Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Phác Chí Mẫn đang ngủ say trên giường mà tâm Kim Tại Hưởng cảm thấy thật phiền muộn. Khi nảy Triệu Lệ Mẫn lại gửi tin nhắn cho hắn làm hắn ý thức được bên cạnh hắn vẫn còn một người con trai khác.

Kim Tại Hưởng chậm rãi suy nghĩ, hắn những tưởng sau ngần ấy năm trời gặp lại tình cảm hắn dành cho Triệu Lệ Mẫn vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, ấy vậy mà không phải. Bên cạnh Triệu Lệ Mẫn vẫn có gì đó khiến hắn không còn được vui vẻ như trước nhưng vẫn không có cách nào để miêu tả cảm giác lúc đó.

Đến khi ở cạnh Phác Chí Mẫn hắn mới chợt nhận ra, có lẽ hắn cũng không còn yêu Triệu Lệ Mẫn, chút tình cảm còn sót lại có lẽ là do dư âm của tình yêu đầu.

Nhưng hắn rốt cuộc là nên mở miệng với Triệu Lệ Mẫn ra sao đây? Cho một số tiền rồi cùng nhau cắt đứt liên lạc?

Lòng Kim Tại Hưởng càng ngày càng phiền muộn,tâm sự bủa vây trong lòng không biết giải bày cùng ai. Đêm nay của hắn lại là một đêm mất ngủ.

_________

Lúc Phác Chí Mẫn rời giường Kim Tại Hưởng vẫn còn đang ngủ say. Hôm nay Phác Chí Mẫn phải đi làm lại nên phải dậy sớm, sẵn tiện ghé Phác gia một chút thông báo tin vui. Để lại lời nhắn cho Kim Tại Hưởng rồi cậu đi ra ngoài, cũng không nỡ gọi hắn thức giấc sớm.

Từ lúc kết hôn tới nay đây là lần đầu tiên cậu về lại Phác gia. Trước kết hôn cuộc sống cậu ở nơi này cũng không mấy hạnh phúc, họa chăng chỉ cảm nhận được tình thương chắc là từ lúc chưa có Mẫn Doanh và Chí Ninh.

"Thiếu gia? Lâu lắm rồi cậu mới về thăm nhà đó, tôi thật sự rất nhớ cậu!"

Bác quản gia bất ngờ ôm chầm lấy cậu, từ nhỏ tới giờ người thương yêu cậu nhất ở Phác gia chỉ có bác quản gia.

"Xin lỗi bác, bận rộn nhiều thứ nên cháu không có nhiều thời gian"

"Không sao không sao, đến, ông bà chủ thấy cậu về nhất định sẽ vui lắm!"

Bác quản gia mừng rỡ dẫn cậu vào nhà, miệng không ngừng tấm tắc khen cậu có phần tươi trẻ hơn so với lúc ở đây.

"Thưa ông bà chủ, thiếu gia về rồi ạ!"

"Ba mẹ sớm an"

Ông bà Phác giật mình nhìn Phác Chí Mẫn, Phác Chí Ninh vừa thấy cậu về liền chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy cậu, mắt phiếm hồng liên miệng gọi 'anh hai'

"Chí Ninh rất nhớ anh!!"

Nhìn thằng bé vẫn yêu thương cậu như ngày nào làm Phác Chí Mẫn cảm động không thôi, chắc trong nhà này chỉ có bác quản gia và Chí Ninh là yêu thương cậu

"Sáng sớm về có chuyện gì sao? Tôi nghe ba nói anh lấy chồng giàu  liền đi mất tâm dạng."

Phác Mẫn Doang từ trên lầu đi xuống giọng vẫn mỉa mai như lúc nhỏ. Mấy năm du học nước ngoài cũng khiến cách ăn mặc cô thay đổi không ít, ăn mặc trang điểm đều đặc biệt lố lăng.

"Em về khi nào?"

"Không cần anh quản.Tôi cũng không ngờ anh lại đi lấy một tên đàn ông, ghê tởm thật!"

"Chị!!"

Phác Mẫn Doanh vẫn mỉa mai ngồi xuống bàn ăn, mà ba mẹ Phác ngồi đó vẫn không một lời thốt lên, chỉ có Phác Chí Ninh là tức giận thay cậu.

"Về có chuyện gì?"

Ba Phác lúc này mới lên tiếng, trong giọng điệu cũng không còn chút tình cảm nào.

"Con đến báo tin vui,.. con có thai rồi!"

Tiếng động trên bàn ăn phút chốc tan biến vì một câu này của Phác Chí Mẫn. Ông bà Phác như không tin vào tai mình, mặc dù đã nghe qua nghiên cứu trên nhưng vẫn không tin tưởng Phác Chí Mẫn có khả năng kia.

Hai ông bà không rõ là tư vị gì chỉ có Phác Chí Ninh là vui vẻ cứ ôm chầm lấy cậu không buông.

"Đàn ông mà mang thai sao? Cái quái gì kinh tởm vậy? Sinh ra sẽ giống con người sao?"

"Em!! Em ăn nói phải biết lựa lời chứ, đừng để người khác đánh giá em vô học!"

Phác Chí Mẫn rất tức giận nhưng vẫn giữ một thái độ hòa nhã. Trước đây nhiều lần bị cô em gái này mỉa mai châm chọc đến mức nào cậu cũng đều chịu được, nhưng lần này đụng đến đứa nhỏ trong bụng cậu cậu nhất định sẽ không bỏ qua.

"Cái gì? Anh nói tôi vô học? Vậy chẳng lẽ cái chứng nhận loại giỏi trường Harvard này thua một tên bình thường kém cỏi như anh sao?"

Phác Mẫn Doanh như bị ai giẫm phải đuôi mà bất bình cất giọng choe chóe. Phác Chí Mẫn thật không hiểu nổi một con người được đào tạo từ trường Harvard ra mà có thể nói chuyện một cách ngu ngốc như vậy.

"Em gái, bớt mở miệng người ta sẽ thấy mình sang hơn đó!"

Phác Chí Mẫn cũng không vừa mà châm chọc, trước đây là do cậu nhịn để gia đình êm đẹp, còn bây giờ cậu đã có gia đình riêng rồi, cũng có sự nghiệp nên chẳng còn phải sợ ai nữa.

*Chát*

Phác Mẫn Doanh như thú điên cắn dại bay nhanh về phía Phác Chí Mẫn cho cậu một cái tát thật mạnh, vốn không hề đề phòng nên Phác Chí Mẫn lại chẳng đỡ được, thân thể loạng choạng ngã mạnh về sau.

Ông bà Phác giật mình hốt hoảng sợ Phác Chí Mẫn xảy ra chuyện liền lập tức đi đến lôi Phác Mẫn Doanh đang đạp mạnh xuống người cậu

Phác Chí Mẫn hai tay theo bản năng che chở cho cái bụng, cơ thể còn mệt mỏi vì bị cảm cùng với cái té mạnh ban nảy làm cậu có chút choáng, từ bụng rất nhanh truyền đến cảm giác đau đớn.

Phác Chí Mẫn sợ hãi ôm lấy bụng, nước mắt đang không ngừng rơi xuống. Cậu sợ hãi sẽ đánh mất đi đứa nhỏ, nó vừa đến bên cậu cho cậu tình cảm ấm áp cách đây không lâu, cậu nhất định không thể mất đi nó.

"Anh hai..anh hai...hức...anh đừng làm em sợ..."

Phác Chí Ninh quỳ xuống đỡ cậu dậy nhưng sức thằng bé không đủ, nó khóc nấc bên cạnh cậu cùng với vẻ mặt lo lắng.

"Bụng...bụng...anh đau quá...gọi bác sĩ...gọi anh Kim..."

Phác Chí Mẫn đau đến nói năng lộn xộn, nước mắt cũng trào ra khỏi khóe mắt.

Phác Mẫn Doanh cùng ông bà Phác cảm thấy sợ hãi, vạn nhất đứa con trong bụng Phác Chí Mẫn xảy ra chuyện gì Kim gia nhất định sẽ không tha cho bọn  họ.

"Quản gia, quản gia đâu. Mau gọi cấp cứu"

Ông Phức gấp gáp gọi quản gia trong khi bên này Phác Chí Ninh tay đang run rẩy tìm số điện thoại Kim Tại Hưởng trong danh bạ nhấn gọi.

Bên này Kim Tại Hưởng đang nhàn nhã ngồi đọc báo nhâm nhi ly cà phê. Lúc sáng Kim Tại Hưởng thức dậy thấy lời nhắn Phác Chí Mẫn để lại  tâm tình liền buồn bã, cái kế hoạch ăn bữa sáng do Phác Chí Mẫn làm phút chốc tan tành.

Tiếng điện thoại vang lên phá tan đi bầu yên tĩnh vốn có, Kim Tại Hưởng liếc nhìn thì thấy hiện lên số của Phác Chí Mẫn.

"Huhu...huhu..anh Kim mau đến Phác gia...huhu..anh hai...anh hai bị ngã..huhu..bụng.. hiện đang rất đau ..huhu..anh mau tới.."

Đầu bên kia vang lên tiếng khóc thương tâm trong khi Kim Tại Hưởng chưa kịp nói lời nào.

Kim Tại Hưởng hoảng loạn khi nghe tiếng khóc đó, bên tai còn văng vẳng tiếng rên đau của Phác Chí Mẫn.

Đáy lòng Kim Tại Hưởng hoảng loạn không kịp suy nghĩ gì mà lấy chìa khóa chạy ra khỏi nhà, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến Phác gia.

Suốt cả quãng đường vốn đi nữa tiếng đã bị hắn gộp lại thành 10 phút, trên đường đi hắn luôn liên tục cầu nguyện cho Phác Chí Mẫn và đứa nhỏ không xảy ra chuyện gì.

Khi đến Phác gia Kim Tại Hưởng đã thấy Phác Chí Mẫn đang nằm trên sofa trong phòng khách không ngừng la đau, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Kim Tại Hưởng tức tốc chạy đến gạt phăng mấy người đang đứng đó ra mà ôm lấy Phác Chí Mẫn ra xe, trước khi đi còn không quên để lại cho bọn họ một ánh mắt sắc lạnh. Kim Tại Hưởng thề sẽ bắt bọn họ nói rõ chuyện này ra với hắn.

"Hức....đau...đau quá...Hưởng...em.sợ mất con...hức...em không muốn mất con"

Phác Chí Mẫn nằm ở ghế sau đang không ngừng khóc, giọng nói khàn khàn cất lên thật đau lòng. Trong đầu Kim Tại Hưởng liên tục hiện lên hình ảnh ghê rợn lúc phá thai mà hắn đã xem mấy hôm trước, cả cơ thể không khống chế được mà phát run.

Kim Tại Hưởng run rẩy cố giữ mình bình tĩnh chạy thật nhanh đến bệnh viện, lòng cầu mong Phác Chí Mẫn bình an vô sự.

"Sắp tới rồi, em cố lên, con chúng ta nhất định sẽ không sao!"

Xe vừa tiến vào cổng bệnh viện Kim Tại Hưởng đã vội vàng bế Phác Chí Mẫn chạy vào, miệng không ngừng gào thét gọi bác sĩ .

Các bác sĩ nhìn thấy hắn liền sợ hãi không thôi nhanh chóng đi đến để Phác Chí Mẫn lên băng ca tiến vào phòng cấp cứu.

Trên hàng ghế chờ trước phòng cấp cứu, Kim Tại Hưởng toàn thân run rẩy ngã ngồi lên đó thất thần,tim đập loạn xạ không ngừng lo lắng.

Kim Tại Hưởng chưa từng cảm giác sợ hãi như lúc này, phải chứng kiến cảnh Phác Chí Mẫn đau đớn vật vã nằm ở hàng ghế sau làm hắn cảm thấy tim mình bị ai đó đâm vào.

Cảm giác sợ hãi mất đi thứ gì đó quan trọng khiến hắn trở nên run rẩy, vạn nhất hai người xảy ra chuyện gì hắn sẽ không tha thứ cho mình vì đã không đi cùng cậu đến đó.

*cạch*

Sau nửa giờ phòng cấp cứu cũng mở ra, Kim Tại Hưởng nghe đến liền gấp gáp chạy đến hỏi thăm, trên mặt không giấu nổi lo lắng.

"Bác sĩ...em ..em ấy sao rồi bác sĩ!"

"Xin Kim tổng yên tâm, phu nhân bị động thai được đưa đến kịp thời nên đã không sao. Cả thai phụ và đứa bé đều an toàn, hiện tại chúng tôi đã tiêm thuốc an thai cho phu nhân. Phiền Kim tổng chú ý, thai nhi 3 tháng đầu vẫn chưa ổn định, nhất là đây còn là trường hợp đặc biệt, mong ngài chú ý tránh làm phu nhân kích động hay tổn thương. "

Vị bác sĩ nói qua tình hình của Phác Chí Mẫn cho Kim Tại Hưởng nghe sau đó liền rời khỏi. Trong thời gian đó Phác Chí Mẫn đã được chuyển sang phòng chăm sóc.

Trên giường bệnh trắng xóa có một thiên thần nhỏ đang ngủ say, nơi khóe mắt còn đọng lại vài giọt lệ.

Kim Tại Hưởng đau lòng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phác Chí Mẫn, từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác có lỗi.

"Xin lỗi vì không bảo vệ em kịp lúc!"

Kim Tại Hưởng thả xuống bàn tay cậu một nụ hôn dịu dàng chứa đầy sự trân trọng sau đó để vào chăn. Ánh mắt khi nảy còn ôn nhu phút chốc lạnh hẳn, từ sâu trong con ngươi dần dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

Kim Tại Hưởng căn dặn y tá để ý đến Phác Chí Mẫn, khi nào cậu tỉnh lại liền gọi cho hắn, hắn còn có công việc cần xử lí sau đó rời khỏi.

______
*Phác gia*

"Doanh Doanh con làm sao vậy? Con có biết hành động vừa rồi có bao nhiêu bất lợi cho nhà chúng ta không hả?"

Ông Phác tức giận mà đập bàn, hiện tại chưa biết tình hình Phác Chí Mẫn như thế nào, vạn nhất đứa bé trong bụng Phác Chí Mẫn có bề gì thì Phác gia khó lòng mà sống yên ổn.

"Nhưng nó chửi con!"

Phác Mẫn Doanh vẫn chưa chịu nhận mình sai cứ cãi chày cãi cối, trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện ban nảy. Nếu biết trước ông bà Phác sẽ can ngăn ngăn ả nhất định sẽ đánh cho Phác Chí Mẫn sảy thai. Phác Chí Mẫn không thể mang con của Kim Tại Hưởng, Phác Chí Mẫn cũng không thể nào là "vợ" của Kim Tại Hưởng.

"Sao ba mẹ không hỏi ý con đã gả anh ta đi? Sao ba mẹ không để con làm con dâu Kim gia? Ba mẹ chẳng phải là ghét nó lắm sao?"

Phác Mẫn Doanh như phát điên, chẳng lẽ ham muốn được làm vợ Kim Tại Hưởng của ả ba mẹ lại chẳng nhìn ra sao?

"Ba.."

"Cô nghĩ cô là ai?"

Một giọng nói lạnh lẽo cất lên làm những người ở đó chết lặng. Kim Tại Hưởng như quỷ satan thả nhẹ cước bộ tiến vào chỗ bọn họ đang đứng, trên môi treo lên ý cười lạnh không rõ tư vị.

Bàn tay hắn khẽ chạm qua mặt cô gái rồi dần dần chuyển hướng đến cằm. Phác Mẫn Doanh sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống đó của hắn, chân vô thức lùi về sau mấy bước.

"Cô muốn làm con dâu Kim gia? Cô ganh ghét với Chí Mẫn?  Hửm?"

Kim Tại Hưởng nghiến răng cười lạnh nhìn chằm chằm vào cô gái. Phác Mẫn Doanh sợ hãi nước mắt lưng tròng nhìn hắn tỏ vẻ tội nghiệp.

"Anh...anh Kim..em....Aaa"

Kim Tại Hưởng bất ngờ đẩy ả xuống nền gạch lạnh lẽo làm ả phải thét lên một tiếng chói tai. Kim Tại Hưởng vẫn giữ nguyên khuôn mặt như dao kiếm kia mà lướt qua ông bà Phác, khí thế hắn quá lớn làm cho ông bà Phác cảm thấy thật khó thở.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Hưởng à..thật..thật ra không phải như con nghĩ đâu..Chí Mẫn nó chỉ vô tình..."

"Vô tình bị Phác tiểu thư đây ban cho một cái tát sau đó té ngã, còn nhận thêm vài cú đạp lên ngực và bụng?"

Kim Tại Hưởng cười như không cười tiến gần đến ông Phác, từng tiếng cộp cộp của giày da nện trên nền gạch làm cho tim những người ở đây đều không khống chế được nhịp đập.

"Tôi hỏi lần cuối. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Kim Tại Hưởng đứng trước mặt ông Phác gằng từng chữ, đôi con người lạnh lẽo như chứa cả hố băng.

"Thật...thật...ra..Chí..Mẫn với Mẫn Doanh có hiểu lầm....rồi Chí Mẫn đánh Mẫn Doanh...hai đứa...hai đứa xảy ra xô xát nên Chí Mẫn bị té."

Ông Phác run run mà lấp liếm, có chút sợ hãi khi đứng trước Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng nghe xong chỉ cười lớn một cái như kẻ phát điên nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm độc.

"Vậy sao? Hahahaa..VẬY SAO???"

*CHOẢNG*

"ÁAAAAAAAAAAAA"

_________end chap 36____

Sao sao thấy Anh Kim ngầu lòi chưa =)))

⚠️  Lưu ý: Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @thienthanh95line do tác giả thienthanh viết. Ở những nơi khác, web khác là không chính thống!!
#bythienthanh95line
Thanks for reading 💜






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net