Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bờ môi mềm mại của Phác Chí Mẫn làm Kim Tại Hưởng không ngừng nổi lên dục vọng, hắn càng hôn lại càng thấy ngọt, lưỡi không ngừng khuấy đảo bên trong. Phác Chí Mẫn nằm bên dưới dường như mất hết dưỡng khí, cảm giác có người đang làm loạn khuôn miệng mình bèn ra sức đẩy người nọ ra, cả cơ thể bất giác run rẩy. Kim Tại Hưởng vì cái đẩy của Phác Chí Mẫn cũng hoàn hồn, nhìn đến người nọ bị hắn đè lên người, cặp mắt cậu có chút ươn ướt mà nhìn thẳng vào hắn, cả người lại nhè nhẹ run. Kim Tại Hưởng có chút không tự nhiên mà rời khỏi người cậu, Phác Chí Mẫn thừa dịp được giải thoát bèn dịch ra xa hắn một đoạn, giương mắt nhìn hắn bằng một cặp mắt đề phòng.

"Xin lỗi, cậu ngủ tiếp đi!"

Kim Tại Hưởng nhìn hành động sợ sệt đó của cậu có chút cảm xúc muốn đập bản thân một cái thật mạnh.Kim Tại Hưởng ơi Kim Tại Hưởng, cậu ta không phải là Triệu Lệ Mẫn của mày!! Hai người họ là hai người hoàn toàn khác nhau, này tỉnh táo lại đi!!

Nói một câu xin lỗi sau đó hắn liền vào phòng tắm, trong lòng đầy ngổn ngang phức tạp...

Cửa phòng tắm đóng lại Phác Chí Mẫn mới thở phào, nghĩ tới hắn muốn làm chuyện kia khiến cậu vừa sợ mà cũng có chút ngại ngại. Mặc dù bây giờ cậu là vợ hắn, chuyện "vợ chồng" là điều hiển nhiên..,nhưng Phác Chí Mẫn vẫn cảm thấy rất sợ. Chưa kể, kí ức đêm bị sàm sỡ tại quán bar quá lớn, Phác Chí Mẫn chưa thể nào nguôi ngoai. Ngoài trời lúc này đột nhiên ầm đùng một cái thật lớn, sau đó những giọt mưa nặng hạt không khoan nhượng mà rơi xuống. Khoảng thời gian này là mùa mưa, Phác Chí Mẫn lại rất sợ những ngày có mưa lớn và sấm chớp như thế này.

Cơ thể đã nhỏ nhắn lại ngồi co ro, phủ chăn quanh khắp thân hình tạo thành một cái "ổ" nhỏ, Phác Chí Mẫn sợ hãi mà run cầm cập. Ngoài trời đang không ngừng mưa, sấm chớp không hiểu sao lại càng ngày càng lớn. Phác Chí Mẫn lúc này trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

Cạch một tiếng cánh cửa phòng tắm mở ra, Kim Tại Hưởng một thân áo choàng tắm quyến rũ lộ rõ vòm ngực săn chắc. Kim Tại Hưởng nhìn thấy một cục tròn ủm trên giường mình có chút nhíu mày, cậu ta vì sợ hắn mới làm vậy sao? Rồi bất chợt một tiếng rầm lớn vang lên, Kim Tại Hưởng thấy người trong ổ chăn run càng ngày càng dữ dội, Kim Tại Hưởng nhanh chân đi đến gỡ bàn tay đang nắm chặt tấm chăn ra, hắn chỉ thấy người trong chăn nước mắt tèm lem, giọng nói có chút run runn sợ hãi.

"Tôi...tôi..rất..rất sợ sấm chớp..tôi..tôi sợ mưa lớn.."

Kim Tại Hưởng có chút nhíu mày, bộ cậu ta là con nít sao? Toang đứng dậy đi đến sofa trong phòng nằm ngủ thì bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo mà kéo lại. Kim Tại Hưởng nhìn xuống bàn tay nhỏ kia rồi nhìn qua cậu, nhướng mày.

"Cậu là con gái sao? Có vậy mà cũng sợ ?"

Kim Tại Hưởng không chút ngọt ngào mà lên tiếng, trong giọng điệu có chút gì đó gọi là chế giễu. Phác Chí Mẫn giờ phút này chẳng quan tâm gì cả, chỉ mong có một "cái phao" cứu vớt cậu đêm nay. Bàn tay cậu nắm chặt đến nổi trắng bệch, Kim Tại Hưởng thở dài kéo tay cậu ra. Ngay khi Phác Chí Mẫn nghĩ hắn "bỏ" mình thì chợt thấy giường lún xuống, Phác Chí Mẫn như vớ được phao, tâm trạng cũng đỡ hơn rồi ngoan ngoãn nằm xuống giường. Kim Tại Hưởng lúc này lại trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó, hắn cũng không hiểu vì sao lại nhiều lần khoan nhượng cái người trước mặt. Có lẽ vì người này rất giống với em ấy!

Kim Tại Hưởng nằm quay lưng lại với Phác Chí Mẫn, Phác Chí Mẫn vì sợ sấm chớp cũng quăng sĩ diện mà lết lại gần hắn,chỉ chừa đủ khoảng cách để cả hai không chạm vào nhau. Miễn sao có người nằm kế bên cạnh thì Phác Chí Mẫn cũng đỡ sợ hơn rồi. Ngoài trời lần nữa vang lên tiếng sấm chớp thật lớn và dữ dội, sau đó đèn trong phòng phụt một cái tắt ngúm.

Phác Chí Mẫn hoảng sợ thét lên một tiếng rồi nhào tới ôm chặt thắt lưng hắn. Kim Tại Hưởng giật mình vì hành động của cậu, có chút thở dài bất lực. Sao người này lại yếu mềm đến như vậy cơ chứ! Hoàn cảnh này làm hắn chợt nhớ đên Triệu Lệ Mẫn, cậu ta trước đây rất sợ bóng tối, mỗi khi trời cúp điện lại ôm chặt hắn không thôi. Kim Tại Hưởng khẽ thở dài một hơi sau đó nhẹ nhàng xoay người lại ôm người đang run bần bật vào lòng. Cằm hắn đặt lên đỉnh đầu của Phác Chí Mẫn, bàn tay to lớn lại đang không ngừng vỗ vỗ lưng cho cậu. Những hành động này trước đây hắn luôn làm để dỗ dành người kia của hắn, cho nên động tác có chút thành thục.

Phác Chí Mẫn được ôm trong lồng ngực ấm áp ấy của hắn không khỏi cảm thấy cảm kích, lồng ngực vô thức có một cỗ ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Mùi hương bạc hà trên người hắn thoang thoảng làm Phác Chí Mẫn dần dần chìm vào giấc ngủ. Kim Tại Hưởng vì mệt mỏi mà cũng thiếp đi, không biết vì sao những cơn ác mộng của hai người họ đêm nay lại không tìm tới nữa.

_________

Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa sổ làm bừng sáng cả căn phòng. Hình ảnh trên giường lúc này thật ấm áp, người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn chửng chạc đang ôm trong lòng một cậu trai trắng trẻo đáng yêu. Người nhỏ trong lòng tay vòng qua ôm lấy thắt lưng người kia thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào khuôn ngực rắn chắc kia.

Phác Chí Mẫn trong lòng hắn cựa quậy muốn thức dậy, Kim Tại Hưởng cảm thấy người trong lòng muốn rời khỏi hắn, bèn siết chặt tay hơn nữa, cất giọng ngáy ngủ lên nũng nịu.

"Mẫn...ngủ thêm một chút nữa đi mà!"

Phác Chí Mẫn ngốc lăng ngẩn ngơ, hắn vừa rồi là đang gọi tên cậu sao? Lại còn làm nũng nữa chứ, trông đáng yêu quá!!! Phác Chí Mẫn thấy hắn như vậy không khỏi bật cười, mặt có chút nóng mà hây hây đôi má.

"Buông em ra, em còn phải xuống nhà!"

Cái tiếng "em" này kêu cũng ngượng ngượng, nhưng giờ hắn là chồng cậu rồi nên cũng phải thay đổi thôi. Phác Chí Mẫn kéo nhẹ tay hắn ra, lúc này Kim Tại Hưởng chợt tỉnh. Thấy tay mình đang ôm Phác Chí Mẫn, hắn hơi cứng người bèn buông cậu ra, Phác Chí Mẫn cũng vì ngại ngùng mà liền thoát khỏi vòng tay hắn,vội lấy đồ rồi bay vào phòng tắm.

______

"Ơ sao con lại dậy sớm thế tiểu Mẫn?"

Bà nội Kim đang ngồi thưởng thức ly sữa nóng chợt thất bóng hình đứa cháu dâu nhỏ nhắn đang tiến về phía bà. Phác Chí Mẫn nở một nụ cười thật tươi rồi chào bà.

"Bà nội sớm an! Tại...con chỗ hơi lạ nên chưa quen ạ!"

"Vậy thì ngồi xuống đây ăn sáng với bà, ông nội con với ba mẹ chồng con đi ra ngoài hoa viên rồi. Lại mê chăm mấy cái cây mà bỏ bê bà!"

Bà nội Kim có phần giận dỗi mà "mách" Phác Chí Mẫn, cậu nghe thế bèn bật cười. Nói mới nhớ cậu nghe bảo Kim gia có một hoa viên rất xinh đẹp nhưng lại chưa có dịp tham quan. Phác Chí Mẫn thầm nghĩ một lát khi ăn xong phải dạo một vòng mới được!

"Vậy để con ăn cùng bà, sau đó bà dẫn con ra ngoài đó chơi nha!"

Phác Chí Mẫn tinh nghịch nói, bà nội Kim cười hiền ngắt nhẹ cái mũi của cậu cưng chiều. Kim Tại Hưởng vừa lúc đi xuống trông thấy một màn này, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy. Sao cậu ta được lòng gia đình hắn, còn em ấy thì lại không?...

.

.📢Truyện chỉ trên Wattpad user @thienthanh95line

Được nghỉ ở nhà 2 ngày sau hôn lễ, Phác Chí Mẫn tha hồ mà "thưởng ngoạn" Kim gia. Quả thật Kim gia rất lớn nha, từ cổng lớn vào trong được bao quanh bởi khuôn viên rộng lớn trồng nhiều loại cây khác nhau. Cây nào cũng được cắt tỉa gọn gàng trông rất đẹp. Ánh nắng sớm chiếu xuống khắp khuôn viên, những giọt nước đang được phun ra đều đều từ hệ thống tự động, muôn vàn những màu sắc tươi đẹp của các bông hoa càng làm cho cảnh vật xung quanh thêm phần đẹp đẽ. Phác Chí Mẫn như thiên sứ dưới ánh nắng nhè nhẹ, mặt mỉm cười dịu dàng vuốt nhẹ mấy nhành hoa.

Bất chợt từ đâu chạy tới một chú cún con nửa trên đen như cục than, còn nửa người dưới lại mang một màu nâu óng ả, tròn ủm trông rất khả ái. Tiếng lục lạc leng keng dần tiến gần đến Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn ngẩn ngơ nhìn lại thì thấy một cục đen đen rất dễ thương đang cọ cọ dưới chân mình. Thích thú ngồi xổm xuống mà vuốt ve cưng nựng nó, xem ra đứa nhỏ này rất thích cậu nha! Thế là suốt cả buổi Phác Chí Mẫn đều ngồi chơi với chú cún con đó hết sức vui vẻ. Nụ cười thoải mái và vui vẻ luôn nở trên môi dưới khung cảnh đẹp lung linh như thế này, Phác Chí Mẫn trông cứ như chàng tiên bước ra từ truyện cổ tích. Kim Tại Hưởng ngắm nhìn cậu từ xa thoáng chốc ngẩn ngơ, nếu không vì cuộc điện thoại điện đến có lẽ hắn đã bị "say nắng" rồi!!!

________end chap 12____

Hừmmmmm thôi thì mấy chap đầu cứ nhẹ nhàng vầy đi từ từ mình ngược sau:)))

P/s: bé cún đó là em Tannie nhoa ><

⚠️  Lưu ý: Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @thienthanh95line do tác giả thienthanh viết. Ở những nơi khác, web khác là không chính thống!!
#bythienthanh95line
Thanks for reading 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net