Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng ngồi tại bàn rượu liên tục uống, vỏ chai ngổn ngang lăn lóc khắp nơi,ấy thế mà khuôn mặt hắn vẫn tỉnh như chưa hề đụng một giọt rượu nào. Hắn đêm nay muốn uống cho say để dễ dàng ngủ mà không có hình bóng Triệu Lệ Mẫn xuất hiện. Cái cơn ác mộng kia cứ xuất hiện khiến hắn trở nên sợ hãi và mệt mỏi, hắn phải uống cho say, say để không để tâm, để không đau lòng. Kim Nam Tuấn bên cạnh hắn liên tục ngăn cản không cho hắn uống tiếp, đã 11h đêm rồi bộ hắn tính đêm nay không về nhà sao?

"Kim Tại Hưởng mày tính uống hết rượu ở quán tao sao?"

Mẫn Doãn Kì nhìn Kim Tại Hưởng có phần chán ghét nói, kể từ khi bị tên kia cho một vố thật đau thì nơi đây luôn là chỗ lí tưởng của hắn để giải sầu. Mà phải chi uống xong rồi về không nói, đằng này hắn lại còn đập phá, giận cá chém thớt thì ai mà coi ra cái gì chớ!!! Nhưng đó cũng chỉ là một phần, Mẫn Doãn Kì ghét hắn vì hắn đã mặc kệ mọi lời khuyên của mọi người, cứ đâm đầu vào lụy cái người không xứng đáng kia. Y lúc này chỉ thấy thương cho Phác Chí Mẫn, mặc dù chưa tiếp xúc với cậu nhưng chỉ cần nhìn cậu lúc ở đám cưới cũng đủ khiến Mẫn Doãn Kì cảm thấy an tâm khi Kim Tại Hưởng ở cạnh cậu.Cái thằng bạn cố chấp này nếu mà không quên tên kia đi thì sẽ còn khổ dài dài!!!

"Hức...có bao nhiêu đem hết ra đây!"

Kim Tại Hưởng vẫn cố chấp đòi uống tiếp, Mẫn Doãn Kì cùng Kim Nam Tuấn cũng phải bất lực.

"Tại Hưởng nghe điện thoại đi, nảy giờ thấy bác Kim gọi cho mày nhiều cuộc lắm rồi đó!"

Kim Nam Tuấn e dè bảo Kim Tại Hưởng nghe điện thoại, nảy giờ có khuyên mà lại bị hắn nổi xùng lên, đập phá hết một cái bàn đắt tiền của Mẫn Doãn Kì nên Kim Nam Tuấn mới trở nên sợ sệt.  Kim Nam Tuấn bình thường không sợ hắn, chỉ sợ những lúc hắn uống rượu rồi nổi điên lên thôi.

Kim Tại Hưởng nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền cảm thấy phiền não, toang vung tay đập phăng đi nó thì thấy cả chục cuộc gọi nhỡ từ ba Kim. Ba hắn rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, mà gọi nhiều cuộc như vậy thì lại càng không. Nghi ở nhà có chuyện hắn giật mình tỉnh táo lại, ngón tay thon dài có chút gấp gáp mà nhấn gọi lại.

*Tít*

"MÀY ĐANG Ở ĐÂU MÀ GỌI CẢ CHỤC CUỘC MỚI NGHE VẬY HẢ?? VỢ MÀY ĐANG NẰM VIỆN ĐAU ĐẾN SẮP CHẾT KIA KÌA!!"

Đầu dây bên kia reo chưa lâu, chưa kịp đợi Kim Tại Hưởng hỏi vấn đề đã bị một  tràn la lối của ông Kim gào vào mặt. Kim Tại Hưởng lùng bùng lổ tai cố "tải" hết những gì mà ông nói. Phác Chí Mẫn nhập viện?? Sắp chết??

"Giờ cậu ấy ở bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Kim gia, mày không tới liền thì đừng trách ba độc ác!"

Nói xong tắt máy cái rụp, Kim Tại Hưởng bị một màn vừa rồi cũng tỉnh táo trở lại nhưng vẫn bất động không muốn đi. Mẫn Doãn Kì thấy thế nổi xông thiên, ban nảy hắn bật loa khiến một màn vừa rồi hai người họ cũng đều nghe thấy. Mẫn Doãn Kì vỗ cái bốp vào vai hắn, mắt chán ghét muốn nổi lửa.

"Kim Tại Hưởng cậu mau tới đó xem Phác Chí Mẫn như thế nào! Làm chồng người ta mà như thế coi được sao? Người ta có tội tình gì mà cậu lại làm vậy với người ta...

*CHOẢNG*

" NÓI ĐỦ CHƯA HẢ???"

Một tiếng vỡ nát tan tành chói tai vang lên làm mọi thứ trở lên im lặng. Mẫn Doãn Kì lúc này thấy hắn thật đáng sợ, chỉ biết lặng thinh. Kim Tại Hưởng mắt dữ tợn như satan đập toán loạn, những mảnh vỡ thủy tinh ghim sâu vào tay hắn trông vô cùng đáng sợ. Kim Tại Hưởng phát tiết xong ban tặng cho mỗi người một cái liếc mắt sau đó lạnh lùng bước ra khỏi quán.

Kim Tại Hưởng tới bệnh viện thì vết máu trên tay đã khô, chỉ còn những mảnh thủy tinh sắc nhọn ghim vào da thịt. Một thân băng lãnh hỏi phòng bệnh của Phác Chí Mẫn sau đó đi đến, vừa mới đặt chân trước cửa phòng bệnh đã bị ông Kim hung hăng cho một cước vào mặt, khóe môi rươm rướm máu.

"Ba đánh một cái này cho con nhớ, từ đây trở về sau con phải quan tâm đến Chí Mẫn hơn nữa. Hưởng..đừng mãi sống trong quá khứ con à. Con hãy sống vì hiện tại!"

"Ba nói đúng lắm con à!"_ bà Kim mắt rơm rớm nhìn Kim Tại Hưởng, có chút xót xa mà lên tiếng

Ông Kim đau lòng nhìn đứa con trai đang "thân tàn ma dại" đứng trước mặt mình. Ông biết hôm nay hắn đi đâu và đang nhớ đến cái gì. Con người kia không tốt với con trai ông thì hà tất gì hắn vẫn luôn giữ trong lòng?

Kim Tại Hưởng chỉ nhìn ông bà một cái rồi đi vào phòng để mỗi người lại chìm vào những tâm sự riêng. Nhìn Phác Chí Mẫn mặt trắng bệch nằm trên giường, giữa mi tâm còn nhăn nhó, chắc hẳn đang rất khó chịu. Kim Tại Hưởng mỏi mệt mà ngồi xuống ghế sofa chẳng màng tới vết thương trên mặt lẫn trên tay mình, hắn ngồi trầm ngâm mà suy nghĩ đến mọi chuyện, cùng lời khuyên của mọi người bao năm nay.

Chợt có tiếng rên lên, Phác Chí Mẫn nhíu mày mở mắt khó chịu muốn nôn. Kim Tại Hưởng nghe tiếng động mới hoàn hồn lại, khẽ đi tới đưa thùng rác đến gần cậu. Nôn khan được một lúc Phác Chí Mẫn mới thấy dễ chịu, Kim Tại Hưởng đưa cho Phác Chí Mẫn một tờ khăn giấy sau đó lại đưa đến một ly nước ấm.

"Tại Hưởng?...mặt anh sao vậy? Còn tay nữa..anh..anh có sao không?"

Phác Chí Mẫn nhìn đến vết thương trên mặt và tay Kim Tại Hưởng liền lo lắng không thôi. Bàn tay nhỏ bé của Phác Chí Mẫn khẽ chạm vào vết thương trên khóe miệng hắn, lại nhìn đến những mảnh thủy tinh bén nhọn ghim vào da thịt vẫn còn vương lại chút máu. Đôi mắt cậu bỗng thấy ươn ướt, sau đó từng giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống. Phác Chí Mẫn thân thể vẫn còn mệt cũng cũng chẳng màng tới bản thân, bàn tay nhỏ nhắn liên tục nhấn chuông ở đầu giường chỉ mong bác sĩ mau tới nhanh một chút.

Kim Tại Hưởng có chút bất ngờ trước hành động của Phác Chí Mẫn, cậu ta là đang lo cho hắn đến mức phát khóc sao? Tâm Kim Tại Hưởng khẽ động, có lẽ cậu trai này như lời ba mẹ hắn nói,cậu quả thật rất tốt, rất đơn thuần. Có lẽ hắn phải thay đổi rồi...

"Cậu khóc xấu lắm! Đừng khóc nữa!"

Nói rồi khẽ lau đi những giọt nước mắt nóng hổi, Kim Tại Hưởng cảm thấy người này cũng thật trẻ con. Rất nhanh y tá cùng bác sĩ đều đến, có chút kinh ngạc nhìn Kim Tại Hưởng đang ở đây liền cung kính chào một tiếng.

"Phiền bác sĩ xử lí vết thương giúp anh ấy!"

Phác Chí Mẫn nhỏ giọng hướng vị bác sĩ già hiền từ nói, nhìn đến bàn tay ấy Phác Chí Mẫn không khỏi lại cảm thấy đau lòng. Kim Tại Hưởng tùy ý để bác sĩ lấy những mảnh thủy tinh ra khỏi người mình, mặt không chút gì gọi là đau đớn mà nhíu mày. Kim Tại Hưởng khẽ liếc nhìn người bên cạnh mặt căng thẳng nhíu mày, cặp chân mày càng nhíu chặt hơn khi bác sĩ rút những mảnh thủy tinh ra. Kim Tại Hưởng nhìn mà có chút buồn cười!

Xử lí xong bác sĩ cũng biết ý mà lui ra nhường lại không gian cho đôi phu phu mới cưới. Phác Chí Mẫn đau lòng cầm nhẹ lấy tay hắn lại ngửi đến người hắn nồng nặc mùi rượu.

"Anh uống rượu rồi đánh nhau sao? Sao lại ra nông nỗi này chứ..."

Ra dáng một người "vợ" khẽ khiển trách chồng nhưng trong tông giọng lại tràn ngập lo lắng. Hắn rốt cuộc là vì cái gì mà bị như thế chứ? Kim Tại Hưởng nhìn cậu lo lắng cho mình trong lòng liền cảm thấy âm ỉ cùng một chút ấm áp.

"Không có gì, em ngủ đi tôi đi đây một lát!"

Nói rồi hắn kéo chăn lên cho Phác Chí Mẫn cao hơn một chút rồi ra ngoài, Phác Chí Mẫn cũng không hỏi đến ngoan ngoãn nằm xuống ngủ. Một lúc lâu sau hắn quay lại, trên người đã mặc một bộ đồ thoải mái. Kim Tại Hưởng mở cửa một cách nhẹ nhàng để tránh làm người bên trong thức giấc, hắn mệt mỏi ngồi xuống sofa gần đó rồi thiếp đi.

Giữa khuya Phác Chí Mẫn đột nhiên sốt, cả người nóng phừng phừng khó chịu vô cùng. Mở đôi mắt nặng trịt ra Phác Chí Mẫn thấy Kim Tại Hưởng đang ngủ say cũng không nỡ gọi dậy, bàn tay cậu dùng hết sức lực mà bấm chiếc chuông đặt trên tủ đầu giường để gọi bác sĩ. Rất nhanh y tá liền đến kiểm tra cho cậu, Kim Tại Hưởng lúc này bị tiếng động làm cho thức giấc, thấy hai vị y tá đứng trước giường Phác Chí Mẫn làm gì đó trông rất gấp hắn mới bật dậy gấp gáp chạy đến.

" Thưa Kim tổng! Kim tổng phu nhân sốt cao nên cần ngài đặc biệt lưu ý chăm sóc. Hiện tại chúng tôi đã cho phu nhân uống thuốc, phần còn lại phiền ngài nhớ thường xuyên kiểm tra và chườm khăn ấm cho phu nhân."

Dặn dò xong y tá đi ra khỏi phòng, Kim Tại Hưởng đi đến bên giường nhìn Phác Chí Mẫn có chút thâm trầm. Bản thân như vậy sao lại không gọi hắn dậy, nếu không gọi được y tá đến thì làm sao đây? Kim Tại Hưởng đặt tay lên trán cậu kiểm tra, quả thật là đang rất nóng. Hắn vội đi lấy nước ấm, vắt khăn thật khô rồi đắp lên trán cậu. Cứ cách 10 phút hắn lại kiểm tra một lần cho cậu, động tác cứ lặp lại cho đến khi hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi bên cạnh, còn cậu trong lúc mê man đã cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay mình.

_________end chap 14____

Hình như là tui yêu thương hai bạn Hưởng Mẫn quá nên hông nỡ ngược ròi làm sao đâyyyy (〒﹏〒) ai đó hãy cứu vớt tuôi điiiii.

P/s: truyện thấy flop quá trời luôn á mn, tình hình này chắc là cứ cách ngày mới có chap mới quá!!!!╥﹏╥

Mà nói gì nói mn nhớ vote và cmt cho tuôi với nhoaaaa! Thén kiuuu♡(> ਊ<)♡

📢📢⚠️  Lưu ý: Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @thienthanh95line do tác giả thienthanh viết. Ở những nơi khác, web khác là không chính thống!!

#bythienthanh95line
Thanks for reading 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net