C13: Quỹ đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùi thuốc nhàn nhạt xộc vào khoang mũi của Kim Taehyung, hắn chán ngấy mùi hương nơi bệnh viện. Hiện tại, hắn đang phập phồng lo lắng ngồi ở dãy ghế, chờ đợi đến mất kiên nhẫn.

Đến lúc này, đầu óc Kim Taehyung vẫn rất rối bời, tự hỏi vì sao Jeon Jungkook lại ra nông nỗi thế này?

Máu ở lòng bàn chân không ngừng rỉ, nhưng là rỉ một cách chậm rãi, thậm chí trong tĩnh lặng. Chiếc vớ trắng loang một mảng máu đỏ lớn. Môi hắn dường như do mất máu mà tái nhợt đi phần nào, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Ba mươi phút như rơi vào địa ngục trôi đi, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra. Kim Taehyung vừa nhìn thấy đã gấp gáp đứng dậy, đồng thời cũng làm chấn động vết thương khiến mi tâm hắn chợt nhíu lại, bước chân dần mất đi thăng bằng. Vị bác sĩ này dường như đã hiểu ra điều gì đó, liền đỡ lấy hắn một tay.

"Không sao chứ?"

Kim Taehyung cắn chặt răng, có lẽ thủy tinh đã ghim vào chân của hắn.

"Tôi không sao. Nhưng người bên trong thế nào?"

Bác sĩ đỡ cho Kim Taehyung đứng dậy hẳn hoi, ông gỡ khẩu ra, thở dài một hơi.

"Thực kì lạ, chúng ta đã kiểm tra qua tình hình của bệnh nhân, sức khỏe rất ổn đinh, nhưng lại rơi vào hôn mê sâu."

Kim Taehyung không tránh khỏi nỗi bất an, sự lo lắng biểu hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.

"Liệu có tỉnh lại được hay không?"

Bác sĩ từ tốn nói.

"Điều này chúng tôi không chắc chắn, bệnh nhân phải ở lại để chúng tôi tiếp tục theo dõi."

Xem như có một chút hi vọng vẫn có lấy, Kim Taehyung lúc này mới kịp thở   phào nhẹ nhõm.

"Vậy tôi có thể vào bên trong hay không?"

Bác sĩ gật gật đầu nhưng chợt chặn đi bước chân đầu tiên của hắn.

"Khoan, tôi nghĩ cậu nên đi kiểm tra vết thương ở chân trước thì hơn."

Đã đến nước này, Kim Taehyung cũng không thể nào ngoan cố bước thêm vài bước, nó thực sự không chỉ là vết thương nằm ở ngoài da.

Không phận chuyển dần sang một màu đen hẳn, Kim Taehyung ngồi yên để y tá sát trùng vết thương, thuốc tác dụng vào những vết cắt sâu vào da thịt, nếu là bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy rất nhức nhối đến gắt gỏng, nhưng hắn thì không, có lẽ là đã có nơi khác đau hơn như thế gấp bội.

Cơ thể hắn lúc này vô cùng nhếch nhác.

Thực nhớ đến những buổi tối, dưới ánh đèn choáng ngợp của góc bếp, hắn và Jeon Jungkook đã thực sự có những bữa ăn tối cùng nhau, rất tuyệt vời.

Thực nhớ những câu cảm thán của Jeon Jungkook trước những món ăn mà hắn đã làm.

Còn nhớ cả những đêm cậu nũng nịu buộc hắn phải ôm cậu cùng ngủ trên giường, tuy ấu trĩ nhưng lại ấm áp.

Nhớ, nhớ, rất nhớ, nhớ đến phát điên.

Thời gian có thể làm thay đổi lòng người, Kim Taehyung rốt cuộc cũng đã trải nghiệm được.

Con người của hắn trước nay đều rất giản đơn, những câu nói mang tính chất bay bổng, hắn vốn không tin mà là muốn thử nghiệm rồi mới đem niềm tin đặt vào.

Khi mới đầu gặp Jeon Jungkook, hắn là không có cảm xúc.

Khi gạt bỏ chấp niệm sống chung cùng cậu, cuộc sống đột ngột thay đổi một cách nhanh chóng.

Và rồi khi thiếu cậu, mới chợt nhận ra là thiếu đi nửa mặt bên của trái tim.

Kim Taehyung sẽ không thể chấp nhận một điều. Chính là để cuộc sống quay về với quỹ đạo của trước kia. Một quỹ đạo luân hồi không có hương sắc của thứ vị tình yêu, mỗi một ngày trai qua đều đều trong vô vị.

Đó là những thứ khiến Kim Taehyung trở nên bối rối, hắn muốn bằng cách nào đó, có thể làm Jeon Jungkook tỉnh lại.

Nhưng tại sao khó như vậy?

__

Khẽ nâng mí, hiện hữu trong đôi mắt trong veo tựa hồ nước mùa xuân của Jeon Jungkook chính là trần nhà được xây bằng khỗ, cùng tay nghệ điêu khắc rất quen thuộc.

Chợt nhận ra đây không phải là căn phòng của Kim Taehyung, đôi mắt của cậu mới trợn rất to. Động tác bật dậy rất nhanh, đảo mắt nhìn xung quanh, khoé miệng chợt giật giật.

"Cao...Cao Lãnh..."

Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này?

Cậu chỉ nhớ rằng bản thân đang uống một ngụm nước, nơi phía cổ đột ngột truyền đến một cảm giác như có ai đó bóp nghẹt, và rồi bất tỉnh. Sau khi tỉnh dậy, vì sao lại ở Cao Lãnh?

Jeon Jungkook nhìn lại, y phục trên người là của hoàng cung, tóc tai cũng không được cắt gọn như ở Daegu, trong phòng lại chỉ toàn mùi thuốc khó chịu xộc lên mũi.

Cậu hoàn toàn không thích điều này.

"Kim Taehyung... Kim Taehyung... anh đâu rồi?"

Trong lúc hoảng loạn, đầu óc Jeon Jungkook chỉ duy nhất nghĩ đến Kim Taehyung. Từ cái lần cậu đến Daegu gặp được hắn cho đến bây giờ, bản thân dường như bị thuần phục, không còn giữ được phong độ là một Hoàng thượng nghiêm minh, uy quyền như trước.

Giọt nước mắt cay xè, nóng hổi tuôn ra khỏi khoé mắt, không theo phương xác định chảy loạn xuống hai bên gò má.

Cậu muốn ở bên Kim Taehyung, ngay thời điểm này.

Chậm rãi bước xuống giường, cậu không buồn xỏ giày vào chân, tuỳ tiện để chân chạm vào nền nhà lạnh ngắt, y phục cũng không hoàn toàn hẳn hoi, xộc xệch.

Đến gần phía cửa, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói.

"Nô tài tham kiến Hoàng hậu."

Chỉ cần nghe câu này, Jeon Jungkook liền trở nên cuống cuồng, ý nghĩ ngắn ngủi xẹt qua đầu trong vài giây, thúc đẩy cậu trở lại giường nằm như ban đầu.

Thực không may, nước mắt vẫn vương vấn nơi mí mắt, còn chưa kịp lau khô, Lee Hyeon đã rất nhanh đi vào bên trong một mình.

Nàng ngồi ngay cạnh giường cậu, vài giây sau đôi mắt đã đượm sầu lo. Dường như mang là mang theo rất nhiều tâm tình đến Vĩ Thành cung.

Nắm lấy bàn tay của cậu, giọng nói nàng trở nên nhẹ tênh, dịu dàng từng chữ một.

"Hoàng thượng, thần thiếp thực sự rất nhớ người. Thần thiếp cũng thực sự rất sợ hãi."

"Có những chuyện thần thiếp đã giấu kín trong lòng, nhưng dường như không thể tiếp tục giấu sâu hơn được nữa."

"Thần thiếp xin lỗi, vì trước kia đã dối gạt người qua lại với Nhị Hoàng tử, để rồi mang cốt nhục của hắn ta. Nhưng thần thiếp thực là không cố ý làm như vậy, thần thiếp chỉ mong muốn người để tâm đến thần thiếp một chút, chỉ cần một ánh nhìn của người cũng đủ khiến thần thiếp hạnh phúc đến chết đi sống lại."

"Bây giờ hắn ta trở về, một mực muốn hãm hại người, nếu ngày hôm qua thần thiếp đến trễ hơn một bước, chuyện đáng sợ hơn sẽ xảy ra."

"Nhưng người hãy yên tâm, thần thiếp nhất định không để hắn ta làm càn, thiếp lấy tính mạng mình ra đánh đổi lấy sự an toàn của người. "

"Sau này người có tỉnh dậy, không cần cảm tạ sự hi sinh hèn mọn này, hoặc có thể sẽ giáng tội khi quân lên đầu thần thiếp... Thần thiếp một mực sẽ chấp niệm."

Lee Hyeon xúc động đem chuyện sâu kín nói hết với Jeon Jungkook. Chợt nhìn thấy nước ở nơi khoé mắt của cậu, nàng xúc động chồng chất xúc động.

"Hoàng thượng, người nghe thiếp nói có phải không? Người là đang khóc sao?"

Jeon Jungkook vờ bất động trên giường. Cậu không phải do kích động vì sự thật của Lee Hyeon, mà là cảm thấy người này rất đáng thương.

Trước kia cậu vốn biết nàng đã đem lòng yêu mình rất nhiều, nhưng bản thân lại không thể yêu ai khác ngoài Kim Taehyung. Cũng vì chuyện này mà cậu đã thực sự bỏ quên đi cảm xúc của những người xung quanh.

Hoàng A mã - tiên Hoàng thượng lúc nhỏ đã nói với Jeon Jungkook rằng, bản thân chính là trụ cột của Cao Lãnh, đứng trên vạn người, vạn người cúi đầu. Một chữ là lệnh, nửa chữ cũng là lệnh, tuyệt đối không được theo cảm xúc mà tuỳ tiện hành động.

Nhưng không, chính Kim Taehyung đã dạy cho cậu biết thế nào là yêu, thế nào là đau, thế nào là tức giận, thế nào là nhớ nhung. Con người vốn nên có đủ thứ cảm xúc, mỗi lúc vui đều có thể cười, lúc buồn sẽ khóc.

Ngay lúc này thôi, cậu muốn thực muốn nói một câu xin lỗi với nàng. Muốn nói với nàng rằng, đừng phí cả một đời vì cậu như thế, vì cả đời phía sau của cậu, đã trót thuộc về Kim Taehyung.

Nếu quỹ đạo của Kim Taehyung ở Daegu nhạt nhẽo đến mức đó, quỹ đạo của Jeon Jungkook ở Cao Lãnh, vốn không kém cỏi gì hắn.

Bởi vì mỗi quỹ đạo đều thiếu đi một thứ rất quan trọng...

___

Nghe nói Hàn Quốc bùng phát dịch, tui lo cho mấy anh và K-ARMY, chỉ mong mọi chuyện sẽ ổn 🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net