28. Điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc mắt đã được giải bày, hiện tại cứ nhìn cái cảnh Jungkook và Taehyung quấn quít bên nhau là người ngoài lại được phát miễn phí cẩu lương, điển hình nhất phải kể để bác sĩ Kim Seokjin.

Sáng nay anh làm kiểm tra cho Jungkook lần nữa rồi cậu sẽ được về nhà. Nhìn hai con người ngốc ngốc đang nắm tay nhau nghe mấy lời dặn dò chuyện ăn uống, sinh hoạt mà không nhịn được thấy buồn cười. Sau một loạt những kiến thức được bác sĩ Kim ngắn gọn phổ cập cho đôi tình nhân trẻ, cuối cùng cũng tới chuyện cần chú ý nhất.

"Thời điểm mang thai ba tháng đầu rất quan trọng cũng rất nguy hiểm, hiện tại Jungkook chỉ mới bước qua tháng thứ hai thôi, có muốn làm cái gì cùng phải từ từ, biết chưa?"

Anh nói xong liền đánh mắt sang Taehyung đang vuốt ve cái tay trắng trẻo của cậu, hắn đần mặt gật đầu lia lịa.

"Nhớ lịch khám thai định kì đấy nhé, lần tới sẽ biết được giới tính của hạt đậu đấy."

Kim Seokjin nói xong cũng không tiện ở thêm, nhanh chóng rời đi sớm để gai người nọ có thể tranh thủ cơ hội thủ thỉ tâm tình với nhau.

Jungkook và Taehyung nghe tới bé con lập tức mặt mày lập tức sáng bừng hạnh phúc, mà cũng chẳng kiềm nổi sự xúc động. Nhất là với Jungkook, khi chỉ mấy ngày trước thôi, cậu còn một mình đến phòng khám này, chào đón thiên thần nhỏ của mình trong sự sợ hãi và hoảng loạn. Thậm chí còn có suy nghĩ nông nỗi muốn chối bỏ con. Còn hiện giờ, bên cạnh cậu đã có Taehyung, người ấy cùng cậu đan xen mười ngón tay thật chặt, cùng nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp sau này, về gia đình nhỏ gồm ba người sống trong một ngôi nhà hạnh phúc. Nghĩ xem hạt đậu sau này ra đời sẽ giống ai nhiều hơn, rồi đặt tên con là gì. Mọi chuyện cứ xảy đến với Jungkook như một giấc mơ vậy, khiến cho cậu vẫn chưa thể nào có cảm giác chân thực.

"Jungkook à, sao em lại khóc rồi?"

Taehyung luống cuống ngước lên nhìn cậu khi giọt nước mắt vô tình rơi trên mu bàn tay hắn. Jungkook lúng túng lắc đầu rồi lại vụng về đưa tay lau nước mắt.

"Em... Em thấy hạnh phúc lắm. Cứ như một giấc mơ vậy"

Jungkook hướng đôi mắt tròn vo còn đọng chút nước nhìn về phía hắn, lời nói ra đã phần nào thể hiện hết nỗi lo âu trong lòng.

Jungkook là một kẻ hay lo được lo mất, dẫu sao cũng đã có vài lần chịu tổn thương, dĩ nhiên sẽ rất sợ cái cảm giác có được trong chớp mắt rồi lại mất đi một cách hụt hẫng. Bởi thế, đâu đó trong dòng suy nghĩ miên man, vẫn còn sự ngờ vực và dè dặt.

"Đây thực sự không phải mơ. Anh sẽ chứng minh cho em thấy bằng quãng đời còn lại của mình. Jungkook có tin anh không?"

Taehyung ôm cậu vào lòng, ánh mắt tràn đầy ôn nhu. Hắn biết khi nói ra điều này, đồng nghĩa với việc hắn đã bước lên một con đường không mấy bằng phẳng ở phía trước. Sóng gió hắn phải đón đầu, phải là một chỗ dựa vững chắc thì mới có thể bảo vệ Jungkook và bé con của mình. Nhưng mà tất cả những điều đó, Kim Taehyung hoàn toàn nguyện ý.

Mái tóc mềm mượt của Jungkook cọ cọ vào cổ hắn.

"Tin mà..."

Jungkook nhỏ giọng thỏ thẻ, gương mặt trắng trẻo dụi vào lồng ngực vững chãi hệt như một bé mèo con.

"Anh thương Jungkook lắm đó, Jungkook có biết không?"

Taehyung lại tiếp tục hỏi, mỗi một câu như thế đều nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cậu một cái.

Jungkook khẽ gật đầu. Hành động nhỏ này vào trong mắt Taehyung lại trở nên đáng yêu không thể tả. Đến khi mà hai người sắp tách nhau ra, hắn mới nghe từ trong miệng cậu thanh âm lí nhí như muỗi kêu.

"Em cũng thương anh nữa."

.......

Sau khi xuất viện, Jungkook được Taehyung đưa về tận nhà. Lúc ở bệnh viện hắn còn muốn trực tiếp để cậu tới nhà hắn nhưng Jungkook lại cứ nhất quyết từ chối, nói sao thì cũng chẳng lung lay ý định ban đầu nên là đành chiều theo cậu.

Mới đây mà đã một tuần kể từ khi hai người quay lại bên nhau. Tình cảm so với trước đây còn muốn mặn nồng hơn gấp bội.

Taehyung từ dạo gần ấy cũng trở nên dịu dàng chu đáo hơn rất nhiều, mỗi khi đi làm đều sẽ sợ cậu ở nhà buồn chán mà tranh thủ thời gian gọi điện về cho cậu, lúc về nhà liền sáp lại hỏi han ti tỉ thứ. Nào là "Jungkook có mệt không?" "Hạt đậu có ngoan không?" Việc nhà thì cũng một mình giành làm hết, đã vậy còn làm một cách rất mãn nguyện và vui vẻ.

"Em ra sopha xem tivi đi, để anh rửa xong đống này đã."

Jungkook cương quyết lắc đầu, cậu đứng im một chỗ, giương đôi mắt to tràn đầy ý tứ hướng về phía hắn.

"Anh để em làm đi, sao chuyện gì anh cũng tranh với em thế?"

Taehyung thấy cậu lại bắt đầu liền thở dài, hắn đôi găng tay bằng cao su trên kệ bếp, đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

"Anh sợ em mệt mà."

"Nhưng cả tuần rồi anh chỉ cho em ăn rồi ngủ thôi! Nếu còn không hoạt động chắc chắn sẽ lăn đi được luôn đó!"

Cũng không thể trách Taehyung bao bọc cậu quá mức, vì lần đầu được làm bố, những chuyện chăm sóc người mang thai hắn hoàn toàn mù tịt. Trong mắt Taehyung, Jungkook là người cần được yêu thương và chiều chuộng nhiều nhất, chưa kể bây giờ trong bụng còn có một bé cưng xinh xắn, hắn lại càng muốn đối xử nhẹ nhàng và cẩn thận hơn với cậu, thiếu điều muốn đem người yêu đặt vào trong lồng kính.

"Anh cứ xem em như đồ thủy tinh dễ vỡ ấy!"

Jungkook vùng vằng đẩy hắn, làm ra vẻ giận dỗi. Taehyung lo cho cậu bao nhiêu, cậu biết chứ, nhưng cũng không thể để bản thân ăn không ngồi rồi trong buồn chán mãi được. Ít ra thì cũng phải làm được chút gì để còn cảm thấy mình có ích chứ.

"Anh không có mà!"

"Vậy anh tới đó ngồi đi, để em rửa bát cho."

Sau một hồi 'tranh chấp' Jungkook rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng rửa bát của mình. Nhìn tới Taehyung đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại đọc email vừa thấy áy náy mà lại vừa bất lực.

Công ty dạo gần đây khá bận rộn, lúc nào cậu cũng sẽ thấy Taehyung đọc email rồi làm việc đến khuya. Vất vả như vậy nhưng lại thật cố chấp làm cậu tức muốn chết. Mấy ngày trước cậu có ý định muốn đi làm lại, nhưng ngay lập tức bị Taehyung bác bỏ không thương tiếc. Lúc đó cậu còn nghĩ hay là ở nhà cũng được nhưng sau mấy ngày lại thấy chán không sao kể xiết, đã thế đến những công việc lặt vặt trong nhà cũng chẳng được động tay vào, cậu thật sự có chút ấm ức.

Sở dĩ lúc ấy Jungkook từ chức là vì cậu đã dự tính đến chuyện sau này sinh con, nên trong bộ dạng mang thai đó, cậu sẽ chẳng có mặt mũi nào ở lại công ty rồi ngày ngày đối mặt với hắn, nhưng ai mà biết được sự thật lại khiến suy tính của cậu bị dập tắt nhanh như vậy.

"Taehyung!"

"Ơi?"

Hắn nghe gọi lập tức ngẩng mặt lên, nhìn cậu bằng ánh mắt vô cùng cưng chiều.

"Em muốn trở lại công ty làm việc."

Jungkook mon men lại gần hắn rồi ngồi xuống. Thấy Taehyung lại muốn từ chối đề nghị này, cậu lập tức giành quyền nói trước.

"Nghe em này Taehyung, em chỉ là mang thai thôi, không phải đau yếu bệnh tật gì cả. Em biết là anh lo cho em nhiều lắm, nhưng nếu em ở nhà một mình rảnh rỗi như thế này, sớm muộn cũng vì buồn chán mà phát bệnh mất."

Đôi mắt đen tròn long lanh khẽ chớp vài cái, thế là lập trường vững vàng của người nọ cũng dần lung lay.

"Nhưng người mang thai không thể chịu quá nhiều áp lực, em..."

Kì thực hắn cũng rất muốn gần gũi với Jungkook càng nhiều càng tốt, chỉ cần xa nhau một giây thôi đã thấy nhớ rồi, huống chi là 8 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, rồi chỉ nói chuyện được dăm ba câu qua facetime với tin nhắn. Nhưng dù có nhớ hắn cũng không nỡ để cậu chịu chút vất vả nào, kì thực việc ở công ty hiện giờ rất bận, hắn cũng chưa thể sắp xếp chu toàn để công khai mối quan hệ giữa hai người, nếu như thiên vị Jungkook, người chịu thiệt cũng chỉ có cậu mà thôi.

"Em không sao. Taehyung đừng lo lắng quá, được không? Em hứa sẽ biết chừng mực mà. Với lại.... Được gặp anh nhiều hơn, em cũng đỡ phải nhớ mà..."

Jungkook tiếp tục dùng chiêu làm nũng, mặt cậu bởi vì cái câu mùi mẫn ấy mà đã đỏ bừng lên hết rồi, nhưng dù sao thì đó cũng là sự thật. Hai tay cậu vòng qua cổ hắn, kể sát bầu má trắng trẻo vào mặt hắn mà tỉ tê.

Jungkook nào có biết cái hành động này của mình ở trong mắt của Taehyung lại chính là một sự khơi gợi kích thích không hề nhẹ, đối với nột gã đàn ông đã ăn chay nhiều tháng ròng như hắn, những lần chủ động động chạm hiếm hoi từ người yêu của mình, chính là một đòn quyến rũ chí mạng.

"Đồng ý nha?"

Con người ngây thơ kia vẫn không hề hay biết gì mà dụi dụi mặt mình vào cổ hắn ra sức năn nỉ, còn Taehyung thì đã sớm cảm thấy nóng trong người, điện thoại trên tay từ lúc nào đã bị vứt sang một bên.

"Đáp ứng điều kiện thì anh mới đồng ý."

Bỗng dưng hắn nghĩ ra một vài chuyện xấu xa.

"Điều kiện gì cơ?"

Jungkook ngơ ngác.

Còn chưa kịp nghe xem điều kiện rõ ràng là thế nào, cái mông căng tròn đang đặt trên sopha đột nhiên bị bàn tay xấu xa của ai kia tấn công, xoa xoa nắn nắn khiến gương mặt bầu bĩnh đỏ rực.

"T-Tae...?"

Chóp mũi bo tròn đáng yêu được hôn lên một cái, sau đó một bên tai lại tiếp tục bị tập kích bởi giọng nói trầm thấp có phần quyến rũ mê người.

"Giúp anh...nhé?"










_____________

Có lẽ lâu quá nên tui cũng quên mất yếu tố quan trọng của cái tựa đề chưa được xuất hiện nhiều trong fic này nhỉ =)))))



Tui, sắp, trở, lại, rồi, nhé!!!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net