Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lần đầu tiên cảm thấy không có gì để nói. Y cho là Thời Viễn có thể nghe hiểu hàm ý trong lời của mình, hiển nhiên y vẫn là đánh giá cao trí thông minh của Thời Viễn.

Nhưng mà y không biết Thời Viễn là cố ý làm như vậy, dù sao cậu là người đang có nhiệm vụ.

"Keng! Hệ thống nhắc nhở, nam chủ không thể nhìn thấu ý đồ chân chính của người chơi, người chơi trí lực +1."

Thời Viễn nhìn cột thông minh kia biến thành 31, trong lòng mừng thầm. Bởi vì cậu lúc trước cả đời từ lúc bắt đầu vẫn luôn là bại tướng dưới tay Trình Mộ, ngày hôm nay rốt cục vãn hồi 1 trận.

Có thể vãn hồi nữa ha?

Cậu đem cằm để lên bàn, quay đầu nhàm chán nhìn hai người bọn họ tiếp tục nói, đơn giản chính là Thư Dư đang hỏi một chút đề tài mà cô ả làm bộ không biết.

Thời Viễn cảm thấy Trình Mộ người này thật sự rất quái lạ. Nói y cao lãnh, y liền sẽ ở một số chuyện nhiệt tình giúp người ta, nói y không cao lãnh, y liền luôn luôn độc lai độc vãng.

Nhìn nhìn nghe nghe một chút, Thời Viễn liền buồn ngủ, cơn buồn ngủ này vừa đến cả Thiên vương lão tử cũng không ngăn nổi. Cho nên, cậu nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

Chờ thời điểm Trình Mộ quay đầu nhìn sang, Thời Viễn nhắm hai mắt, đầu hướng về bên y, đối diện y là nửa bên mặt bị nút trên tay áo in ra một cái vòng tròn, không biết cậu mơ tới cái gì, cứ như đang cãi nhau.

Trình Mộ không biết sao, đột nhiên nghĩ gì cũng không muốn nghĩ, chỉ lẳng lặng mà nhìn mặt của cậu. Trên thực tế, y quả thật cũng đã làm như vậy rồi.

Làm như thế đánh đổi là —— thời điểm thầy số học bảo y trả lời vấn đề y đứng đầy đủ hai phút mà một lời cũng không nói ra được. Bởi vì hắn hỏi đề tài nào y cũng không biết.

Mọi người kinh ngạc có, cười nhạo có, không thèm để ý cũng có, duy chỉ không có giúp y.

Mà y vẫn là bộ dáng lạnh nhạt kia, khóe miệng hơi giật giật, như đang nhìn một đám hề.

Thư Dư ngồi không yên, cô nghĩ cô trả lời vấn đề giúp Trình Mộ, y có phải sẽ đối với cô và những người khác bất đồng không.

Trong lòng cô cười trộm liền muốn đứng lên.

Nhưng là ——

"30." Mọi người kinh ngạc nhìn người nói ra câu trả lời —— Thời Viễn. Lần này, ngay cả Trình Mộ cũng kinh ngạc, y quay đầu nhìn chằm chằm Thời Viễn bằng đôi mắt thật sâu.

Thời Viễn đối diện với ánh mắt Trình Mộ có chút chột dạ, dù sao cậu tỉnh lại đã mấy phút. Mà này cũng không trách cậu ai bảo thời điểm cậu mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy Trình Mộ giống như nhập định một tay chống đầu thẳng tắp nhìn cậu. Cậu cảm thấy nhất thời tỉnh lại bầu không khí giữa hai người sẽ có chút là lạ, cho nên mới làm bộ không tỉnh, thuận tiện lắng nghe thầy giảng. Này khó đúng dịp vừa vặn có thể giúp đỡ được việc.

Vừa nghĩ như thế, Thời Viễn liền có niềm tin hơn nhiều. Cậu đem đôi mắt hướng lại trừng trừng, như là nói, tôi vừa nãy giúp cậu, cậu không cảm tạ tôi còn muốn thế nào?

Trình Mộ đột nhiên nở nụ cười.

Thời điểm kéo Thời Viễn đồng thời ngồi xuống, y dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói một chữ —— ngốc.

Thời Viễn vì một chữ này, ở trong lòng mắng Trình Mộ có tới năm phút đồng hồ.

Rõ ràng giúp y còn phải chịu mắng thực sự là được rồi.

"Keng! Nam chủ đối người chơi độ thiện cảm tăng cường, tích phân 50, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ tăng cường đến 15%. Nhắc nhở thêm, khi tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đến 20% thế giới sẽ kết thúc. Người chơi tiếp tục cố gắng u~."

Thời Viễn muốn nói, Trình Mộ cậu thật thích giả vờ, độ thiện cảm cũng đều gia tăng rồi. Cậu nhất thời nhớ lại từ chỗ Trình Điềm nghe qua một câu nói —— cậu đồ tiểu yêu tinh chọc người. Đúng, chính là câu này, thật thích hợp với Trình Mộ, hừ.

Song những ngày sau đó, vô luận Thời Viễn bán xuẩn thế nào, phi, ra sức ở trước mặt Trình Mộ xoát độ tồn tại, tiến độ nhiệm vụ chính là bất động, chỉ có tích phân xoát xoát xoát mà vẫn luôn tăng, nhất thời không quan sát, cư nhiên đến 1000. Cậu suýt chút nữa tưởng Con chim xảy ra vấn đề, sự thực là, hết thảy bình thường. Đó chính là nói, vấn đề xuất hiện ở trên người mình. Đến cùng vấn đề này là ở chỗ nào?

Ba tháng cứ như vậy đi qua, Thời Viễn mao mao táo táo mà nhìn tiến độ nhiệm vụ vẫn luôn đứng ở 15%, trong lòng luôn cảm thấy không yên.

Hôm nay, hội thao mùa thu ba năm một lần bắt đầu, trường học rất coi trọng phương diện này, trước lúc bắt đầu một tháng đã sớm chuẩn bị xong các phương diện cần thiết, hết thảy đều không cho phép có sai lệch.

Bởi vì sức chịu đựng của Thời Viễn cũng không tệ lắm, cậu cùng Trình Mộ báo danh tham gia chạy 1500 mét nam. Thời điểm đăng kí cậu còn đang suy nghĩ, Trình Mộ lúc này cư nhiên nguyện ý tham gia loại hoạt động này, nhớ tới đời trước y chính là thần phiền của các loại hoạt động. (chắc nói anh công phiền chán tham gia các hđ ấy)

"Tuyển thủ tổ thứ nhất của lớp 12 chạy cự li dài 1500 mét nam chuẩn bị tiến vào đường chạy, tuyển thủ tổ thứ nhất của lớp 12 chạy cự li dài 1500 mét nam chuẩn bị tiến vào đường chạy..." Âm thanh trong phát thanh truyền đến rất xa, được xếp trong tổ thứ nhất Thời Viễn và Trình Mộ liếc mắt nhìn nhau, đi về đường chạy.

"Các, vị, liền..." Trọng tài phát ra hiệu lệnh.

"Hệ thống nhắc nhở, hệ thống nhắc nhở, cha của người chơi không lâu nữa sẽ xảy ra chuyện, người chơi có chạy đi hay không..." Phía sau Thời Viễn không nghe thấy, cậu quay người muốn kết thúc.

Trình Mộ kéo cậu lại: "Thời Viễn, thi đấu..."

"Buông tay!" Thời Viễn ngắt lời y, cánh tay ra sức muốn tránh khỏi tay y.

Trình Mộ không buông: "Trường học sẽ xử phạt..."

"Cậu / mẹ / nó / buông tay!" Thời Viễn hai mắt đỏ chót, liều mạng tránh khỏi nên đánh Trình Mộ một đấm, xoay người chạy, không để ý người phía sau la lên cùng ánh mắt bị thương kia của Trình Mộ.

Thời Viễn dựa vào ký ức đời trước lưu lại không ngừng chạy, tìm kiếm địa phương lúc trước cha say rượu đánh chết người.

Cậu cái gì đều không nghe thấy, chỉ là chạy, cậu không thể dừng.

"Thời Dũng, mày / mẹ / nó / nổi điên làm gì!" Trong ngõ hẻm mấy người đang đẩy xô đẩy táng, một người trong đó giơ bình rượu trên không trung xoay vòng, hắn như là uống say đứng không vững, chai rượu trong tay cũng không đập trúng người.

Thời Viễn nhanh chóng hướng về mấy người kia chạy tới, mới vừa dừng lại cậu liền nhìn thấy cách một bình rượu hướng về sau gáy một người mà đánh. Cậu cái gì cũng không nghĩ liền xông lên.

"Bốp!" Bình rượu nát, âm thanh lớn đến khiến mấy người trong nháy mắt đều tỉnh táo lại.

"A Viễn? Viễn con làm sao vậy!" Nhìn tay Thời Viễn đầy máu, Thời Dũng cuống lên, hắn ôm lấy cánh tay Thời Viễn.

"Ba, con không sao, chúng tavề nhà đi." Thời Viễn đau đến mặt đều trắng bệch, vẫn nở một nụ cười. Cậu dùng một tay khác không bị thương kéo cha rời đi, ánh mắt nửa điểm cũng không để ý những người khác. Bất quá, cậu vẫn không chịu đựng nổi, hôn mê bất tỉnh.

Thời Viễn cảm thấy lần này nhắm mắt lại ngủ đã rất lâu đã rất lâu, thời điểm mở mắt nằm ở trên giường bệnh có người vây quanh cậu. Cha, mẹ, bà nội, còn có, Trình Mộ.

"A Viễn không có sao chứ." Bà nội ngồi ở bên giường nhìn tay Thời Viễn đeo băng, đau lòng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Vừa quay đầu, nắm đấm không lưu tình mà nện trên người cha Thời Viễn, "Sống rất tốt, đây không phải là làm bậy ni, Thời Dũng, cậu nhìn một chút cậu dằn vặt Viễn thành dạng gì... Tôi đánh chết cậu... Cậu đứa con vô dụng này, sống mấy chục năm, làm sao cũng không sống ra hình người..."

Bà nội khóc không thành tiếng, Thời Viễn thấy cũng khóc.

Thời Dũng ở một bên cũng khóc lên, tự đánh lên người mình "Mẹ, là con bất hiếu, con sau này tuyệt đối không uống rượu nữa, mẹ..."

Nhất thời, mọi người khóc thành một đoàn.

Chờ mọi người tâm tình tỉnh táo lại, Thời Dũng đỡ bà nội về nhà, mẹ Thời Viễn vốn dự định lưu lại chăm nom Thời Viễn lại bị Thời Viễn dùng Trình Mộ bên cạnh còn chưa đi sẽ chăm sóc cậu cự tuyệt. Hơn nữa bác sĩ nói, Thời Viễn cần ở bệnh viện quan sát hai ngày, hai ngày sau nếu như không có chuyện gì là có thể về nhà nghỉ ngơi. Mẹ Thời Viễn yên lòng, cũng về theo.

Lần này, tất cả đều yên lặng.

Trong phòng bệnh chỉ còn Trình Mộ cùng Thời Viễn vẫn luôn im lặng.

"Xin lỗi." Hai người đồng thời nói.

"Mình vừa nãy đánh cậu, là mình không đúng. Cậu vết thương... Không có sao chứ?" Thời Viễn nhìn Trình Mộ má trái sưng đỏ ngượng ngùng nói.

"Nên nói xin lỗi chính là tôi, tôi cái gì cũng không biết liền ngăn cản cậu, xin lỗi." Trình Mộ thấp giọng nói, nhìn tay Thời Viễn bị thương y không tiếng động mà nắm thật chặt nắm đấm. Trời mới biết y nhìn thấy vết thương đều sắp đau lòng muốn chết.

Nói xong mấy câu này, hai người như là thương lượng xong bèn nhìn nhau cười, không nói thêm câu nào nữa.

Thời Viễn lặng yên nhắm mắt nghỉ ngơi, Trình Mộ lặng yên nhìn thụy nhan của cậu.

Thời Viễn lần này bị thương, Trình Mộ bận tíu tít làm nhiều việc, Thời Viễn đều nhìn ở trong mắt.

Trường học bên kia vốn là muốn trừng phạt Thời Viễn, cân nhắc đến Thời Viễn có nguyên nhân đặc thù, cũng liền không truy cứu nữa.

Sinh hoạt liền trở về hình dáng ban đầu.

Nhưng là, sự kiện kia vẫn không có động tĩnh. Nếu không phải Con chim lại đột nhiên xuất hiện, Thời Viễn thiếu chút nữa đã quên cậu còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.

5% còn thiếu đến cùng như thế nào mới có thể đạt đến na?

Chương 6: Học bá ôm chặt tôi (năm)

"Nhanh đi xem, nhanh đi xem, Trình Mộ bị giáo viên chủ nhiệm phạt quét hành lang lầu ba bọn mình nửa tháng, ngày hôm nay vừa mới bắt đầu!" Sáng sớm trong lớp liền náo nhiệt.

Trên hành lang, Trình Mộ khom người một tay cầm chổi một tay cầm cái gầu nghiêm túc quét. Mặc dù tư thế nhìn có chút không đẹp, thế nhưng cho người ta một loại cảm giác rất thánh khiết, phảng phất như chuyện y đang làm là chuyện đáng giá nhất cõi đời này.

Tên tuổi "ngàn năm lão nhị", đưa tới cho y không ít "Khán giả", ở ngoài hàng lang tầng trệt cùng các hàng hiên chứa không ít người.

Y đầu cũng không ngẩng.

Mãi đến tận...

Trước mặt có một cái chân chặn lại chổi y.

"Phiền bạn học tránh một chút." Y ngẩng đầu liền thấy giương mặt cười nhạo của Trương Thành.

"Úc, khỏe."

Y không nói thêm với Trương Thành, lại tiếp tục quét.

Mới vừa đem rác thải quét vào cái gầu còn chưa kịp giơ tay lên, một cái chân lại trực tiếp đá cái gầu chứa đầy rác thải qua một bên.

"A!"

"Trương Thành cậu tôi làm gì..."

"Có bị bệnh không!"

"Úc, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Nghe lời mọi người đàm tiếu, hắn làm bộ xin lỗi xin lỗi, khóe miệng tùy ý nhếch lên.

"Trương Thành, cậu / mẹ / nó / làm gì!" Phía sau đột nhiên vọt tới một người vừa đi lên liền kéo cổ áo của Trương Thành.

Thời Viễn, mới ra viện trở lại trường.

Thời Viễn còn đang nghĩ Trình Mộ mấy ngày nay trên căn bản luôn luôn ở bệnh viện, ngày hôm nay cậu xuất viện tại sao không thấy người, nguyên lai đến trường học. Cậu tôi nói đến thì đến đi, mẹ / nó / đến trường học là chịu bắt nạt.

"Keng..." Chuông vào học vang lên, người xem náo nhiệt chậm rãi trở về phòng học, có người hiếu kỳ, thừa dịp thầy chưa tới nằm nhoài cạnh cửa lén lút nhìn ra ngoài.

Bầu không khí liền trở nên giằng co, Thời Viễn không buông tay, Trương Thành phẫn nộ nhìn cậu chằm chằm, Trình Mộ trong tay cầm chổi ngồi xổm ở một bên, chung quanh đều là rác thải tứ tung, xa hơn một mét là cái gầu cô đơn.

"Các cậu làm gì đó!" Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ tới lầu ba, nhìn thấy toàn bộ hành lang lầu ba chỉ có ba người bọn họ, cô còn đứng cách thật xa hô một câu.

"Thời Viễn, buông tay." Vẫn luôn ngồi xổm không lên tiếng Trình Mộ đột nhiên lên tiếng.

"Trình Mộ, cậu nói cái gì!"

Thời Viễn vô pháp lý giải, cậu có chút không dám tin Trình Mộ sẽ nói như vậy. Cậu tình nguyện Trình Mộ vẫn luôn ngồi xổm ở nơi đó không nói tiếng nào.

"Ha ha, quét đất cũng gọi cậu buông ra, cậu còn không thả."

Thời Viễn trên tay dùng sức càng lớn, trong lòng cậu đau đến hoảng loạn. Không phải bởi vì Trương Thành trào phúng, mà là vì Trình Mộ.

Kết quả, Trình Mộ trực tiếp đứng lên đột nhiên kéo tay cầm lấy cổ áo Trương Thành xuống.

Thời Viễn trợn to hai mắt, hung tợn nhìn chằm chằm Trình Mộ, cậu cảm giác trong lòng có thứ gì chìm một chút, ngã vào vực sâu vạn trượng.

"Trình Mộ, coi như tôi nhiều chuyện, coi như tôi nhiều chuyện..." Cậu thấp giọng lầm bầm lặp lại nói, quay người tiến vào phòng học.

Giáo viên chủ nhiệm đi tới bên cạnh bọn họ, "Các cậu vừa nãy làm gì?"

"Không có chuyện gì, cô." Trương Thành cười chủ động nói một câu. Ngược lại hắn mới vừa mới xem "Trò hay", hiện tại tâm tình tốt lắm, lại nói, hà tất ở trước mặt giáo viên lưu lại ấn tượng xấu.

"Vậy sao, vậy thì đi vào học đi." Giáo viên nhìn người đứng đầu lớp làm vẻ vang cho cô, không tính toán làm cái gì.

Bất quá, "Trình Mộ cậu còn chưa quét xong? Cậu đứng thứ hai trong lớp, giờ của tôi không nghe cũng được, cứ tiếp tục quét đi."

Trình Mộ ở trong lớp luôn luôn không thế nào xoát độ tồn tại, giáo viên chủ nhiệm đối với y cũng không có phản ứng, mặc dù thành tích của y đứng thứ hai.

Cô tôi nói xong cũng dẫm giày cao gót đi vào, Trương Thành theo ở phía sau.

Y không nói gì, cầm lấy chổi đem rác thải gom lại một chỗ lùa vào trong cái gầu rơi trên mặt đất, lại bắt đầu quét tiếp.

Nhưng cũng không ai biết, trong lòng y rất khó chịu, xoắn đến khó chịu.

Bởi vì y vừa nãy tổn thương lòng Thời Viễn, rõ ràng y không muốn vậy.

Trong thời gian sau đó, Thời Viễn không để ý Trình Mộ, mặc dù Con chim mỗi đêm trước khi cậu ngủ đều sẽ hữu ái mà nhắc nhở chuyện nhiệm vụ một lần.

Cậu không muốn đụng chạm Trình Mộ, trong lòng cậu không thoải mái.

Trình Mộ bị trừng phạt một mình quét hành lang nửa tháng, chuyện này là truyền kỳ tại buổi sáng.

Trong nửa tháng này, Trình Mộ đi trong sân trường một lần sẽ nghe bạn học nghị luận chuyện này. Cái gì cũng nói, càng nhiều hơn chính là đồng tình.

Đồng tình? Thông thường người được cho là cần đồng tình là người bọn họ không cần đồng tình nhất.

Đồng tình có ích lợi gì.

Trình Mộ xưa nay không phải là người nhọc lòng loại chuyện này, y không thèm để ý.

Nhưng là —— Thời Viễn cậu nhịn không được.

Mặc dù trong lòng cậu có giận Trình Mộ như thế nào đi nữa, cũng nhịn không được người khác nghị luận Trình Mộ, cho nên hết lần này tới lần khác cùng người khác huyên náo không vui.

Những việc này, Trình Mộ sau đó mới biết. Nhưng thời điểm y đi tìm Thời Viễn, Thời Viễn căn bản tránh né, không để ý tới y.

Loại bầu không khí đông lạnh này mãi đến tận ngày nào đó một tháng sau mới có thay đổi. Ngày ấy, Trình Điềm cũng giống như lần đầu tiên lôi kéo Thời Viễn đi ra ngoài.

Cũng không ai biết em ấy nói cái gì, ngược lại Thời Viễn từ ngày đó lại bắt đầu ở trước mặt Trình Mộ tỏ thái độ, vẫn là loại phẫn nộ đó.

Đúng rồi, cậu cũng rất ra sức bóp chết vô số kế hoạch tiếp cận Trình Mộ của Thư Dư.

Thứ bảy, nhà Trình Mộ.

"Thời Viễn, đầu bút sắp rụng mất."

Thời Viễn đột nhiên từ trong sách toán học ngẩng đầu lên, "Làm sao làm sao?"

"Cậu dùng răng nửa ngày, không biết?" Trình Mộ một bộ cậu ngu xuẩn đến đâu, cố tình khóe miệng lại không cầm được giương lên.

"Tiểu yêu tinh." Thời Viễn bĩu môi, nhỏ giọng nói một câu.

Trình Mộ không nghe thấy ba chữ này, y thả sách trong tay mình xuống đứng dậy đi tới bên cạnh Thời Viễn, một tay đặt ở bên cạnh cánh tay trái Thời Viễn, một tay kia vừa vặn muốn chỉ vào một đề bài trên sách phía bên phải tay trái Thời Viễn.

Lần này xem ra, giống như Trình Mộ ở phía sau ôm Thời Viễn. Cố tình hai người đang học tập đều không phản ứng lại cái tư thế ám muội này.

"Ai u, em không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nhìn thấy bất cứ thứ gì." Người tiến vào phòng một bộ tôi thật sự cái gì cũng không biết, hai tay che mắt chậm rãi lui ra bên ngoài. Nhưng là, ngón tay che mắt tách ra lớn như vậy, xác định là che mà không phải bưng sao?

Thời Viễn nghe thấy thanh âm, vừa quay đầu lại liền đánh vào lồng ngực Trình Mộ. Lần này, thật đúng là không còn gì để nói.

"Trình Điềm, em làm bài tập xong chưa?" Trình Mộ cảm giác được nhiệt độ người trong lòng ngực, cảm thấy trên mặt có chút phát sốt, y chỉ có thể nói để tán nhiệt.

"Xong xong, em đi." Lời nói chưa xong người đã không thấy thân ảnh. (* không hiểu gì luôn ) (* chém)

Trình Điềm cũng không ngốc.

Lần trước mình không làm xong bài tập, bị mẫu thân đại nhân buộc cùng gạch miếng làm, cảm nhận thực sự là...

Lúc đó mình ngồi ở đàng kia cả người khó chịu, kết quả vừa nhìn gạch miếng... Cũng vẫn là gạch miếng. Cầm sách đọc vẫn luôn không động đậy. Mình lúc đó ngay lập tức chỉ có thể nghĩ đến một vật —— tượng binh mã Tần Thủy Hoàng.

Coi như vậy đi, mà ít nhất tượng binh mã người ta có đạo đức nghề nghiệp người ta sẽ không nói lời nào, nhưng gạch miếng này sẽ nói a.

"Trình Điềm, không làm xong đừng nghĩ chuồn." Trình Mộ đầu cũng không ngẩng.

Trình Điềm phát thệ, cô nhấc chân một chút, còn không có đứng dậy đâu? Tại sao tích cực như thế chứ!

Lắc đầu một cái xóa đi ác mộng trong đầu, Trình Điềm vừa đi vừa oán thầm, Anh Viễn, anh nhất định phải hảo hảo ức hiếp bắt nạt gạch miếng, thay em đòi lại!

"Hệ thống hữu ái nhắc nhở, Trình Mộ là công u~."

Trình Điềm nghe thấy tiếng nói chuyện xong chỉ muốn biết một chuyện —— "Công" là có ý gì?

Cường công?

Cô nãi nãi tôi còn dùng trí đây!

Bất quá, cô đột nhiên cảm thấy giống như chỗ nào có chút không đúng, vừa nãy là ai đang nói chuyện? Lẽ nào mình nghe nhầm rồi?

Úc... mình biết rồi. Nhất định là gạch miếng dọa mình, mình nghe nhầm rồi, đúng, nhất định là như vậy.

Vì vậy cô lại tiếp tục đi.

Trong phòng, Thời Viễn lập tức từ trong lồng ngực Trình Mộ rời đi, kết quả gấp quá, đụng phải cằm Trình Mộ.

Bộ dáng Trình Mộ ôm cằm... Nhìn thật muốn cười.

Thời Viễn trong lòng nghĩ như thế, kết quả cũng thật sự cười ra tiếng.

Có thể tưởng tượng được, cậu nhận được ánh mắt thế nào.

Chạng vạng, Trình Mộ cùng Thời Viễn ngồi tán gẫu ở sườn núi nhỏ thoáng mát cách nhà không xa, đột nhiên liền nhắc tới trước.

"Thời Viễn."

"A?"

"Trước... Trình Điềm tìm cậu nói cái gì?" trong lòng Trình Mộ có chút bồn chồn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy căng thẳng, y sợ lại phá hư sự hòa hợp lúc này, dù sao một tháng trước Thời Viễn đều không để ý đến y. Nếu không hỏi, trong lòng y luôn cảm thấy không yên tâm.

"..." Thời Viễn nửa ngày không trả lời, chỉ là yên lặng nhìn mặt trời sắp xuống núi. Mà Trình Mộ yên lặng nhìn mặt trời đỏ trong mắt cậu, đột nhiên cảm thấy tà dương kia thực sự là đẹp vô hạn.

Y nhìn đôi mắt Thời Viễn tim đều sắp lõm vào, bỗng nhiên cảm thấy có được đáp án hay không cũng không sao.

Lúc này, Thời Viễn lại lên tiếng.

"Trình Mộ, tôi có nói qua hay chưa, cậu là người nhiều chuyện."

Thời Viễn như là không muốn cho y trả lời, nói tiếp "Cậu vẫn luôn làm 'Ngàn năm lão nhị' không uất ức sao? Trương Thành hắn xem thường tôi thì làm sao? Thời Viễn tôi học tra thì học tra không cảm thấy có gì không tốt, cậu cố tình muốn thay tôi xả giận, vẫn luôn đứng thứ hai kém hắn năm điểm, làm cho hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng mà làm đứng đầu. Nên Trình Mộ mình cho cậu biết, mình hi vọng cậu làm đứng đầu. Đừng nói cậu làm đứng đầu trong lòng mình bực đến hoảng, cậu làm đệ nhị mình cũng không thoải mái qua, nhưng mình không phải là cùng cậu càng gần sao? Thời Viễn mình không nhiều tật xấu như vậy, thoạt nhìn là một cực phẩm. Trương Thành coi như là học tra giống mình, có người cực phẩm như vậy mình cũng sẽ không cùng hắn lăn lộn chung."

Thời Viễn dừng một chút, "Mình không làm bài cậu giúp mình làm, mình chán ghét Trương Thành một bộ cao cao tại thượng, thật lòng không muốn để cho hắn giúp mình. Nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy