42. "Tấm thân quí giá này, em xin nhận"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung đứng đực ra vài giây mới kịp hiểu ra suy nghĩ của Jungkook, vừa lúc người bên trong cũng thấy có chuyện nên vội chạy ra.

"Chuyện gì thế Tae?"

Kim Taehyung nhìn bộ dạng của người vừa rồi vừa quàng vai bá cổ mình mà không khỏi rầu rĩ:

"Vợ tôi, cậu ấy hiểu lầm chúng ta rồi!"

"Gì cơ? Ôi Chúa tôi! Mau mau đuổi theo đi!"

Người nọ bất lực vỗ trán, vội đẩy Taehyung đi tìm Jungkook, còn mình thì trở vào phòng hoàn thành nốt công việc. Vì thiết kế bị sai sót vài chỗ nên hôm nay y đến đây gặp trực tiếp Taehyung để sửa lại, áo sơ mi bằng lụa màu đỏ ban đầu chỉ tháo bỏ một nút ở trên cùng đã bật mở luôn hai chiếc còn lại, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ trắng trẻo, cả mái tóc dài màu vàng óng ả cũng vì chủ nhân của nó đổ quá nhiều mồ hôi mà phải bị tùy tiện quấn lên.

Ở bên này, Jungkook vì bé con trong bụng nên muốn đi nhanh cũng không thể, bước chân nện trên nền gạch vang lên làm Kim Taehyung chạy phía sau âm thầm toát mồ hôi.

"Jungkook à! Đi chậm thôi em!"

"Jungkookie!"

Jungkook tức giận hừng hực không quay đầu đi về mà một mạch lao lên sân thượng làm Taehyung cũng phải cuống quít chạy theo. Trên tay hắn còn đang ôm khư khư hộp cơm mà cậu tự tay làm, mắt thấy Jungkook đã bước tới cửa đi ra sân thượng rồi.

Gió ở đây rất lớn còn mang chút se lạnh của mùa thu, ngoại trừ có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm cao vời vợi trước mặt ra thì chẳng có chút nào là phù hợp với người đang mang thai như Jungkook của hắn cả. Cũng may cục bông hôm nay mặc rất kín, áo ấm nhiều lớp khiến cậu trở thành một cục tròn vo đáng yêu, đang giận dỗi đứng cách xa hắn mấy mét.

"Jungkookie!" Taehyung tha thiết gọi cậu một tiếng.

"Anh đừng có qua đây, em đang rất là nóng!"

Taehyung buồn cười, không để ý lời Jungkook nói cứ vậy lao thẳng tới ôm chầm lấy cậu.

"Nóng lắm hả, đi xuống dưới kia anh giúp em làm mát nha?"

"Không! Anh muốn thì đi một mình đi, mặc kệ em luôn đi!" Jungkook giận dỗi đẩy hắn ra.

"Ấy thôi mà, thôi mà. Anh xin lỗi. Ở đây một chút cũng được, không sao hết."

Taehyung vội vàng nói gỡ, lại sáp tới ôm ôm Jungkook, lần này thì cậu không có đẩy hắn ra nữa mà chỉ đứng yên một chỗ, mặt mày xám xịt đủ hiểu đang khó chịu cỡ nào.

"Cục cưng đem cơm tới cho anh hả?" Taehyung gác cằm lên vai cậu, hai tay vòng phía trước bụng cậu, một tay xoa xoa cái bụng hơi tròn tròn dưới lớp áo dày, tay còn lại cầm hộp cơm săm soi.

"...." Biết rồi còn hỏi nữa.

"Thương quá!" Nói xong liền hôn chụt lên má cậu một cái.

Mặt Jungkook nháy mắt đỏ hồng.

"Thế cục cưng đã ăn chưa?"

Câu này cứ như gãi đúng chỗ ngứa của Jungkook rồi. Trưa nay đem cơm đến công ty định bụng sẽ cùng hắn ăn luôn, ngờ đâu còn chưa có vào tới nơi đã bắt gặp cái cảnh làm cậu phát nghẹn vì chua, ai mà chịu cho nổi.

"Ăn rồi! Anh cầm cái này xuống dưới kia ăn cơm với cô ta đi kìa!"

"Cô ta? Cô nào đâu em?" Kim Taehyung mờ mịt hỏi lại cậu, ngay lập tức bị ăn một thụi vào bụng.

"Anh nhiều cô quá nên không biết cô nào chứ gì! Lúc nãy ai choàng vai bá cổ anh ở trong phòng đấy hả?" Jungkook nghiến răng ken két, cậu không biết bây giờ mình đanh đá cỡ nào, có điều trong mắt Taehyung thì chỉ như bé nhím nhỏ đang xù lông mà thôi.

"Ôi ông trời con của anh, ai nói với em cậu ta là nữ thế hả?"

Jungkook nghe mà cảm thấy có gì đó sai sai, cậu híp mắt: "Chứ không phải à?"

"Chứ sao nữa, người ta là nam trăm phần trăm đấy!" Taehyung oan ức nhìn cậu, còn chưa kịp thanh minh câu tiếp theo đã bị cậu nhéo cho một cái nữa.

"Không được, có là nam thì anh cũng không thể để anh ta tùy tiện như thế!" Jungkook phồng mang trợn mắt. Người là của cậu, ai cho hắn ta tự tiện đụng chạm như thế, vả lại là nam thì mới đáng lo đó.

"Hầy, cậu ta là bạn nối khố của anh, với lại người ta cũng là hoa đã có chủ rồi."

Jungkook bị hố tận mấy lần có hơi mất mặt, tuy vậy vẫn bày ra vẻ nghi ngờ để vớt vát lại chút mặt mũi.

"Cục cưng có tin anh không?" Taehyung vẫn ôm lấy cậu chặt cứng, cả người cứ đung đưa qua lại dỗ dành Jungkook.

"Không!"

"Không tin hả, anh buồn lắm đó. Tin anh đi, năn nỉ đó!"

Gương mặt làm nũng này làm Jungkook có cứng rắn mấy cũng có chút buồn cười, cậu bĩu môi quay mặt đi chỗ khác.

"Thôi mà, ôi đồ ăn sắp nguội rồi này, lại đây ăn với anh đi."

Taehyung lôi kéo cậu ngồi xuống một góc khuất gió khá là sạch sẽ, nhìn hộp cơm tình yêu mà không khỏi muốn hôn cái người đáng yêu ở bên cạnh đến đã mới thôi.

"Em không ăn, no rồi!"

Jungkook lỡ mạnh mồm nói cho oai, ai ngờ lại quên mất ban nãy đã bỏ vào trong đó hai bộ chén đũa rồi, thế là đỏ mặt ngồi nhìn hắn từ từ mở hộp cơm ra.

Taehyung đầu tiên là buồn cười, tiếp theo lại thấy thương. Nếu mà ban nãy không đuổi theo cậu, nhất định người này sẽ tủi thân mà nhịn đói luôn cho mà xem. Đột nhiên hắn đặt hộp cơm xuống đất, ôm lấy cậu rồi áp tai vào cái bụng tròn tròn:

"Bé ngoan của bố, nói bố biết ba Jungkook của con đã ăn chưa nào?"

"...."

"À vậy hả, ba Jungkook hư quá, dám nhịn đói để bé ngoan của bố cũng đói luôn à?"

Jungkook trợn mắt nhìn hắn, mặt mày đỏ rần: "...."

Anh bảo ai hư cơ? Anh chơi cái trò ấu trĩ gì đó?

"Nào há miệng ra đi. Aaaa..." Hắn gắp một miếng cà rốt đã hầm chín đưa tới trước mặt cậu, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Quả thật Jungkook có thể tự tin mà khẳng định rằng trên thế giới này không có mấy người chu đáo được như Taehyung của cậu đâu, mà có đi chăng nữa, thì cũng không có ai đẹp trai bằng Taehyung của cậu nốt.

Jungkook thỏa mãn ăn một miếng, đôi mắt tròn long lanh nhìn theo Taehyung cũng vừa mới ăn thứ tương tự, đầy mong chờ hỏi:

"Ngon không anh?"

"Tất nhiên rồi, đồ ăn Jungkook nấu là ngon nhất luôn."

......

Bữa trưa kết thúc, Taehyung gọi tài xế đến đưa cậu về nhà, còn mình phải đi gặp đối tác. Không biết mà gặp gỡ thế nào, đến khi Jungkook từ lúc về nhà đánh thẳng một giấc đến tận tối muộn vẫn chưa thấy về.

Jungkook nhìn đồng hồ, đã sắp 9 giờ tối rồi vẫn không thấy bóng dáng người kia về. Cậu vội tìm điện thoại gọi cho Taehyung thì máy lại thuê bao. Đang không biết có nên gọi sang người khác hỏi thăm hay không, đột nhiên bác tài xế từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào nhà.

"Cậu Jungkook!"

"Sao, sao vậy bác?" Jungkook bị giọng điệu của bác tài xế làm cho căng thẳng theo.

"Tôi... ài... cậu đi thay đồ đi, tôi đưa cậu đến nơi này, nhớ không được kích động quá đâu đó."

Bác tài xế thần bí nói xong thì nhanh chóng chạy ra phía xe, sợ là nói nhiều có khi lại làm lộ ra sơ hở.

Jungkook nghe mấy lời mập mờ thế này thì vô cùng hoang mang, trong đầu lại không khỏi nghĩ đến mấy thứ linh tinh. Bác ấy sao lại bảo cậu không đượ kích động, rốt cuộc là chuyện gì chứ, mặt mày nghiêm trọng như thế có khi nào Kim Taehyung xảy ra chuyện hay không?

Jungkook cứ tự suy nghĩ rồi lại tự làm mình hoảng, cậu vội vàng chạy đi thay đồ, vì nôn nóng nên cũng không để ý dưới chân mình hiện tại là đôi dép thỏ bông đi trong nhà.

"Bác ơi, rốt cuộc có chuyện gì thế hả bác, anh Taehyung có sao không hả bác?"

Jungkook trên xe liên tục hỏi đến độ bác tài xế cũng muốn loạn theo, ông làm sao mà biết được cậu chủ có sao hay không. Tự dưng sắp đến giờ nghỉ thì lại nhận được cuộc gọi gấp từ ngài chủ tịch bảo là mang Jungook tới chỗ hẹn, cũng không nói là để làm gì, ông nhìn sắc mặt cậu chủ nhỏ này mà cũng thầm cảm thấy thương. Mấy người nhà này hành động cứ kì quặc khó hiểu như thế, người bình thường như ông và cậu Jungkook đây theo không có kịp.

Địa điểm là một bãi đất trống, Jungkook từ trong xe nhìn ra không thấy có chút ánh sáng nào không khỏi cảm thấy sợ, cậu quay đầu nhìn lại bác tài xế với ánh mắt dè chừng. Không phải là bác ấy định bắt cóc cậu đấy chứ?

Đang quay cuồng trong mớ suy nghĩ, đột nhiên bác tài xế quay qua phía cậu: "Cậu Jungkook, mau xuống xe đi."

Jungkook nghe thế thì lại càng hoảng, không biết nên ngồi lại trong xe hay là mở cửa chạy đi.

"Nhanh lên cậu ơi, không còn nhiều thời gian đâu!"

"Thời, thời gian gì cơ?" Jungkook mờ mịt bị hối thúc mở cửa xuống xe cũng đành làm theo, ngay cái lúc hai chân cậu vừa mới chạm đất thì bác tài xế đã phóng xe đi mất.

"Hả? Này! Bác ơi, bác!!!!"

Jungkook hốt hoảng gọi với theo nhưng bác tài xế nọ đã đi xa, xung quanh tối mịt một màu làm cậu càng thêm sợ. Nơi này là nơi nào cậu cũng không biết, làm sao để quay về đây. Vội lục tìm điện thoại, Jungkook không một giây suy nghĩ liền gọi đến số của Taehyung, từng hồi chuông vang lên dường như kéo dài đến vô tận khiến Jungkook gần như phát khóc.

"A lô?"

Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia quá mức chân thực gần gũi khiến Jungkook không kiềm được ngay lập tức rơi nước mắt, mếu máo gọi tên hắn.

"Tae..Taehyung..."

"Ừ, anh đây, đừng sợ."

Tiếng thì thầm nhẹ nhàng bên tai phần nào làm Jungkook trở nên bình tĩnh hơn, cậu yên lặng hít sâu một hơi, rốt cuộc nhận ra có điều không đúng.

"Kim Taehyung!"

Jungkook đột nhiên gọi lớn tên hắn.

Quả nhiên, vòng eo cậu lập tức được bao trọn bởi vòng tay quen thuộc của người nào đó, kèm theo tiếng "Ơi" ngọt lịm.

Jungkook vừa chỉ mới định thần, đang định lên giọng mắng hắn bày trò linh tinh, đèn từ khu đất trống kia đột ngột sáng lên, những người thân quen cũng dần từ hai bên bước ra.

Dẫn đầu là mẹ Kim và mẹ Jeon, hai người còn cùng nhau bê một chiếc bánh kem thật to, bước tới giữa sân, Kim Taehyung cũng phối hợp dắt người đang đứng cứng ngắt đi về phía bọn họ.

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday

Happy birthday to you"

Xung quanh có cả bạn bè Jungkook và Taehyung, Seokjin, Namjoon, Hoseok, Jimin, kể cả người anh họ của cậu đang làm việc ở nước ngoài là Min Yoongi cũng có mặt.

Jungkook sửng sốt trước bất ngờ quá lớn này, cậu còn không biết phản ứng ra sao, Taehyung đã đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt cậu:

"Jeon Jungkook!"

"Em...em đây.."

Jungkook lí nhí đáp lời, trong đôi mắt lấp lánh dâng lên một tầng nước mỏng.

"Chúc mừng sinh nhật!" Kim Taehyung nắm lấy tay cậu.

"Em..cảm ơn."

Taehyung lại đặt thêm một nụ hôn lên mu bàn tay trắng trẻo.

"Tiền bạc anh không thiếu, học thức anh cũng có đủ, một trái tim chân thành yêu em, và cả tấm thân quý giá này... Ừm... Em có đồng ý nhận làm quà sinh nhật không?"

Ánh mắt Taehyung đầy chân thành lại có chút ngốc nghếch.

Jungkook súyt thì bật cười bởi những lời của Taehyung, cậu muốn nói đồng ý, nhưng khi mở miệng lại phát hiện ra cổ họng mình nghẹn ngào đến lạ, có thể gật đầu rồi lại gật đầu thật nhiều lần.

Ánh mắt Taehyung cũng đỏ, trên gương mặt điển trai lại là nụ cười hạnh phúc chưa hề tắt đi. Hắn lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp nhung màu tím đẹp mắt, bên trong là cặp nhẫn đính đá đơn giản, còn tinh tế khắc lên tên của hai người, cẩn thận nâng tay cậu lên đến trước mặt mình, thành kính đặt lên đó một nụ hôn rồi mới trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út xinh đẹp kia.

Jungkook đỡ hắn đứng dậy, nhận lấy chiếc nhận còn lại bên trong chiếc hộp, cũng làm như Taehyung, hôn nhẹ lên tay hắn rồi mới đeo vào. Giọng cậu có chút nghẹn, lại rất nhỏ, nhưng Taehyung lại có thể nghe rất rõ.

"Cảm ơn anh, đã tặng tấm thân quý giá này cho em."
































_______________

Hihi cuối năm rồi ăn nhiều cẩu lương cho đời thêm vui nhé mọi người 😚😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net