#7 Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-7 năm trước,Học Viện Thế Kỉ Seoul-
-Eunmin ah~ ước mơ của cậu là gì?-cô gái tóc ngắn cầm camera quay lại hình ảnh cô bạn thân đang ngồi đọc sách
-Tớ...tớ muốn làm ...tiểu thuyết gia-Eunmin cười-còn cậu Hani?
-Tớ á hả....tớ muốn trở thành đạo diễn ,tớ muốn tạo ra những bộ phim hay...này khi cậu viết truyện tớ sẽ chuyển nó thành phim nhé
-Được thôi kekeke
Eunmin và Hani tuy hoàn cảnh khác nhau nhưng họ lại rất thân nhau,như hình với bóng vậy.Eunmin xuất thân từ một gia đình bình thường ,nhờ điểm số đứng đầu toàn trường cấp 2 nên đạt được suất học bổng toàn phần từ học viện.Hani học không giỏi ,gia thế giàu có đã giúp cô vào được học viện nhưng không vì thế mà Hani làm kiêu hay chảnh với những học sinh có gia cảnh khó khăn.Tưởng chừng tình bạn này là vĩnh cửu nhưng không tai ương nhanh chóng ập đến tới 2 cô gái trẻ.Cha mẹ Eunmin làm pháp sư -ngành nghề bị coi khinh lúc này-cô bị cấm tiếp xúc với Hani,mẹ Hani bắt cô đi du học sang Mĩ ,bà nhất quyết ngăn cản tình bạn giữa cả hai.Một ngày mùa hạ,đây có lẽ là ngày cuối cùng Eunmin và cả Hani đều được sống.Khi đang đi dạo trên đường cả hai bị một đám người lạ bắt cóc.Mở mắt thì cả hai thấy mình đang ở đại sảnh của học viện phía Nam.Xung quanh là những người thầy mà họ vọ cùng nể trọng.Thầy thể dục,thầy hiệu phó,thầy mĩ nam và thầy hiệu trưởng.Hani thấy tay bị trói chặt sau lưng thì cũng đoán được rằng việc này là do các thầy giáo "đáng kính" làm.Cô gào lên
-YAH MẤY NGƯỜI LÀM GÌ THẾ HẢ?
-Im lặng đi nếu em không muốn chết Hanie thân-Jomin cười đểu
-ĐỪNG CÓ GỌI TÔI BẰNG CÁI TÊN ĐÓ
-Rồi rồi

Nói xong tên vô lại Jomin cười .Một cuộc điện thoại gọi đến.Thầy hiệu trưởng bắt máy trả lời đơn giản vài câu.Say đó thầy quay lại nói với mấy ông thầy đang ngồi đó ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp của Eunmin đang run sợ ngồi khép một bên Hani.
-Mọi việc xong xuôi mấy cậu đừng có xớ rớ vào đấy,để tôi giải quyết.-Nói rồi ông hiệu trưởng bỏ đi.Những tên giáo viên nở nụ cười đồi bại,bọn chúng lao đến Eunmin  như những con thú săn mồi,ánh mắt đầy dục vọng.Hani chứng kiến toàn bộ ,cô chỉ biết gào lên trong tiếng nấc.Chết tiệt ,dây trói chặt quá không tài nào gỡ ra được.Hani cố gắng cào vào thịt mong rằng dây thừng sẽ đứt,hau hàng lệ không ngừng tuôn ra,Eunmin thều thào trong khi đang bị đám thầy giáo khốn nạn làm nhục.
-Ha....ni...ah
-Eunmin ....eunmin cố gắng 1 chút nữa thôi nhé..tớ sẽ cứu cậu-Hani khóc tay không ngừng cứa vài tay
-...không....tờ đi trước rồi...xin lỗi vì đã chết trước cậu.....còn các người tôi sẽ ....giết các người từng người một.....
-Hà hà...hà tôi sẽ đợi ngày đó Eunminie-Tên Jomin thở hồng hộc,hắn vẫn đang làm tổn thương phần dưới của Eunmin,đến mức nó đang ứa máu
-....Hani ah...tớ yêu khi cậu là chính mình hãy s...sống cả phần của tớ nhé...-Nói xong Eunmin trút hơi thở cuối,môi vẫn nở một nụ cười nhìn về phía Hani
-KHÔNG LEE EUNMIN-Hani gào lên rồi cô ngất xỉu.
.
.
.
Vài ngày sau cảnh sát bắt đầu điều tra vụ án có 1 nữ sinh tự tử tại kí túc xá học viện Seoul.Không có thông tin nào lọt ra ngoài.Vụ án đi vào bế tắ và nhanh chóng bị quên lãng.Hani sau khu tỉnh dậy ở bệnh viện thì hòa điên ,suốt ngày lẩm bẩm tên Eunmin,tóc tau rủ rượi lòa xòa .Ngay ngày hôm say người ta chỉ biết rằng Oh Hani xuất viện,nhưng không biết gia đình Oh đi đâu.Họ cũng biết mất không còn dấu vết gì dù là 1 sợi tóc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net