Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng như không tin vào mắt mình, trong sấp tài liệu kia toàn bộ là Triệu Lệ Mẫn trong 8 năm qua, mà toàn bộ sự thật lại khác xa với những gì cậu ta kể.

Kim Tại Hưởng có chút run rẩy không dám tin, chuyện này đối với hắn có phần hơi sốc.

"Đây là giả! Ở đâu mày có cái này?"

Kim Tại Hưởng hỏi một câu ngu người làm Kim Nam Tuấn lần nữa nổi máu, nếu không có Đoàn Nghi Ân ngăn lại chắc gã đã trực tiếp đánh người

"Là tụi tao cho người điều tra. Sao? Thất vọng hay không dám tin tưởng?"

Đoàn Nghi Ân cười lạnh, Kim Tại Hưởng mày cũng có lúc ngu ngốc vậy sao?

"Mày nói láo..em ấy..em ấy không thể nào gạt tao.."

"Mày cmn ngu quá đó Kim Tại Hưởng. Mày sợ người khác giành phần ngu của mày sao mà cứ chọn ngu ngốc tin tưởng thằng đê tiện đó vậy?"

Kim Tại Hưởng im lặng mặc Kim Nam Tuấn chửi rủa vì giờ đây lòng hắn rất hỗn loạn, không có từ nào có thể thoát ra được. Kim Tại Hưởng xoa xoa thái dương trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh Triệu Lệ Mẫn đang lăn giường cùng người khác.

Kim Tại Hưởng lòng rối như tơ vò không làm sao có thể chấp nhận được.

"Mày cứ từ từ mà suy nghĩ, nhớ đề phòng nó một chút. Nó không tốt như mày nghĩ đâu."

Đoàn Nghi Ân nói xong thì đi ra ngoài bỏ Kim Nam Tuấn cùng Kim Tại Hưởng ở đó.

Kim Tại Hưởng nhìn thật lâu sau đó mới lên tiếng.

"Mày đánh tao một cái thật mạnh được không?"

"Ách...mày..mày bị điên hả?"

Kim Nam Tuấn có phần hoảng, như không lúc bình tỉnh lại kêu gã đánh? Gã tuy tức giận nhưng biết lúc nào nên đánh và không nên nha!

"Tao...rối quá!"

"Tao...không nghĩ em ấy lại gạt tao..tao...tao nên làm sao đây?"

Kim Nam Tuấn nhìn phong độ Kim Tại Hưởng tụt dốc không phanh liền thở dài thườn thượt, nói gì thì nói cũng không thể mặc kệ bạn bè được.

"Mày cứ bình thường rồi để ý biểu hiện của nó là được rồi. Hưởng, tao nhìn ra mày đối với nó....khác với lúc trước "

"Khác?"

Kim Tại Hưởng nhíu mày, hắn đối với Triệu Lệ Mẫn là khác ở chỗ nào? Hắn vẫn đối xử như trước đây không hề thay đổi.

"Tao không rõ lắm, chỉ là cảm giác"

"À còn nữa..! Tao nghĩ mày cũng nên liên lạc với Chí Mẫn, mày đã đi lâu lắm rồi đó"

Kim Nam Tuấn thật lòng nhắc nhở, dù biết Kim Tại Hưởng vẫn chưa dành lòng mình cho Phác Chí Mẫn nhưng gã cũng mong bạn mình có thể cùng cậu mà hạnh phúc bên nhau, còn hơn là chung sống với con hồ ly Triệu Lệ Mẫn.

"Ừm..tao biết! Cũng cảm ơn"

Kim Nam Tuấn vỗ vỗ vai hắn tỏ đã biết rồi cùng hắn ở lại bàn công việc. Dự án lần này đang đi vào giai đoạn kết thúc, tốt nhất là nên đẩy nhanh tiến độ hơn phòng lão Hạ ra tay.

___

Phác Chí Mẫn vẫn đều đều đi làm, hơn nữa còn có phần bán mạng hơn trước. Hơn một tháng trời ở nhà quá chán nản nên hầu như Phác Chí Mẫn như muốn cắm trại tại công ty, đến cả ăn uống cũng chẳng màng. Mà Mẫn Doãn Kì tuần trước đã đi nước ngoài cùng Trịnh Hạo Thạc để dưỡng thai rồi, xem ra rất tốt.

Nghĩ thì thấy kì quái nhưng ai lâm vào tình trạng đó mới biết được, những thiên thần bé nhỏ không chỉ được sinh ra bởi ba mẹ mà còn có thể sinh ra bởi 2 người ba nữa. Phác Chí Mẫn từ lúc thấy Mẫn Doãn Kì mang thai nên có chút chấn động, sau đó liền tìm hiểu một chút mới biết được đó là những người "nằm dưới" như cậu có một cơ quan đặc biệt có thể mang thai. Còn chuyện vì sao mà nam nhân bình thường không có thì cậu vẫn không hiểu được.

Thế giới bây giờ đã rất thoáng, nửa năm trước ở Trung Hoa cũng đã thông qua việc kết hôn đồng tính. Mà nghiên cứu "đàn ông cũng có thể có thai" này cũng đã được tiến sĩ Sở Mạch của Trung Quốc công bố với toàn thế giới, tuy ban đầu có xảy ra nhiều tranh cãi nhưng hiện tại đã rất tốt. Có thể nói, nếu như đi trên đường gặp một người đàn ông mang thai người ta sẽ tận lực giúp đỡ.

*cộc cộc*

"Mẫn Mẫn iu quý của tao ơiiiii"

Chưa thấy hình mà đã thấy tiếng thì đích thị là Kim Thạc Trấn! Vẫn là cái tác phong mở cửa cho có lệ sau đó bay thẳng vào bàn làm việc của Phác Chí Mẫn, sau đó đặt xuống bàn một đống đồ ăn.

"Mày cho tao là heo sao?"

Phác Chí Mẫn cười có chút bất lực nhìn đống đồ ăn trước mặt, chỉ là dạo gần đây cậu không có khẩu vị nên không muốn ăn chứ không phải muốn tuyệt thực a!

"Ấy ấy!! Tao nói mày có cần làm việc bán mạng vậy không hả? Người gầy đi rồi!!"

Kim Thạc Trấn như người mẹ xót con mà vuốt má Phác Chí Mẫn làm cậu phải bật cười. Ngoài Mẫn Doãn Kì ra thì chỉ có Kim Thạc Trấn mới lo lắng cho cậu đến vậy. Nghĩ như vậy không khỏi nhớ tới Kim Tại Hưởng, hắn hình như chưa từng lo lắng cho cậu như vậy.

"Hhaha tao không sao, không sao!"

"Mày đến chỉ để đưa đồ ăn thôi sao?"

"Ấy ta đến đây để ôn nhu với bảo bối mà cũng không cho sao? Hửm?"

Phác Chí Mẫn bị Kim Thạc Trấn chọc cho cười hắc hắc, cái sầu nhất thời khi nhớ tới Kim Tại Hưởng liền bị quăng ra sau đầu.

"Bảo bối đến, ta có mang canh bổ tới cho bảo bối"

Kim Thạc Trấn vẫn ánh mắt "nóng bỏng" mà phóng tới Phác Chí Mẫn rồi làm kiểu mời hoàng gia, Phác Chí Mẫn vì vậy mà vui vẻ cười đến quên trời đất.

"Oaaaaa là canh cá sao!! Tao rất thích uống đó!"

Phác Chí Mẫn mắt như lấp lánh hẳn lên khi nhìn món ăn yêu thích của mình nhưng khi vừa chuẩn bị nếm thì bị một trận buồn nôn ập tới. Phác Chí Mẫn chỉ có thể chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh mà nôn khan làm Kim Thạc Trấn lo lắng không thôi. Phác Chí Mẫn nôn càng lúc càng dữ dội, cơ thể mấy ngày bị bỏ lơ liền chống cự không nổi liền lập tức ngất đi. Kim Thạc Trấn vô cùng hoảng loạn lần nữa cùng thư ký Lý đưa Phác Chí Mẫn đến chỗ Vương Gia Nhĩ.

Phác Chí Mẫn nửa giờ sau mới tỉnh dậy bên tay còn cắm truyền dịch, mà Kim Thạc Trấn cùng Lý Yên ở bên cạnh thấy cậu tỉnh lại liền mừng đến muốn khóc

"A huhuuuuu Mẫn cuối cùng cũng tỉnh...hức...làm tao sợ muốn chết!"

Phác Chí Mẫn vừa tỉnh dậy vẫn còn hơi choáng váng liền bị một màn như vậy liền hết sức buồn cười. Lý Yên nén cười mà vỗ vỗ vai an ủi Kim Thạc Trấn.

"Mày đó, có thai rồi cũng không biết mà còn bán mạng như vậy"

Vương Gia Nhĩ vừa đi đến kiểm tra cho cậu liền buông một câu trách mắng. Mà hai người còn lại trong căn phòng gương mặt hết sức hạnh phúc mà nhìn đến cậu.

"Gì...gì chứ? Có thai?? Tao...tao có thai??"

Phác Chí Mẫn vô cùng kinh ngạc, tay bất giác cũng đưa tay xuống bụng vuốt ve. Nơi này...thật sự có thể?

"Đúng vậy, được 1 tháng rồi. Mà trong một tháng này mày lơ là bản thân như vậy nhưng cái thai vẫn khỏe mạnh, xem ra tiểu bảo bảo rất kiên cường đó!"

Vương Gia Nhĩ cái gì mà bác sĩ ngạo kiều lạnh lùng đó liền dẹp hết, dẹp hết. Gương mặt thanh tú giờ phút này trông rất hớn hở hướng Phác Chí Mẫn hoa tay múa chân. Phác Chí Mẫn nghe cậu ấy nói vậy liền có chút muốn khóc, sau đó không cần mặt mũi mà khóc thật lớn. Cậu..cuối cùng cũng có con với Kim Tại Hưởng rồi!

"Hức...hức....xin lỗi tiểu bảo...xin lỗi..là baba thất trách..xin lỗi.."

"Huhu...thật sự có thai rồi ....Có con với Kim Tại Hưởng rồi huhu.."

Ở đây ai cũng vui vẻ cho cậu hết, nhất là Kim Thạc Trấn nói gì mà sau này sẽ là cha đỡ đầu của tiểu bảo bối, nhất định sẽ sủng tiểu bảo đến tận trời. Phác Chí Mẫn trước giờ vẫn sống trong tăm tối hiện tại có thể phấn chấn lên vì một tia nắng nhỏ bé này rồi!

"Thôi thôi Mẫn bảo bốiiiii!! Không khóc nữa nếu không tiểu bảo bối của tao sau này sinh ra sẽ mít ướt lắm đó"

Vương Gia Nhĩ không nhịn được Phác Chí Mẫn khóc nhiều như vậy liền an ủi, thật sự khi khóc không tốt cho cả hai người đâu.

"Tiểu bảo bối là của tao, ai cho mày giành?"_Kim Thạc Trấn "nhỏ mọn" mà lên tiếng giành cục cưng,Vương Gia Nhĩ cũng không vừa mà đứng chống hông cãi cho tới nơi tới chốn.

"Ủa mày ngon ai bảo tiểu bảo bối là của mày??

"Ủa mấy người ngộ ghê tiểu bảo bối là của tui mới đúng, tui ở bên baba nó nhiều nhất!"_ Lý Yên cũng không bỏ qua quyết giành tiểu bảo bối, nói gì thì nói hiện tại Phác baba đang có thời gian ở cùng cô nhiều nhất đó nha.

"Gì?? Chị nói lại nghe coi??"

Thế là cả cái phòng bệnh liền bị đem thành một cái chợ, mà "mặt hàng" bị giành giật chính là tiểu bảo bối của Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn nhìn đến buồn cười không chịu được, tay vuốt ve bụng nhỏ vẫn còn chưa chút biến hóa mà thấy lòng ấm áp.

Kim Tại Hưởng, anh được làm ba rồi!

________

Chiều hôm đó Phác Chí Mẫn được cho xuất viện về nhà, Lý Yên từ thư ký liền trực tiếp thêm một chức mới là bảo mẫu cho Phác Chí Mẫn. Cũng thật may nhà Lý Yên và Phác Chí Mẫn ở gần nhau, chỉ cách 3 căn nhà liền có thể chăm nom cho cậu nên Kim Thạc Trấn đỡ lo không ít. Cả ba người Phác Chí Mẫn,Kim Thạc Trấn, Lý Yên thường xuyên tụ tập với nhau nên tình cảm càng ngày càng thắm thiết.

Phác Chí Mẫn nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng lại hồi hộp không thôi, trong đầu liên tưởng đủ mọi cảm giác của Kim Tại Hưởng khi biết tin mình mang thai. Hắn có vui không? Có hạnh phúc không? Hay là liền cảm thấy không thích.?..

Phác Chí Mẫn do dự một lát nhưng vẫn nhấn nút gọi, một tràn tút dài thật dài sau đó tắt hẳn. Kim Tại Hưởng vẫn không bắt máy.

Phác Chí Mẫn liền buồn rầu nhìn xuống cái bụng nhỏ, tay liền vuốt ve nhẹ nhàng.

"Baba xin lỗi, chắc Daddy con lại bận việc nữa rồi. Để lần sau mình nói chuyện cùng Daddy nha..!"

Phác Chí Mẫn mỉm cười dịu dàng, bây giờ đã làm baba nên cậu cũng không còn yếu đuối hay làm việc bán mạng như trước nữa, mọi việc cậu làm luôn phải nghĩ đến tiểu bảo bối đầu tiên. Có lẽ là do bản năng muốn cậu phải làm vậy.

Phác Chí Mẫn không nghĩ tới Kim Tại Hưởng nữa liền nằm xuống ngủ, chờ đến tối mới gọi cho hắn.

Phác Chí Mẫn ngủ một giấc thật ngon bên cạnh tiểu bảo bối, không biết mơ cái gì mà môi lại treo lên một nụ cười thật đẹp.

_______end chap 27___

Vì đây là fanfic nên việc thụ có thể mang thai mong mn có thể tưởng tượng ra. Sở dĩ do có sự việc trên vì mình muốn những thiên thần nhỏ có thể xoa dịu và hàn gắn mọi vết thương của cả công và thụ. Mình cũng đã viết ở wall watt nhà mình rằng truyện của mình thụ có thể mang thai ( trong tương lai có thể có một vài fic không có) nên mong mn có thể thông cảm, nếu không thích chỉ cần lướt qua là được rồi ^^

Cuối cùng là xin cảm ơn mn rất nhiều ^^ tui vẫn sẽ cho ngược lên bờ xuống ruộng đây hihi=)))

📢📢⚠️  Lưu ý: Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @thienthanh95line do tác giả thienthanh viết. Ở những nơi khác, web khác là không chính thống!!
#bythienthanh95line

Thanks for reading 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net