35. Diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- mau đến phòng 106. Ngay bây giờ!

Jungkook dụi mắt đến hai lần, hoang mang nhìn chằm chằm dòng tin nhắn không biết có bao nhiêu đáng tin. Tẩn ngẩn tần ngần đọc lại vài lần rồi cậu quyết định thử đi tới đó xem thử thế nào. Vừa nãy điện thoại là Jung Hoseok đưa cho, cái tên bác sĩ  trong danh bạ có lẽ cũng là do anh lưu. Jungkook đánh cược một lần tin tưởng, cậu vội vàng lau sạch nước mắt, lấy lại tỉnh táo mở cửa đi ra ngoài.

Ở bên ngoài hành lang lúc nửa đêm không còn bao nhiêu người, Jungkook cẩn thận nhìn trước nhìn sau vài lần mới tiến đến căn phòng nọ, thận trọng đẩy cửa đi vào.

Một màu tối om.

Jungkook có hơi rùng mình, dưới ánh sáng yếu ớt của vầng trăng ngoài cửa sổ, cậu có thể đoán bên trong này ngoại trừ một người đang nằm trên giường bệnh kia ra thì chẳng còn ai nữa. Người ấy nằm quay lưng với cậu, dường như là ngủ rồi. Jungkook liếc nhìn người đó trong giây lát, tự hỏi có phải mình đi nhầm phòng hay chăng. Đang định ra ngoài kiểm tra lại thì tiếng nói từ người duy nhất còn lại trong căn phòng kì quái đột nhiên vang lên.

Thứ âm thanh mà cậu chẳng thể nào quen thuộc hơn.

"Jungkookie!"

Tim Jungkook bị đánh rơi một nhịp. Cậu thẫn thờ xoay người lại, đôi mắt to tròn chớp nhẹ mấy cái, nước mắt bên trong đã lập tức ào ạt tuôn ra như một từ một chiếc van bị hỏng.

Cái người vừa mới gọi tên cậu đó, chẳng ai khác ngoài Kim Taehyung - cái kẻ mới ban nãy còn tỏ ra chẳng biết cậu là ai.

Trong cái ánh sáng mờ mờ dịu dàng của trăng ấy, Taehyung chậm rãi nghiêng người lại, khó nhọc dang ra hai tay chờ đợi Jungkook nhào vào lòng mình, trong ánh mắt là biết bao nhu tình mà cậu đếm không xuể.

"Anh...."

"Ừ, anh đây."

"Anh ơi..."

Jungkook vừa khóc vừa chạy ào vào vòng tay đang cố chịu đựng mà dang rộng ra chờ cậu, nức nở bật ra từng tiếng khóc tủi thân.

Vòng tay chỉ sau hơn hay hai ngày xa nhau lại khiến cậu nhớ nhung khôn xiết thế này.

"Anh quá đáng lắm, đi một hơi cũng không thèm nói lời nào với em!"

Jungkook vừa khóc vừa dụi mặt vào ngực Taehyung, ấm ức kể tội của hắn, còn dùng lực nhẹ xìu đánh vào ngực hắn mấy cái.

"Anh xin lỗi."

Taehyung dù là đang khổ sở lắm, nhưng vẫn cố mà gồng lên vỗ lên lưng cậu an ủi không ngừng. Lúc nãy khi nhắn dòng tin nhắn hắn đã suy nghĩ rất nhiều mới có thể quyết định, nếu để Jungkook vào trong kế hoạch của hắn, chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà Taehyung lại càng không thể làm Jungkook tổn thương thêm lần nữa. Hắn không muốn lừa dối cậu dù cho điều đó là bất đắc dĩ.

"Ngoan nào, đừng khóc nữa mà."

Tiếng thút thít vì tủi thân của Jungkook làm Taehyung đau lòng muốn chết, nghe giọng cậu vừa nghẹn ngào vừa kể chuyện ngu ngốc hôm qua lúc mình mất ý thức làm ra thật sự chỉ muốn tự đánh mình một trận cho đỡ tức.

Sau khi Jungkook dần bình tĩnh lại, để mặc cho Taehyung chậm rãi an ủi mình bằng cách vuốt tóc. Cậu nửa ngồi nửa quì bên giường bệnh của Taehyung, mặc dù xúc động thật đấy nhưng cũng chưa có quên người yêu mình mới từ cõi chết trở về, trên người bây giờ đều là thương tích.

"Anh ơi, anh có đau nhiều không?"

Cậu nắm lấy tay Taehyung, hôn nhẹ một cái.

"Đau. Nhưng mà ở đây đau hơn này!"

Taehyung nhéo mũi cậu một cái, đặt bàn tay cậu lên tim mình, thở hắt.

"Lúc anh gọi lại em không nghe máy, rồi còn khoá cửa đi mất, anh cứ tưởng em bỏ anh luôn rồi đấy."

Jungkook cũng ấm ức cắn Taehyung một cái.

"Lúc đó người của Han Daewon tới bắt em, nếu không có Jimin với Hoseok thì anh cũng không còn gặp lại em nữa đâu."

Kim Taehyung hôn lên tóc cậu mấy lần, nhẹ giọng cảm thán.

"Thật may, thật may vì em vẫn còn an toàn."

Jungkook trong lòng hắn gật gật đầu, rồi lại nhớ đến khi nãy ở phòng bệnh cũ, Taehyung còn ôm lấy tình địch của cậu một cách thắm thiết, không nhịn được nhéo ngực hắn một cái.

"Hồi nãy anh làm em ghen lắm đó."

"Anh xin lỗi mà!"

Taehyung vội vàng dỗ dành.

"Anh đang tính làm gì vậy, nói em nghe với được không?"

Jungkook đột nhiên ngóc đầu dậy nhìn Taehyung, coi bộ từ nãy tới giờ là cậu chỉ giả vờ làm nũng để ép hắn nói sự thật thôi.

Taehyung thở dài xoa xoa mặt cậu.

"Thì anh cũng đang định nói đây mà."

"Vậy anh nói đi."

Taehyung nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

"Anh phát hiện Han Daewon đang giở trò ở công ty, ngoài y ra dường như còn có thế lực nào đó tiếp tay, hoàn toàn không thể lần ra dấu vết."

Sống lưng Jeon Jungkook chợt lạnh đi.

"Vậy anh...."

"Anh vốn đang tìm cách tiếp cận cậu ta để tìm manh mối, chuyện gặp tai nạn là ngoài ý muốn như thật sự cũng là thời cơ tốt. Xin lỗi vì anh không nói em trước."

"Không sao." Jungkook lắc đầu, cậu ôm lấy hắn.

Cậu tất nhiên biết, nếu đã quyết định hành động theo cách này, kể cả những chuyện không thể chấp nhận thì cậu cũng phải chịu đựng. Nhưng mà động lực để cậu làm được điều đó cũng lớn lắm, bởi vì Taehyung sẽ không bao giờ phản bội cậu và gia đình nhỏ của mình.

Taehyung nhìn bộ dạng thế này của Jungkook lại nghĩ đến những chuyện mình sắp làm, toàn bộ ruột gan đều nhộn nhạo, đảo lộn hết cả lên. Hắn hôn nhẹ lên trán cậu một cái.

"Anh xin lỗi."

"Không, không cần xin lỗi em đâu. Phối hợp với anh để chuyện này sớm kết thúc là chuyện nên làm mà. Huống hồ, ở đây...", Jungkook ngượng ngùng kéo tay hắn xuống cái bụng bằng phẳng mềm mềm: "Phải mau mau, cục cưng không đợi lâu được đâu."

Kim Taehyung không nhịn được phì cười.

"Đúng rồi, còn phải mau mau rước ba của cục cưng về nhà nữa chứ! Đúng không cục cưng?"

"Thôi mà, sến quá đi!" Cậu đỏ mặt đánh nhẹ tay hắn một cái, áp một bên má lên ngực Taehyung, nhẹ giọng thủ thỉ. "Nhưng mà hứa với em, không được liều mạng làm chuyện ngu ngốc đấy, nếu mà như thế em sẽ bỏ mặc anh luôn."

"Được, anh hứa với em."

Một đêm dài lặng lẽ trôi qua, Jungkook vì còn có thêm cục cưng trong bụng nên rất dễ mệt mỏi, mới luyên thuyên đó mà mặt từ lúc nào đã díp với nhau rồi.

Lúc cậu tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng, cậu phát hiện mình từ lúc nào đã chiếm trọn chiếc giường bệnh, mà Kim Taehyung cũng chẳng thấy ở đâu nữa.

Jungkook chợt thấy mất mát, nhưng cậu cũng đành đè nén, trong thời điểm căng thắng như thế này, tất nhiên mọi hành động phải diễn ra thật thận trọng.

"Jungkook dậy rồi đấy à, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi em."

Kim Seokjin đem theo một cái hộp đựng thức ăn từ bên ngoài vào, nhìn sắc mặt Jungkook không mấy hốc hác đáng thương như hôm qua thì mới nhẹ nhõm thở ra.

Jungkook vâng lời dạ một tiếng, đi vào phòng vệ sinh.

Lúc đã hoàn tất mọi việc thì kim đồng hồ cũng đã điểm đến số 9, Jungkook bần thần một lúc, án chừng giờ này Han Daewon có lẽ đang túc trực bên cạnh Taehyung, cậu kìm lại chút xung động trong lòng, nói với Kim Seokjin.

"Anh Jin, em muốn tới thăm Taehyung."

Kim Seokjin có đôi chút miễn cưỡng, anh suy một chút rồi mới thở dài đứng dậy, cùng cậu đi ra ngoài.

Kim Seokjin từ đẩy cửa bước vào, bên trong là Kim Taehyung đang nửa nằm nửa ngồi được Han Daewon bón cho từng muỗng cháo, đôi mắt y cong lên đầy mãn nguyện, nụ cười trông thật thuần lương.

Phát hiện có người khác xuất hiện, Kim Taehyung làm bộ nhíu mày khó chịu, Han Daewon lập tức để ý tới, y quay đầu lại nhìn, thấy bóng dáng Jeon Jungkook thấp thoáng sau cánh cửa liền khiến gương mặt y tối sầm.

Không để cho Han Daewon kịp nói ra lời nào, Kim Taehyung đã lập tức bắt đầu vai diễn của mình.

"Cậu Jungkook?"

Kim Seokjin với mục đích là đến đây để Jungkook không bị Han Daewon giở trò mờ ám, nghe thấy cái giọng điệu lạ lẫm của Kim Taehyung không thở dài.

"Ừ, Jungkook đến thăm em đấy." Kim Seokjin lui ra phía sau nắm lấy vai Jungkook.

Han Daewon ngồi một bên quan sát sắc mặt của Taehyung.

Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt e ngại, gãi đầu vài lần sau đó nhìn sang Han Daewon đang ở bên cạnh mình như cần đến sự cầu cứu của y, trong khi Jungkook thì vẫn dùng ánh mắt tha thiết đau lòng đặt lên người.

"Cậu...."

"Taehyung, em..."

Jungkook cố diễn cho thật tròn vai, trong thời điểm này, càng để Han Daewon tin tưởng Taehyung thì hắn sẽ mau tìm được chỗ sơ hở của y. Cậu bật ra tên hắn, một cách thật dè dặt, chậm rãi đến trước mặt Kim Taehyung.

Có lẽ là do nhìn hai bàn tay của họ đan xen mười ngón với nhau làm cậu rất khó chịu, mắt Jungkook nhanh chóng đỏ lên một mảng, nhìn chằm chằm hai người họ.

Kim Taehyung lập tức chột dạ nhìn đi nơi khác, nhưng tay thì vẫn cố dính lấy Han Daewon.

"Anh thật sự không có chút ấn tượng nào với em sao?"

Kim Taehyung đầu tiên nhìn kĩ cậu một lần, mày sẫm nhíu lại thật lâu, sau đó giãn ra, bất lực lắc đầu.

"Tôi xin lỗi."

Cậu nghe thế thì cúi đầu lầm bầm.

"Xin lỗi thì có ích gì chứ!"

Đột nhiên Jungkook kích động nắm lấy cổ áo Taehyung xách lên, cậu tức giận hét vào mặt hắn.

"Đồ chết tiệt! Sao anh lại có thể như thế! Sao anh lại quên em??!"

"Này Jeon Jungkook, cậu làm gì vậy? Anh ấy đang bị thương đấy!" Han Daewon bỗng dưng bị đẩy sang một bên vô cùng tức tối muốn gỡ tay cậu ra, càng không ngờ hơn Jungkook còn táo bạo tới mức giang thẳng một bạt tai vào mặt y.

"Anh im miệng đi!"

Jungkook quát lên, còn muốn cho Han Daewon một bạt tai nữa thì Kim Taehyung đã ngăn lại.

"Jungkook, đủ rồi! Tôi nghĩ cậu nên về đi, mà lần sau cũng đừng tới đây nữa. Tôi không nhớ rõ cậu, mà có lẽ cũng không cần thiết phải nhớ đến người như cậu, tốt nhất chúng ta đừng gặp lại thì hơn."

Hắn trôi chảy nói ra lời thoại mà không gặp chút khó khăn nào làm Jungkook trợn tròn mắt thở gấp, đã vậy còn kéo tay Han Daewon tới sát mình để thêm kịch tính.

"Tôi cũng nói cho cậu biết, đây là người yêu tôi. Đừng có tự tiện đánh người như vậy."

Jungkook cười khẩy, nước mắt không biết tự lúc nào cứ như vậy rơi xuống.

"Vậy thì chúc anh với người yêu của anh trăm năm hạnh phúc, tôi đây không dám phiền đến hai người nữa!"

Điều này làm Taehyung mặc dù đang đóng kịch nhưng vẫn đau lòng muốn chết. Hắn bây giờ chỉ muốn ngay lập tức kết thúc mọi chuyện, ôm lấy cậu nói lời an ủi yêu thương mà thôi. Nhìn xem, người thương của hắn mỗi ngày ở bên cạnh đều được nâng niu chăm sóc mà bây giờ phải chịu uất ức như vậy đây. Mặt đã tèm nhem hết rồi.


Jungkook quay người bỏ đi, Kim Seokjin đứng ở cửa cũng nhanh chóng theo cậu rời đi. Cửa đóng lại, hai người đã đi được một quãng xa anh mới không nhịn được mà vỗ vai Jungkook một cái.

"Em dâu của anh giỏi quá, diễn y như thật!"





.....



Thật sự thì trong hai tuần, đây là ngày duy nhất mà tui có thời gian để viết truyện đó huhu

Tất cả là tại học bù cả 😢


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net