một dần vuột ra khỏi tầm tay, đến khi rơi mất rồi còn tưởng mình vẫn giữ trong tay, sau khi ngộ nhận thì đã quá muộn màng, quay lại tìm kiếm không chắc gì nó vẫn sẽ ở yên vị trí chờ đợi anh.

Mạnh mẽ đối với Jungkook hiện tại đã bị người con trai kia phá vỡ từng chút một, vỏ bọc bên ngoài gần như không còn nữa, chỉ để lộ ra con người yếu đuối tầm thường, bởi vậy cậu không thể tiếp tục để cả chút hi vọng của mình biến mất, cậu vì anh đá đánh mất một nửa chính mình, một nửa còn lại, cậu sẽ sống tốt vì bản thân.

Mưa bắt đầu nặng hạt trút xuống lòng đường, Kim Taehyung vẫn quỳ ngoài đó không màng đến thứ gì, như phía trước chỉ có một con đường, và anh mong rằng con đường đó sẽ có chiếc bóng nhỏ có thể chấp nhận bước đến và trả lời cho anh nghe, anh cần một thứ dứt khoát để chấm dứt chuyện này.

"Jungkook, anh không thể gặp Taehyung sao? Một chút thôi cũng được. Mưa rồi, sẽ kéo dài lắm, nhỡ đâu nhiễm lạnh rồi sốt cao thì phải làm sao?"

Jungkook làm ra bộ mặt không quan tâm, hít thở một hơi thật sâu rồi tiếp tục chui vào trong chăn nằm cuộn tròn. Bên ngoài dù rắn chắc như thế nào nhưng bên trong đã sớm rối rắm, mẫu thuẫn giữa việc ở lại hay bước ra, nếu bước ra thì sẽ xem như tốt bụng giúp người, nhưng rồi thấy hình dáng đó của anh, cậu sẽ không bị lay động chứ?

Cả thân người ướt đẫm nước mưa, tóc mái rũ xuống lấm tấm nhỏ giọt, tuy bờ vai có hơi run run nhưng Kim Taehyung vẫn cố gắng tì gối xuống dưới nền đất, bây giờ thứ duy nhất anh nắm lấy cho có một tia hi vọng nhỏ nhoi, nếu bản thân không kiên nhẫn để nó vuột mất thì nhất định sẽ rất hối hận.

"Jungkook, em không muốn anh thấy cảnh này đâu, nhưng...Taehyung ngất rồi" – Park Jimin dùng giọng oán trách nói, miệng thở dài một tiếng, lập tức chấn động hành tinh nhỏ của Jungkook.

N-ngất rồi?! Như có thứ gì đó bổ vào đầu khiến cho thức tỉnh.

Park Jimin xoay người lại tính kéo Jungkook ra cho xem nhưng chưa kịp đã thấy người mất dạng, hóa ra đã chạy xuống dưới rồi, cậu chợt cười khẩy một tiếng, tuy Jungkook có cố gắng kiên cường không quan tâm đến mấy thì trái tim vẫn hướng đến một người, quan tâm lo lắng người đó rất nhiều, giả vờ sớm muộn cũng thất bại.

Cậu chạy xuống dưới, tiện tay mang theo chiếc dù cạnh bên cửa. Lúc cánh cửa mở ra, hình ảnh cậu thấy dường như không thay đổi, Kim Taehyung vẫn quỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net