18. Người dưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung cứng ngắc nhìn Jeon Jungkook nằm trên sopha, cậu để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng. Hắn rất muốn nói xin lỗi cậu, vì tất cả, nhưng bản thân hắn cũng biết Jeon Jungkook bây giờ không muốn nghe nhất chính là hai từ đó.

Tình cảm luôn là thứ khiến hắn rối rắm và trở thành một tên đần độn, hết phạm sai lầm này đến sai lầm khác. Đứng lặng ở đó thật lâu, Taehyung vẫn không có động tĩnh gì. Sự trì độn của bản thân làm hắn bất lực. Bây giờ hắn nên làm gì đây?

Điện thoại trong tay chợt run lên làm hắn giật mình, người gọi tới không ai khác ngoài Han Daewon.

Taehyung nhìn Jungkook có vẻ đã ngủ say, hắn thở dài, nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Mà hắn nào biết, khi bóng lưng mình khuất sau cánh cửa, từng tiếng nấc nghẹn ngào của cậu mới kìm không được nữa mà tràn ra ngoài.

Jungkook nào có mạnh mẽ đến thế, nếm thử cảm giác bị lừa dối, đâu có dễ dàng chấp nhận như cậu đã nói. Chẳng qua cũng chỉ là không muốn hắn biết đến mặt yếu đuối này mà thôi. Dù có ra sao, thứ cậu không cần nhất cũng chính là sự thương hại từ hắn.

Nước mắt cậu thấm ướt gối, mũi nghèn nghẹt đau nhức, nhưng dù có khó chịu như thế Jungkook vẫn cố ru chính mình đi vào giấc ngủ. Cậu cảm thấy, nếu như giờ này không chợp mắt, chuyện lên máy bay vào ngày mai sẽ là một điều xa vời.

.....

"Anh giận em sao Taehyung?"

Han Daewon nhìn sắc mặt hắn, dè dặt hỏi.

"Không. Cậu gọi tôi có việc gì?"

Gương mặt Kim Taehyung có chút mệt mỏi, hắn cũng chẳng buồn nhìn y lấy một cái.

Han Daewon lắc đầu ngồi xuống ngồi xuống bên cạnh hắn, trời càng về khuya nhiệt độ lại càng thấp, hai người cứ thế ngồi ngoài bờ biển tựa như hai kẻ ngốc, ngẩn người trong đêm.

"Ắt xì!"

Y bối rối che miệng hắt hơi một cái.

"Cậu về đi."

Hắn khàn giọng nói.

"Không. Em muốn ở đây với anh."

Taehyung không nói nữa. Hắn cứ như vậy trầm mặc nhìn biển đêm. Mà y cũng ngoan cố ở lại bên hắn.

Mây đen dần tan, vài ánh sao yếu ớt lập loè ở phương xa, trăng đã sắp tàn.

Lúc nãy Taehyung đã gọi cho mẹ Kim, hắn chỉ đơn giản hỏi một câu vậy mà bà ấy lại thản nhiên thừa nhận. Hắn cũng không biết nên trách móc hay tỏ thái độ giận dữ với mẹ mình nữa, đáng ra chuyện này phải nhận ra sớm hơn. Bây giờ biết cũng chẳng được ích gì, đã thế còn khiến cục diện lúc này càng thêm tệ hại.

Một đêm thức trắng...

Jungkook dậy rất sớm, hơn ai hết cậu là người không muốn ở lại cái nơi này nhất. Quần áo đều ở trong vali, chẳng cần thu xếp gì nhiều. Nghĩ lại mình cũng thật là bất hạnh, từ bé cho tới giờ đều mong muốn được sang Pháp du lịch, còn tưởng sau chuyến công tác này sẽ được thăm quan vài nơi, ai mà ngờ... Thôi bỏ đi.

Jungkook chậc lưỡi, thật ra cậu có thể mặt dày ở lại để tận hưởng chuyến nghĩ dưỡng này đấy, nhưng chuyện đó chỉ xảy ra khi cậu muốn hành hạ trái tim của mình thôi. Cậu vẫn còn yêu bản thân lắm, chưa đến mức muốn tự chuốc khổ vào mình như thế.

Giờ này chỉ mới 5 giờ sáng, còn cách giờ bay rất xa, nhưng Jungkook thà là đi sớm còn hơn nán lại đây thêm phút nào nữa.

Mở cửa bước ra khỏi phòng, lại ngay lúc cảnh tượng hắn đang bế Han Daewon về chỗ của y.

Jungkook nhìn rồi cũng chẳng biết nên cười hay khóc. Dứt khoác kéo vali đi ra ngoài.

"Này, Jungkook đúng không? Sáng sớm mà cậu đi đâu vậy?"

Lee Jisung gặp cậu ở ngoài sảnh còn mang theo hành lí liền thắc mắc.

Jeon Jungkook gãi đầu, cậu áy náy nhìn anh.

"Thật xin lỗi giám đốc Lee, có lẽ tôi phải về nước sớm. Gia đình tôi vừa xảy ra chút chuyện."

"Ồ vậy sao? Mà Kim Taehyung đâu, cậu ta không tiễn cậu à?"

Jungkook bối rối lắc đầu. Cậu cười gượng.

"Sao tôi nỡ làm phiền đến anh ấy."

Lee Jisung nhìn cậu rồi bỗng dưng thở dài.

"Vừa hay, tôi đang rảnh đây, có thể giúp cậu ra sân bay."

Jungkook chần chừ một chốc rồi cũng gật đầu đồng ý. Ít ra thì gặp được người tốt vẫn hơn phải một mình ra đường bắt taxi.

"Máy bay cất cánh lúc mấy giờ?"

Anh bâng quơ hỏi Jungkook.

"Ừm, 9 giờ."

"Vậy đi ăn trước đi, tôi cá là cậu chưa bỏ gì vào bụng đâu nhỉ?"

Jungkook lần nữa ngại ngùng gật đầu. Bụng cậu bây giờ đang rất đói, thậm chí còn đang bắt đầu kháng nghị dữ dội đây. Từ tối qua đến giờ cậu đã ăn gì đâu.

Dùng bữa sáng xong, Jungkook được Jisung tốt bụng đưa đến sân bay. Trước lúc đi, anh ta còn chúc cậu lên đường bình an. Jungkook gật đầu cảm ơn, nhìn bóng lưng người nọ khuất sau cánh cửa xe chỉ muốn cảm thán. Không thể ngờ khi tạm biệt đất nước xinh đẹp này, không hề có cảm giác luyến tiếc cậu đã nghĩ mà chỉ muốn rời đi thật nhanh.

Đến người nói lời quan tâm cuối cùng, cũng là một kẻ chỉ tiếp xúc chưa qua ba lần.

Sau này có đi du lịch, cậu nghĩ chỉ cần một mình là đủ rồi.

.....

Han Daewon ngồi cả đêm cùng hắn, sáng ra đã có dấu hiệu sốt cao nên đi không nổi, Kim Taehyung bất đắc dĩ đành phải đưa y về. Lằng nhằng một lúc, đến khi người đã uống thuốc rồi đi ngủ thì cũng đã trễ rồi.

Bước vào căn phòng trống, lúc đầu hắn còn hoảng hốt muốn nhấc điện thoại lên gọi cho Jungkook rồi lại chợt nhớ đến mấy lời cậu nói đêm qua. Cậu ấy về Hàn rồi.

.

"Chào buổi sáng Kim tổng, sao sắc mặt cậu khó coi vậy?"

Lee Jisung quan tâm hỏi han.

"Không có gì đâu, thật ra tôi muốn ngày mai sẽ về Hàn."

Anh nghe tới lập tức biểu tình bất mãn.

"Mấy người đúng là, em vừa mới đi cái là anh cũng muốn đi theo luôn. Còn chưa chơi bời gì cả mà!"

Kim Taehyung cau mày.

"Anh em gì cơ?"

Lee Jisung lập tức đớp lấy.

"Jungkook đó, sáng nay tôi đưa cậu ấy ra sân bay. Này, mà tôi nói nhé, cậu làm người yêu kiểu gì thế, để người ta sáng sớm đã lọ mọ đi rồi, còn chưa ăn sáng nên tôi phải mời cậu ấy một bữa đấy."

Kim Taehyung nghe đến đấy lập tức sầm mặt.

"Vậy có cần tôi trả nợ không?"

Anh nhún vai, cười.

"Không cần đâu, tôi nói vậy thôi mà. À còn một điều nữa, biết khi tôi hỏi sao Jungkook không đi cùng cậu đã trả lời thế nào không?"

"...."

"Sao tôi nỡ làm phiền đến anh ấy."

"Thật ghen tị quá đi, sao tôi không có một người yêu như Jeon Jungkook nhỉ?"

Lee Jisung mỉm cười đứng dậy rời khỏi ghế, lúc đi ngang qua còn vỗ vai hắn một cái.

"Xin lỗi nha, tại hoàn cảnh cậu ấy giống tôi qua nên đồng cảm chút thôi. Đừng có ghen bóng ghen gió nhé?"

Lời lẽ thế này giống như là đang mỉa mai hắn vậy.

.

Ngày hôm sau Taehyung thật sự đã đặt vé về luôn trong ngày. Mà Daewon cũng đi theo vì chuyện hoàn thành dự án của hai bên, nhưng Lee Jisung thì không đi cùng.

Suốt cả chặng đường mệt mỏi, y đều cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện với hắn nhưng chỉ nhận lại được những câu đáp hờ hững.

Jungkook không nghĩ hai người kia lại quay về Hàn nhanh như vậy. Ngày tiếp theo khi Taehyung tới công ty, trên bàn làm việc xuất hiện một lá đơn xin chuyển sang bộ phận khác.

"Chuyện này không thể!"

Jungkook nhíu mày.

"Tại sao chứ?"

Hắn nhìn cậu đang tỏ ra nóng nảy, chỉ biết thở ra một cái thật mạnh.

"Dự án lần này không nhỏ, nếu em muốn chuyển sang bộ phận khác thì phải đợi mọi chuyện hoàn thành. Thay đổi nhân lực trong lúc này rất tốn thời gian. Tôi mong là em không để việc tư ảnh hưởng đến việc công."

Jungkook mở mắt trừng hắn, nhưng cậu cũng không cãi lại. Tuy nhiên thái độ này nếu như là ai khác có lẽ đã bị sa thải từ lâu rồi. Phải biết rằng, ít ra giá trị lợi dụng của mình có thể đem lại cho cậu chút mặt mũi.

Jungkook nghĩ rồi cười nhạt. Giọng nói lạnh tanh, quy củ trả lời.

"Vâng, xin lỗi giám đốc. Là tôi suy nghĩ không chu toàn."

Nói xong liền cúi đầu chào, xoay người rời đi.

"Khoan đã!"

Jungkook thoáng ngừng lại, không hiểu sao trái tim trong ngực bắt đầu đập mạnh.

"Kim tổng còn gì dặn dò?"

Kim Taehyung bỗng chốc không biết mở lời như thế nào. Người nọ không phải là Jeon Jungkook của một tháng trước, để hắn muốn bắt nạt hay sai khiến một cách quá đáng cũng chỉ âm thầm mắng hắn từ sau lưng. Đôi lúc làm hắn buồn cười.

Jeon Jungkook của bây giờ lạnh lùng vô cảm như một con robot, khiến hắn hoang mang, buồn bực nhưng cũng chẳng nỡ trách mắng. Cậu chỉ là đang làm đúng nghĩa vụ của một cấp dưới mà thôi.

Hoá ra trước đây, khi mà bọn họ còn chưa vướng vào rắc rối, đã từng có lúc dễ chịu, không gò bó như thế. Còn bây giờ, quan hệ giữa hai người, đến cả là người dưng cũng không bằng.

"Không có gì. Em...làm việc tiếp đi."

Cánh cửa đóng sầm lại, bóng lưng lạnh lùng của người ấy khuất sau cánh cửa.












___________

Éc, sao tui cứ ngủ quên miết thế này TTvTT

Btw, hai đứa nhỏ về quê rồi nên chắc là sắp có biến. Mà biến lớn hay nhỏ thì tui hong biết :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net