Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng gào lên vô cùng phẫn nộ, ông Kim đau lòng rồi lặng lẽ ngồi xuống thở dài. Ông biết lí do Kim Tại Hưởng một mực không đồng ý, thế nhưng hắn bây giờ rất cần có một người bên cạnh thật tâm chăm lo cho hắn. Ngay từ buổi đầu gặp mặt Phác gia, ông đã thuận mắt đứa "con dâu" này. Vốn dĩ liên hôn đối với Kim gia chỉ là cái cớ, kiếm "vợ" cho con trai mới là mục đích thật sự. Đã nhiều năm như vậy rồi, ông thật lòng muốn Kim Tại Hưởng sống một cách bình thường, không cần phải vì quá khứ mà điên cuồng bỏ qua sự vui vẻ bên người thân.  Ông Kim cũng không còn muốn lăn lộn đấu đá trên thương trường nữa, ông muốn giao lại hết cho hắn. Ông hiện tại chỉ cần có một đứa con dâu, một đứa cháu nội vậy là đủ.

Vì sao ông lại khăng khăng chọn Phác Chí Mẫn -một nam nhân cho con trai mình mà không phải ai khác? Tất cả đều có lí do hết.. Vì ông biết hướng tính của hắn. Kim Tại Hưởng thích nam nhân! Còn về lí do chọn Phác Chí Mẫn, thì chính là cậu không phải là người ham hào quang chói mắt mà hắn đang có, ở cậu, ông nhìn ra sự thuần khiết đơn thuần của một người lương thiện. Ông không muốn cả đời Kim Tại Hưởng lại phải đau khổ, ông chỉ muốn đứa con này được hạnh phúc. ..

"Có lẽ bây giờ con không hiểu, nhưng hãy tin ta, chúng ta thật sự đều muốn tốt cho con!"

Ông Kim nghẹn ngào hướng Kim Tại Hưởng nói. Vành mắt ông hiếm khi nào đỏ ửng lên như vậy. Kim Tại Hưởng dù lòng dạ có sắt đá cỡ nào cũng không thể nhìn đấng sinh thành phải rơi lệ. Hắn bất lực thở dài rồi quay gót ra khỏi phòng.

Ẩn sâu trong một con người tàn nhẫn ấy vẫn không thể nào muốn làm cha mẹ mình buồn lòng.

Ngoài này hai "mẹ con" đang trò chuyện rất là hợp nhau. Phác Chí Mẫn cũng thật bất ngờ vì sự thoải mái mà bà Kim mang lại. Cậu nói chuyện với bà Kim có khi lại hợp hơn là đối với mẹ Phác.

"Cũng không còn lâu nữa chúng ta là người một nhà rồi, con cứ việc gọi ta là mẹ!"

Bà Kim cười hiền nắm lấy tay Phác Chí Mẫn, sau đó lại nói tiếp.

"Tại Hưởng nó tuy bề ngoài lạnh lùng ít nói, nhưng bản chất nó là một đứa trẻ ấm áp. Có nhiều chuyện bây giờ ta không tiện nói cho con, nhưng mà ta mong con và nó có thể hòa hợp ở bên nhau. Chúng ta tranh đấu hơn nửa đời rồi, giờ chỉ mong có thể bình dị bên gia đình thôi!"

Giọng nói nhẹ nhàng của bà Kim cứ từ từ, từ từ len lỏi vào tận đáy lòng của Phác Chí Mẫn. Thật lòng mà nói tuy vẻ ngoài Kim Tại Hưởng có lạnh lùng, sắc lạnh như thế, nhưng Phác Chí Mẫn cũng không có ấn tượng xấu về "người sẽ là bạn đời" này.

"Nhưng sao bác...à m..mẹ lại tin tưởng con sẽ cùng anh ấy hòa hợp được a?

Bà Kim mỉm cười nhẹ xoa đầu cậu

"Vì mẹ có niềm tin rất lớn ở con, con dâu ngoan"

Phác Chí Mẫn thoáng ngẩn người rồi cũng mỉm cười lại với bà. Tim cậu lúc này chẳng hiểu sao có một cỗ ấm áp lan tỏa,thôi thì thử hòa hợp với hắn cũng tốt. Vốn dĩ trong cả Kim gia cũng không ai là đối xử tệ với cậu.

______

Hôm nay chủ yếu là chọn trang phục trong lễ cưới, nhân tiện chụp một số hình cưới thôi. Cả buổi sáng Phác Chí Mẫn bị lôi đi thay cả chục bộ đồ vest khác nhau từ đen đến xám rồi trắng. Chỉ có quẩn quanh mấy màu mà kiểu dáng lại nhiều cực nên làm Phác Chí Mẫn muốn rụng rời tay chân. Suốt buổi chụp hình Kim Tại Hưởng vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh nhạt với cậu, có những bức ảnh cần phải cười thật tươi, nhưng chỉ có mình Phác Chí Mẫn là hợp tác, còn cái tên kia thì mặt vẫn lạnh như tảng băng.

"Nào nào Kim tổng của chúng ta cười tươi lên nào!!"

Anh thợ chụp ảnh-kiêm chủ sở hữu nơi này hướng đến "Kim mặt than" mà yêu cầu.

"Không thích!"__mặt như cũ đáp

"Aiya cái tên Kim Tại Hưởng nhà anh, chụp hình cưới chứ có phải chụp hình thờ đâu mà mặt như đưa đám?"

Người có thể thoải mái nói chuyện với hắn mà không sợ bị đánh, không sợ ánh mắt giết người của hắn phóng ra chỉ có thể là Điền Chính Quốc- em họ Kim Tại Hưởng.

"Em câm miệng!"

Đấy đấy!! Phác Chí Mẫn nhìn đến ánh mắt của Kim Tại Hưởng mà phải phát sợ, chân vô thức đứng cách xa hắn một chút. Ấy vậy mà cái người đối diện này lại cứ oang oang cái miệng hướng Kim Tại Hưởng mà lằng nhằng, làm Phác Chí Mẫn một trận rét rung.

"Em nói không đúng sao? Anh ít ra cũng phải cười như anh dâu, nhìn như vậy mới tươi được chứ!"

Đúng là gan lớn không sợ chết! Phác Chí Mẫn âm thầm đốt nén nhang cho cậu ta.

Cái người này là Điền Chính Quốc-em họ của Kim Tại Hưởng,mẹ cậu ta cùng bà Kim chính là chị em ruột. Từ nhỏ đã được Kim gia yêu thương như con cháu trong nhà, Kim Tại Hưởng cũng rất thương cậu ta, thế nên bây giờ Điền Chính Quốc mới không sợ chết mà "chống đối" hắn.

"Mẹ thấy Chính Quốc nó nói đúng đó, con cũng nên cười lên đi chứ!"

Bà Kim thấy hai anh em lại đấu khẩu lại bất lực mà can ngăn. Kim Tại Hưởng lúc này mới nhượng bộ mà nhoẻn miệng cười "từ thiện". Dù nụ cười có phần "công nghiệp"* nhưng dù sao có còn hơn không. Thế là qua đôi bàn tay điệu nghệ đó của Điền Chính Quốc mà album ảnh cưới của Phác Chí Mẫn cùng Kim Tại Hưởng nhìn trông rất hài hòa, đẹp đẽ.

"Oa hai người nhìn đẹp đôi lắm! Nào cùng chụp thêm một tấm nữa, lần này tay anh Hưởng sẽ ôm nhẹ lấy eo anh Mẫn, sau đấy cúi xuống và hôn vào môi người kia..."

Chợt cái người tên Điền Chính Quốc không biết đầu nảy ra cái ý tưởng gì mà bắt Kim Tại Hưởng và Phác Chí Mẫn phải chụp một kiểu "thân mật". Phác Chí Mẫn không hiểu vì sao có chút hồi hộp, lòng căng thẳng không thôi. Còn dĩ nhiên Kim Tại Hưởng hắn lại vô cùng phản đối rồi.

"Im miệng! Nhiêu đó đã quá đủ rồi Chính Quốc! "

Cất giọng trầm thấp hướng Điền Chính Quốc cảnh cáo. Phải nói rằng Kim Tại Hưởng chịu đến đây chụp ảnh đã là nhượng bộ lắm rồi. Tốt nhất là đừng nên được nước làm tới khiến hắn phải nổi trận lôi đình. Ấy vậy mà cái tên Điền Chính Quốc ấy giống như có "máu điên" sẵn trong người. Không những không sợ mà còn giải thích với hắn đây chỉ là tấm cuối cùng, với lại chỉ là hôn nhẹ bình thường, thì đôi phu phu họ có gì phải ngại. Phác Chí Mẫn cảm thấy tình hình không xong nên lên tiếng can ngăn.

"À....tôi thấy nhiêu đó cũng đủ rồi, không cần phải phiền toái thêm nữa"

Thế nhưng mà Điền Chính Quốc lại nhất mực muốn chụp kiểu đó cho hai người, ba mẹ Kim cũng vô cùng đồng ý mà vỗ tay tán thành. Phác Chí Mẫn khẽ liếc nhìn thái độ Kim Tại Hưởng, chỉ thấy hắn tay nắm chặt thành quyền nhưng trên mặt chẳng để lộ ra chút cảm xúc nào. Nhưng trong đôi mắt hắn, Phác Chí Mẫn có thể thấy rõ một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.

"Được! Chụp nhanh đi!"

Nghiến răng ken két ra lệnh, Điền Chính Quốc thỏa mãn cười hề hề tạo dáng cho hai người. Kim Tại Hưởng một tay đỡ sau gáy cậu, một tay kéo nhẹ eo cậu sát về phía mình. Phác Chí Mẫn bất ngờ, tim đập thình thịch, mắt mở trân trân nhìn hắn. Sau đó hình như Phác Chí Mẫn thấy mặt hắn gần hơn, rồi một thứ gì đó mềm mềm áp xuống môi mình như chuồn chuồn lướt. Phác Chí Mẫn ngẩn người, nơi vừa tiếp xúc như có nguồn điện thoát ra, rồi chạy dọc khắp cơ thể.

Phác Chí Mẫn cậu..mất tiêu nụ hôn đầu rồi!!!

________end chap 6_______

⚠️  Lưu ý: Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @thienthanh95line do tác giả thienthanh viết. Ở những nơi khác, web khác là không chính thống!!

#bythienthanh95line
Thanks for reading 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net