Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy ngày nay vẫn hay bị vậy sao?"

Kim Tại Hưởng đưa bịch ô mai cho Phác Chí Mẫn, vừa nhận lấy cậu liền cho vào miệng ăn, cái miệng chúm chím ăn trông rất ngon miệng.

"Đúng vậy, vẫn luôn có cảm giác muốn nôn và thèm ăn. Nhưng ăn không được nhiều. Ăn một tí lại nôn ra hết!"

Phác Chí Mẫn hít hít cái mũi, chỉ có những lúc ăn đồ vặt như kẹo, ô mai, mấy cái bánh ngọt thì cậu mới không cảm thấy buồn nôn, ấy nhưng mà ăn những món ấy thì không có dinh dưỡng cho tiểu bảo bối.

"Mấy ngày qua ăn ngoài tiệm à?"

Kim Tại Hưởng lột cho Phác Chí Mẫn trái quýt, bàn tay thon thả hiện lên từng khớp xương cứng rắn rõ nét, tuy là con trai nhưng bàn tay hắn rất đẹp.

"Không có, là thư ký mang đồ ăn đến cho em."

Phác Chí Mẫn nhận lấy trái quýt đã được lột sạch bóng bỏ vào miệng, cái vị chua chua ngòn ngọt làm cậu thấy khoan khoái.

"Có tìm hiểu về việc mang thai chưa?"

Kim Tại Hưởng ngồi bên cạnh Phác Chí Mẫn chuyên tâm lột quýt rồi vu vơ hỏi, dường như là đang thăm dò cái gì đó. Phác Chí Mẫn nghe hắn hỏi vậy thì bật cười, vui vẻ ôm lấy tay hắn khúc khích.

"Tìm hiểu rất kĩ rồi!!"

Nói đoạn lại cầm lấy tay hắn để lên bụng của cậu. Tay Kim Tại Hưởng giật giật định rút ra thì lại thấy cái nét dịu dàng kia trên gương mặt của Phác Chí Mẫn, tay đành để yên trên bụng cậu.

"Lúc đầu em không nghĩ mình có thể có con của chúng ta, đến khi gặp được Mẫn Doãn Kì em mới tin. Vì cơ thể của đàn ông mang thai rất khác biệt so với phụ nữ nên khi sinh cũng chỉ có thể sinh mổ."

Phác Chí Mẫn ánh mắt lộ rõ hạnh phúc cùng dịu dàng dùng tay Kim Tại Hưởng vuốt ve bụng mình. Nhiệt độ từ bàn tay hắn truyền đến như một ngọn lửa ấm áp xoa dịu trái tim đã nguội lạnh của cậu từ rất lâu, mà Kim Tại Hưởng cũng chẳng khác hơn, bàn tay chạm đến một vùng mềm mại mà bên trong chứa đựng giọt máu của hắn khiến lòng hắn có chút ngứa ngáy.

"Lúc biết em mang thai lúc đó em đang nằm viện do bị ngất, khi ấy em mới biết là em đã lơ là sức khỏe làm ảnh hưởng đến con. Lúc đó khi biết em sợ lắm nhưng bác sĩ bảo con rất khỏe mạnh nên em mới an tâm phần nào."

Giọng Phác Chí Mẫn đều đều làm Kim Tại Hưởng cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt, tâm bất giác lại thêm một tầng phiền muộn.

"Em không sợ mình vất vả sao? Nếu sợ hay là...."

"Em không sợ!"

Kim Tại Hưởng định nói nếu cậu sợ có thể trực tiếp phá bỏ đứa nhỏ nhưng chưa hết câu đã bị Phác Chí Mẫn chắn ngang. Một cái khẳng định kiên quyết của cậu làm hắn thêm phiền não, từ tận  đáy lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

"Em cảm thấy được mang thai đứa con của chúng ta rất hạnh phúc. Em biết anh không yêu thích em nhưng em tin rằng anh sẽ yêu thương con của chúng ta. Vả lại....con đến với chúng ta là một món quà,....em không mong anh sẽ ghét bỏ nó"

Phác Chí Mẫn dĩ nhiên Kim Tại Hưởng muốn nói gì chứ, cậu biết hắn sẽ khuyên cậu bỏ đi đứa nhỏ. Nhưng Phác Chí Mẫn là một người không có tình cảm từ bé, bây giờ chỉ có mình đứa nhỏ mới khiến cậu trở nên hạnh phúc thôi. Đứa con như ánh sáng le lói dưới đường hầm mà Phác Chí Mẫn vừa mới có được, dù cho bản thân có trầy da tróc vảy Phác Chí Mẫn cũng nhất quyết không từ bỏ nó.

"Em biết anh muốn nói gì, em nghĩ mình cần nói rõ cho anh biết."

Phác Chí Mẫn ánh mắt kiên định nhìn Kim Tại Hưởng, mà Kim Tại Hưởng mặt không rõ cảm xúc cũng đang nhìn cậu như chờ câu nói tiếp theo.

"Em có thể không được anh yêu thương nhưng anh nhất định phải yêu lấy con chúng ta. Em cũng nói rõ,..anh cũng đừng nghĩ đến việc hủy đi con của mình, em sẽ không cho phép đâu. Nếu anh muốn làm vậy....trừ khi em chết cùng con"

Kim Tại Hưởng sửng sốt nhìn Phác Chí Mẫn, trước mặt hắn không còn là bộ dạng mềm yếu mấy tháng trước nữa mà thay vào đó là một mặt kiên cường, sẵn sàng từ bỏ tất cả để bảo vệ đứa con của họ.

Cổ Kim Tại Hưởng nghẹn đắng không thể phát ra được thanh âm gì, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Phác Chí Mẫn như vậy cho đến khi cậu dời tầm nhìn sang hướng khác. Kim Tại Hưởng cảm thấy hắn giống như một kẻ trộm đang bị cảnh sát thẩm vấn, khi bị biết rõ mục đích của mình mấy ai mà không chột dạ. Nhưng từng lời chắc nịch ấy cứ như một đòn chí mạng đánh thật mạnh vào tâm trí hắn, khiến hắn không có cách nào vực dậy nổi.

"Anh sẽ không.."

Giọng Kim Tại Hưởng phát ra có chút run run, dường như đây là lần đầu tiên hắn phải run sợ trong lòng khi phải đối diện với Phác Chí Mẫn.

Phác Chí Mẫn trước thái độ của hắn cũng không nói thêm gì nữa, cơ địa thay đổi vì có thai vẫn khiến cậu luôn buồn ngủ như vậy. Phác Chí Mẫn ngã người nằm xuống trên đùi hắn dụi dụi tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ tiếp, trước khi ngủ còn không quên dặn dò.

"Em ngủ một lát. Cơm trưa em thèm ăn sườn nướng!"

Kim Tại Hưởng :"...."

Kim Tại Hưởng yên lặng nhìn cậu, không lâu sau đó lại có tiếng ngáy phát lên khe khẽ. Khóe miệng Kim Tại Hưởng giật giật, em mới cảnh cáo tôi xong liền ngủ ngon như vậy?

Kim Tại Hưởng lắc đầu nhìn Phác Chí Mẫn sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu cậu dậy, thật cẩn thận tỉ mỉ bế về phòng.

________

Trong thư phòng yên ắng lặng lẽ phát lên tiếng dao kéo lạnh lẽo, trước mặt Kim Tại Hưởng là một nam nhân bụng hơi nhô cao đang bị rạch một đường, máu từ vết thương cứ đang không ngừng tuông xuống.

Kim Tại Hưởng nhìn bàn tay của vị bác sĩ từ trong bụng nam nhân kia bế ra một đứa bé đỏ hỏn, thoạt nhìn nhăn nheo xấu xí. Tiếng đứa bé cứ oa oa khóc lên làm khắp phòng sinh đều vui mừng cười lớn, mà một nam nhân khác đang vui mừng đến rơi lệ đang không ngừng hôn lên mặt của nam nhân nằm trên bàn mổ kia.

Kim Tại Hưởng đóng máy tính lại, mắt vẫn vô hồn nhìn về phía xa xăm. Hắn bây giờ mới biết sinh con đau đớn như vậy. Hắn bây giờ cũng mới biết, đối với đàn ông mà nói muốn phá bỏ đi đứa bé chỉ có cách làm cái dạng phẫu thuật trên. Như vậy chả khác nào là nhẫn tâm cắt đi một phần thịt lẫn trái tim một người "mẹ".

Tâm trí của Kim Tại Hưởng càng thêm rối loạn, từng dòng chữ hắn vừa đọc được như đang cào cấu trái tim hắn.

Hóa ra đàn ông khi mang thai phải chịu khổ gấp đôi người phụ nữ, bản thân nam nhân đó có thể mất mạng nếu như dùng phương pháp phẫu thuật để phá bỏ đứa bé.

Mà còn phương pháp uống thuốc hủy thai kia cũng vô cùng tàn nhẫn, người nam mang thai sẽ chịu đủ giày vò trong 24h, sau đó đứa bé tùy độ lớn mà sẽ bị hủy, tiếp đến cần phải có biện pháp hút "máu" ra ngoài.

Hiện nay vẫn chưa có nghiên cứu chính xác về việc này nhưng có thể chắc chắn, để phá bỏ đi đứa con của một nam nhân là biện pháp vô cùng tàn nhẫn.

Kim Tại Hưởng chợt thấy run rẩy, cái ý nghĩ hủy đi đứa nhỏ bỗng chốc tan thành mây khói. Hắn tuy có lạnh lùng ngoan cố nhưng không đến nỗi mất hết nhân tính. Hắn sau khi biết được chuyện này liền nhất quyết không để mình phải bỏ đi đứa nhỏ, dù sao hắn có thể không cần nhưng ba mẹ hắn thì vẫn cần đứa cháu nội này.

"Hưởng!! Em đói!"

Phác Chí Mẫn đầu lù xù có chút ngốc ngốc đứng ở cửa thư phòng gọi hắn, gương mặt còn ngáy ngủ trông buồn cười không thôi. Kim Tại Hưởng bị cậu lôi hồn về cơ mặt liền có chút giật giật, hình như kể từ lúc mang thai tới nay Phác Chí Mẫn không còn e dè hắn nữa, cứ tiện đâu kêu đó.

"Ờm...em đi rửa mặt đi. Tôi kêu người đem sườn nướng đến cho em"

Kim Tại Hưởng nhớ rõ trước khi ngủ Phác Chí Mẫn nói muốn ăn sườn nướng, mà người có thai thì cần được ưu tiên nên hắn dĩ nhiên là chiều theo rồi.

"Không ăn. Em thèm vịt quay Bắc Kinh "

Kim Tại Hưởng :"...."

Sao em lại lật lọng nhanh như vậy?? Mới qua có một tiếng lại thèm thứ khác, vậy em nói xem khi tôi mua về có phải em sẽ đổi ý hay không hả??

Phác Chí Mẫn dường như vẫn còn buồn ngủ, khi thấy Kim Tại Hưởng đi đến liền ôm chầm lấy hắn mà cọ cọ vào trong lồng ngực rắn chắc đó. Khóe miệng Kim Tại Hưởng chợt giật giật, em có phải là có tiểu bảo bảo chống lưng nên càng to gan không hả???

Mặc dù bị tóc cậu cọ đến nỗi tâm ngứa ngáy nhưng Kim Tại Hưởng lại chẳng thể đẩy người ta ra, tay ngược lại còn thuận thế ôm người ta đi vào phòng tắm rửa mặt. Kim Tại Hưởng chợt nghĩ hắn chắc chắn là bị đoạn video lúc nảy làm nhũn não rồi a!!!

""Hưởng, em thèm sushi"

Phác Chí Mẫn cơ bản đã tỉnh ngủ và đang yên vị ở phòng khách ăn nho do Kim Tại Hưởng lột, cái miệng vừa bảo thèm vịt quay Bắc Kinh giờ lại thèm món khác.

Phác Chí Mẫn vừa ăn vừa lắc lư cái đầu nhỏ, Phác tổng nghiêm túc toát đầy mùi vị trưởng thành gì gì đó đều dẹp hết, bây giờ chỉ còn lại một em bé háu ăn này thôi.

Cũng không biết ma xui quỷ khiến gì mà sau khi từ phòng tắm ra Kim Tại Hưởng rất có cảm xúc mà chăm bón cho cậu, nhất là việc ăn uống. Bàn tay trước giờ chưa hề động thủ lột trái cây cho ai bây giờ lại có dịp dùng đến, chẳng biết quái gì mà Kim Tại Hưởng lại kiên nhẫn như vậy nữa.

"Em chắc chắn là thèm ăn Sushi? Không đổi ý?"__Kim Tại Hưởng đưa đến cậu trái quýt đã được bóc sạch vỏ dịu giọng hỏi.

Phác Chí Mẫn mặt tỉnh bơ sau đó lắc lắc, phán một cậu xanh rờn làm Kim Tại Hưởng nhém bất tỉnh.

"Không biết! Em luôn cảm thấy mỗi thứ thèm một ít, mà ăn được hay không em không biết!"

Nói xong lại tiếp tục ăn quýt của mình, nhưng mà cái vị chua chua ngòn ngọt này lại dễ dàng làm cái bụng chỉ ăn hai chén canh lúc sáng cảm thấy rất nhanh đói a!!

Kim Tại Hưởng xoa đầu đỡ trán sau đó cũng lấy điện thoại đặt đồ ăn. Một phần vịt, một phần Sushi ,một phần sườn nướng, hai phần cơm canh. Đặt nhiều như vậy không biết có ăn hết được hay không nữa!

Đồ ăn rất nhanh đã được mang đến, Kim Tại Hưởng mang đồ ăn từ trong hộp để vào trong dĩa sau đó mới gọi Phác Chí Mẫn vào ăn.

Đầu tiên vẫn là nếm canh trước, nhà hàng này làm canh sườn bò rất ngon nên Phác Chí Mẫn ăn không ít, đến cả phần canh của Kim Tại Hưởng cũng bị cậu cướp đoạt.

"Em là heo sao? Ăn hết phần canh của em lại muốn giành với tôi?"

Kim Tại Hưởng nhìn con mèo ham ăn trước mặt đang ăn bát canh của mình một cách ngon lành liền có chút buồn cười, bộ dạng dễ thương này của cậu trước nay vẫn chưa từng thấy.

Ừ thì..Kim Tại Hưởng cảm thấy có chút đáng yêu!

"Ọeeeeee....."

Phác Chí Mẫn ăn hết hai phần canh, vừa định ăn một miếng Sushi thì cơn buồn nôn lại ập tới. Phác Chí Mẫn vẫn như lúc sáng lại chạy đến bồn rửa tay mà nôn khan, nôn một cách dữ dội đến nỗi nước mắt sinh lý cũng theo đó mà trào ra. Kim Tại Hưởng nhìn đến một màn như vậy chỉ có thể cảm thán, là một tiểu thụ có thể mang thai thật sự rất vất vả a!!!!

_____end chap 30____

Thật ra tui không tính cho tình cảm hai người tiến triển đâu nhưng mà ngẫm lại tui dài dòng quá lâu rồi, nếu không cho có chút hường phấn thì có lỗi với mấy cô lắm:<< Mà việc có tiểu bảo bảo lần này cũng là lí do đó nên mn yên tâm là từ chap này về sau sẽ là hường thôi. Spoil trước dù có thể phía sau vẫn sẽ còn ngược nữa nhưng chỉ ở mức độ nhẹ thoii các cô cứ yên tâm, tui không giỏi cho ngược đến đau nát tâm can đâu =))))

📢📢⚠️  Lưu ý: Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @thienthanh95line do tác giả thienthanh viết. Ở những nơi khác, web khác là không chính thống!!

#bythienthanh95line
Thanks for reading 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net