24. "Anh còn yêu anh ấy..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jungkook à, hôm nay anh về trễ chắc là không ăn trưa với em được. Không cần chờ cơm anh nhé."

Taehyung đi tới sopha xoa đầu cậu mấy cái, trước khi rời đi còn không quên hôn tạm biệt với người yêu một cái.

Jungkook cười mỉm gật đầu, lại có chút ngượng ngùng, cái cảnh tượng ngọt ngào này thật sự giống một đôi vợ chồng son quá đi mất. Vừa mới nghĩ tới, mặt đã lại đỏ hết cả lên.

Đang chìm đắm trong mật ngọt buổi sáng, đột nhiên có gì đó nhờn nhợn trào lên cổ họng, Jungkook bị cảm giác đáng sợ này ám ảnh đến mặt mày tái mét, cậu chẳng chút nghĩ ngợi lập tức lao vào nhà vệ sinh.

"Hư...ư...oẹ..."

Jungkook chống tay vào bồn rửa mặt, thứ gì còn trong bụng đều đã bị cậu nôn hết ra ngoài. Mất một lúc sau mới mang bộ mặt phờ phạc mệt mỏi đi ra, cậu không thể trì hoãn việc kiểm tra 'căn bệnh' này thêm bất cứ giây nào nữa. Vội vã chạy đi thay quần áo, bắt taxi đến bệnh viện.

Suốt một đoạn đường, Jungkook hoàn toàn chẳng có chút tâm trạng nào cho việc ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Cơn mệt mỏi ập đến nhanh quá khiến cậu chẳng kịp trở tay, dù có khó chịu, cậu cũng chẳng dám dựa lưng vào ghế, độ rung lắc của chiếc xe cộng với tốc độ của nó khiến cậu xây xẩm mà chỉ muốn nôn thêm một bãi nữa.

"Chú ơi, phiền chú đi chậm lại chút."

Chiếc xe từ từ chạy đến bệnh viện theo lời của Jungkook, cơn buồn nôn đã biến mất từ lâu, nhưng thay vào đó lại là cảm giác bồn chồn và khủng hoảng thay nhau tra tấn cậu. Bàn tay cố che giấu đi run rẩy, thận trọng đặt lên vùng bụng vẫn bằng phẳng hết sức bình thường.

Sẽ ra sao nếu cậu không phải bị bệnh?

...........

12 giờ trưa, công viên vắng vẻ một cách đáng sợ.

Jungkook lặng người ngồi ở đây đã gần hai tiếng, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cái nắng gay gắt ác nghiệt khiến cậu xây xẩm chóng mặt không thôi. Bụng lại bắt đầu kêu gào muốn có gì đó lấp đầy, quả thực, dù cho trăm ngàn lần trốn tránh sự thật này thì Jungkook cũng chẳng thể chối bỏ nó. Chối bỏ sự tồn tại của một sinh mệnh nhỏ bé sắp thành hình.

Cậu thật sự không có bệnh. Chỉ là trong bụng cậu bây giờ, đã có thêm một sinh linh.

"Có thai...là có thai rồi..."

Jungkook run run lẩm bẩm trong miệng vài tiếng, tay chậm chạp đưa lên đặt trên bụng mình mà cười cay đắng.

Cậu có thai rồi, cái thai đã được hai tháng rồi, mà cha của nó là ai, cậu cũng không biết!

Jungkook run lẩy bẩy cầm lấy chiếc điện thoại từ đầu tới cuối vẫn cứ im lìm, nghĩ đến Kim Taehyung sáng nay còn cười với mình, âu yếm tặng cho mình một nụ hôn dịu dàng không kìm được liền bật khóc nghẹn ngào.

"Taehyung ơi, em có thai rồi. Em phải làm sao đây..."

Nước mắt xuôi theo từng tiếng nấc đầy bất lực mà trào ra.

Nếu anh biết sự thật này, anh có chấp nhận nổi không?

"Anh Seokjin, rốt cuộc em bị làm sao thế?"

Kim Seokjin nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, anh không trả lời cậu, chỉ là thái độ có chút bàng hoàng.

"Em không phiền thì đi với anh, đi làm kiểm tra lại lần nữa..."

Jungkook ngây ngốc làm theo anh, ngây ngốc nghe anh nói, cho đến khi tờ giấy kiểm tra nằm trơ trọi trên bàn, tấm hình siêu âm chụp lại hình thù nhỏ bé kia, cậu chỉ có thể đờ người mà nhìn nó.

"Đứa bé đã được hai tháng rồi."

"....."

"Jungkook..., anh không biết em đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là phải vực dậy tinh thần. Thời điểm mang thai rất nhạy cảm, tâm trạng không ổn định sẽ ảnh hưởng rất nặng nề đến sức khoẻ của đứa trẻ lẫn thai phụ..."

"Anh... Đừng nói nữa. Em muốn...bỏ đứa bé..."

Jungkook khó khăn nói xong lời đó, nước mắt chậm rãi tuôn rơi.

Những lời nói của vị bác sĩ kia vẫn cứ văng vẳng bên tai.

Nó là máu thịt của cậu, thời gian qua vẫn luôn chứng minh cho cậu thấy được sự tồn tại của nó. Chỉ là cậu ngoan cố không muốn biết mà thôi.

Người đàn ông đó có tội, nhưng đứa trẻ ấy thì không. Sao có thể tàn nhẫn gán cho nó một mệnh tử như thế?

Mày độc ác lắm Jeon Jungkook!

"Con ơi..."

"Ba xin lỗi..."

"Nhưng ba yêu anh ấy lắm, lỡ yêu nhiều lắm rồi... Ba phải làm sao đây?"

.

Quán ăn đối diện với công viên hôm nay phá lệ đông khách, Jeon Jungkook dù không muốn ăn nhưng cậu cũng chẳng nỡ để đứa bé cũng phải chịu khổ theo mình.

Chầm chậm bước sang đường, thời khắc đi đến cửa ra vào, lại bắt gặp một đôi nam nam đang ôm nhau đi ra.

Có lẽ vì mới biết tin mình mang thai nên cậu bị hoa mắt rồi. Hay là nghĩ đến Kim Taehyung nhiều quá, nên bây giờ đâu đâu cũng là hình bóng của hắn?

"Jung... Jungkook?"

Thanh âm ngạc nhiên từ người đang được bàn tay kia ôm lấy, không ai khác chính là Han Daewon.

Chẳng cần nói đến Kim Taehyung, khi cậu vừa mới xuất hiện, tay chân hắn đã cứng đờ cả rồi.

Hắn thấy đôi mắt cậu đỏ hoe.

"Jungkook! Em nghe anh giải thích đã!"

Taehyung luống cuống bỏ tay khỏi người Daewon, y không có điểm tựa lập tức ngã nhào một cách khó coi.

"Tae..... Em đau quá!"

Y ở dưới đất đau đớn gọi hắn, còn Jungkook chỉ biết đứng đó trân trối nhìn hai người dìu dắt nhau.

Jungkook không khống chế được cơ thể mình run lên, không nghe thấy hắn gọi, một mạch quay đầu chạy thật nhanh. Được một đoạn, bụng bỗng dưng lại đau quặn từng cơn.

"Jungkook! Jungkook đợi anh! Em nghe anh giải thích..."

Hắn thở hồng hộc chạy tới gần Jungkook thì thấy cậu đột nhiên gập người ngồi thụp dưới đất, hắn loay hoay muốn đỡ cậu đứng dậy liền bị gạt đi.

"Jungkook, em sao thế? Đau ở đâu để anh đưa em đi bệnh viện!"

Taehyung thấy cậu như thế thì cuống lên, nhưng cứ tới gần là lại bị cự tuyệt.

"Không sao hết, anh...anh về trước đi!"

"Không được, em làm ơn nghe lời anh một chút được không? Anh lo lắm đó!"

Taehyung có chút nóng nảy, giờ này là giữa trưa, hai người lại ở ngoài đường giận dỗi nhau thế này không biết đã thu hút biết bao ánh nhìn của người đi đường rồi.

"Em có đứng dậy không hả?"

Jungkook ngoan cố ngồi im.

"Ahh! Thả...thả ra!"

Hắn mặc kệ cậu giãy giụa, làm liều bế người dậy, vẫy đại một chiếc taxi đi về nhà.

Suốt cả chặng đường, Jungkook không nói lời nào mà chỉ khép mắt ngoảnh mặt sang một bên, cũng chẳng thèm nhìn lấy hắn một cái.

Về đến nhà, cậu cũng làm như giận dối mà bước nhanh vào phòng khoá trái cửa lại.

Tiếng đập cửa phòng dồn dập bên ngoài cửa phòng, thật giống như tiếng lòng của cậu bây giờ vậy.

"Jungkook! Em ra đây nghe anh nói chuyện rõ ràng đi có được không!?"

Taehyung tức muốn nổ phổi, tính Jungkook lúc nào cũng vậy cả, chưa kịp cho khác cơ hội giải thích đã muốn trực tiếp gạt bỏ luôn rồi.

"Jungkook!!!!"

"....."

"Được rồi, em không muốn gặp anh thì ít nhất hãy lên tiếng đi được không?"

Sau một loạt tiếng đập cửa, Taehyung thở dài hoà hoãn với cậu.

Mất vài giây sau, bên trong phòng mới vang lên thanh âm nghèn nghẹn.

"Anh về đi.... Tôi không muốn gặp anh nữa."

"JEON JUNGKOOK!"

Lần này hắn coi như hết kiên nhẫn mà gào ầm tên Jungkook lên.

"Anh thật sự không có gì với Daewon, là cậu ấy đột nhiên bị đau dạ dày nên mới nhờ anh!"

"Em có nghe thấy không hả, nếu nghe rồi làm ơn nói gì đó được không?! Làm ơn đừng có đuổi anh nữa!!"

"Anh câm miệng lại đi! Anh nghĩ mình đang lừa trẻ con đấy à? Hai người ôm ấp nhau giữa ban ngày như thế...."

"Anh nói tôi đừng chờ cơm anh, thật ra là bận ăn trưa với tình cũ chứ gì?"

"Công việc bận cái gì? Rõ ràng anh còn yêu anh ấy, con mẹ nó đừng có coi tình cảm của tôi như trò đùa nữa! Anh cút đi!"

Lời thật lời giả lẫn vào nhau, Jungkook vừa nói vừa gào với hắn, nước mắt cũng đã che khuất tầm nhìn cả rồi.

Taehyung à, em đau quá!

Tim em, nó đau...

"Em thật sự không tin anh? Sao em có thể nói như vậy được chứ?"

Hắn nghe cậu nói mà giận đến bật cười.

"Nếu anh còn yêu cậu ấy, hà cớ gì còn chạy tới đây giải thích với em hả?"

"....anh lừa tôi đâu phải một lần, anh nghĩ tôi có thể tin anh được nữa hay sao?"

"Anh cút về nhà anh đi, đây là chỗ của tôi. Không xứng cho người cao quý như anh ở đâu."

Hắn sững sờ nghe cậu nói, từng lời cứ như kim đâm vào tim, đau thấu.

"À mà tốt nhất.... Chúng ta chấm dứt luôn đi. Tôi không muốn mệt mỏi như thế này nữa. Đồ đạc của anh...có gì thì cũng đem về cả đi...."

Giọng điệu ngập ngừng miễn cưỡng như thế, qua tai Kim Taehyung lại trở thành lời nói lạnh lùng tàn nhẫn, đan tâm chặt đứt mọi nỗ lực của hắn.

Hắn có thể làm gì? Giải thích, cầu xin, van nài.

Tại sao lần này cậu lại nhẫn tâm quyết liệt như thế?

Jungkook, nói cho anh biết đi, anh lại làm gì khiến em đau lòng nữa rồi?

Hay là em vốn không hề tin tưởng anh vậy?

Hắn bất lực nhìn cánh cửa vẫn cứ im lìm, người nọ cũng chẳng nói thêm lời nào nữa.

"Xin lỗi."

"Anh đi rồi, em nhớ phải ra ngoài đấy. Đừng nhốt mình trong phòng, bỏ ăn, không tốt..."

Giọng nói hắn nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Cho đến lúc ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã chẳng còn, Jungkook mới đờ đẫn bước ra, nước mắt chưa khô đọng lại trên đôi mắt sưng vù. 

Bụng lại bắt đầu đau nữa rồi. Cũng phải thôi, trừ bữa sáng ít ỏi mà Taehyung nấu cho cậu ra, vẫn chưa ăn gì cả mà.

Jungkook cúi đầu nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của mình, chất giọng khàn khàn vì khóc quá lâu.

"Con đói rồi phải không?"

"Ba xin lỗi, ba tệ quá nhỉ?"

"Chú ấy đi rồi, sau này muốn ăn ngon cũng chẳng được nữa..."












______________

Hic.

Này là em không sai, chúng ta sai đây :<

Chap mới đón khai giảng mới.

Mọi người ngày mai có ai khai giảng onl hong?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net