Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Choảng*

"AAAAAAAAAA"

Hạ Cảnh Văn ôm đầu la lớn sau tiếng thủy tinh vỡ to tướng, đầu choáng váng ngã xuống cái ghế gần đó. Phác Chí Mẫn vẫn còn nằm trên cái ghế kia, run bần bật không dám mở mắt

" Người của tôi mà cũng dám đụng sao lão Hạ?"

Kim Tại Hưởng giọng lạnh đến cực điểm nghiến răng hướng Hạ Cảnh Văn chế giễu. Khi nảy ngồi từ xa hắn đã thấy Phác Chí Mẫn vào đây, trong lòng thầm khinh bỉ, một người trong sạch như vậy mà cũng đặt chân tới chỗ này sao? Ấy thế mà hắn vẫn luôn thầm quan sát cậu,nhằm muốn tìm ra sơ hở xấu xa của cậu mà hủy hôn. Nhưng đến khi Phác Chí Mẫn đến bàn của Hạ Cảnh Văn, Kim Tại Hưởng mới ngờ ngợ ra điều gì. Hạ Cảnh Văn vốn là một lão già dê, luôn có hứng thú với những "món hàng" tươi trẻ, công ty của gã cũng thuộc dạng có tiếng trên thương trường, Kim gia cũng phải đề phòng gã. Ngay khi thấy gã cố ý đụng chạm vào Phác Chí Mẫn, sau đó trực tiếp ép buộc người kia nằm dưới thân,mặc kệ người kia có oằn oại chống trả cỡ nào. Trong lòng hắn chợt dao động, muốn ngay lập tức bay đến xử cho tên đó một trận.

"Kim...Kim Tại Hưởng?."

Hạ Cảnh Văn ôm đầu sau đớn nheo mắt nhìn rõ người đánh mình là ai, rồi chợt lạnh sống lưng khi biết người đó là Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng nhếch môi cười nhạt, cúi xuống ôm người vẫn còn đang rung rẩy trong lòng rồi đi ra ngoài. Lúc đi ngang còn không quên giẫm vào cái bụng phệ của lão một cái thật mạnh.Hạ Cảnh Văn đau đớn,tức giận nghiến răng ken két, miếng mồi ngon dâng tới miệng mà lại bị cuỗm mất.

"Kim Tại Hưởng! Mày chờ đó, tao nhất định sẽ không tha cho mày!"
.

.
.

Phác Chí Mẫn được Kim Tại Hưởng bế trên tay nhưng vẫn chưa khỏi hết run rẩy. Buổi tối hôm nay quá đáng sợ, lỡ như Kim Tại Hưởng không tới cứu cậu, lỡ như gã ta làm gì cậu thì.....

Phác Chí Mẫn không dám nghĩ tới nữa, nước mắt nóng hổi từ đâu tuông xuống như mưa khiến ai nhìn cũng phải đau lòng. Kim Tại Hưởng vẫn im lặng bế Phác Chí Mẫn ra xe, trong lòng có chút nặng nề ẩn ẩn đau đớn. Vết thương năm nào đó tự dưng lại bị khơi dậy....

Đặt Phác Chí Mẫn vào kế bên ghế lái, Kim Tại Hưởng lái xe về Kim gia, khuôn mặt vẫn y như cũ không một chút cảm xúc. Về đến nhà hắn bế Phác Chí Mẫn vì khóc quá nhiều đến mức thiếp đi lúc nào không hay vào phòng, căn dặn vú nuôi thay đồ ra cho cậu.

"Trịnh Hạo Thạc! Cho người phong tỏa hết mọi tin tức hôm nay ở quán bar X, đồng thời tung bằng chứng Hạ Cảnh Văn gạ gẫm, sàm sỡ người khác. Khiến hắn một trận khốn đốn!"

Kim Tại Hưởng căn dặn người của hắn "làm một số việc" sau đó cúp điện thoại. Hắn ảo não châm lấy một điếu thuốc lá rồi rít dài một hơi, mắt ưng hẹp dài vô định nhìn về phía xa xăm. Rốt cuộc tại sao hắn phải cứu lấy cậu, trong khi có thể mặc cho tên đó cứ làm gì thì làm... Hoặc cũng có thể là trong lòng có chút gì đó mơ hồ xuất hiện..

Được một lúc lâu sau hắn về phòng, phát hiện Phác Chí Mẫn đã được vú nuôi thay cho một bộ đồ sạch sẽ đàng hoàng, giờ đang nằm trên giường của hắn mà ngủ ngon lành. Kim Tại Hưởng cũng không rõ vì sao lại để cho cậu nằm trên giường của mình mặc dù hắn rất ghét điều đó-ngoại trừ một người. Ấy vậy mà giờ lại để cho một người khác...

Kim Tại Hưởng khẽ vuốt mấy lọn tóc rũ trước trán cậu, nhẹ nhàng đến nổi không ai tưởng tượng được một Kim Tại Hưởng lạnh lùng tàn nhẫn giờ lại nhất mực ôn nhu. Người con trai này thật sự rất xinh đẹp

"Thật sự rất giống em ấy.."

__________

Buổi sáng khi tỉnh dậy, Phác Chí Mẫn ngớ người chẳng biết đây là đâu. Nhớ lại kí ức kinh hoàng vào đêm qua, Phác Chí Mẫn không khỏi có chút rùng mình, lại nhìn xuống bộ quần áo khác hôm qua, trong đầu lại không tránh khỏi suy nghĩ linh tinh một phen.

Nghĩ đến chuyện ô nhục hôm qua, Phác Chí Mẫn cảm thấy thật nhục nhã, không biết chuyện đó có bị báo lá cải nào đó tung lên không. Nếu có thì chắc là cả Phác gia lẫn Kim gia đều bị ảnh hưởng không ít. Cha mẹ chắc sẽ không cần cậu nữa, ông bà Kim cùng mọi người sẽ nhìn cậu bằng cặp mắt khinh bỉ..

Nghĩ tới nhiêu đó thôi Phác Chí Mẫn bỗng dưng bật khóc nức nở, cơ thể nhỏ bé ngồi co ro trên chiếc giường rộng rãi xa hoa nhìn càng thêm cô đơn, yếu đuối. Phác Chí Mẫn mãi khóc mà không biết rằng có một cặp mắt đang theo dõi mình, miệng không khỏi có chút nhếch lên không rõ tư vị.

"Tôi không ngờ cậu thích khóc như vậy? Đêm qua khóc chưa đủ à?"

Kim Tại Hưởng bỗng dưng lên tiếng làm Phác Chí Mẫn giật mình, ngẩn khuôn mặt lấm lem nước mắt như mèo con lên. Cái mũi đỏ hoe sụt sùi, bàn tay của chàng trai 26 tuổi chẳng khác gì em bé đưa lên lau lấy mặt mình trông vừa dễ thương mà cũng vừa tội nghiệp.

"Là..là anh đưa tôi về đây sao?"

Giọng mũi vang lên khàn đặc chứng tỏ đã khóc quá nhiều. Phác Chí Mẫn lúc này trong mắt Kim Tại Hưởng là một mặt yếu mềm đến đáng thương, không khỏi làm Kim Tại Hưởng nghĩ đến một người, thái độ lạnh lẽo thường ngày cũng dần ấm lên.

"Vậy cậu nghĩ là lão già kia?"

Kim Tại Hưởng một thân cao lớn tiến về phía tủ quần áo lấy đồ đi làm, vừa đi vừa nói với Phác Chí Mẫn bằng một giọng hết sức châm chọc. Phác Chí Mẫn cắn cắn môi mọng vì sợ hãi không muốn nhắc về chuyện đó nữa, cúi đầu thấp giọng buồn rầu nói.

"Chuyện hôm qua chắc phải lên trang nhất rồi, Phác gia và Kim gia phải làm sao đây..!"

Kim Tại Hưởng ngạc nhiên khi nghe Phác Chí Mẫn nói vậy, bởi lẽ trong hoàn cảnh hiện tại nếu là người khác sẽ nghĩ đến bản thân đầu tiên. Mà cậu, Phác Chí Mẫn lại nghĩ cho hai bên gia đình.

"Làm chuyện mất mặt giờ lại lo sợ?"

Kim Tại Hưởng tiến dần về phía Phác Chí Mẫn trưng lên bộ mặt chế giễu. Phác Chí Mẫn khi nghe thấy câu nói đó bỗng chốc nổi đóa, xốc chăn đứng dậy trước mặt hắn, hai tay nhỏ nhắn sớm đã nắm chặt thành quyền, đôi mắt đẹp đẹp đẽ lại bất giác phiếm hồng một lần nữa.

"KIM TẠI HƯỞNG TÔI NÓI CHO ANH BIẾT, TÔI CHƯA BAO GIỜ LÀM CHUYỆN CÓ LỖI VỚI LƯƠNG TÂM...."

Nói đến đó cậu đã nghẹn ngào, Phác Chí Mẫn cậu từ trước tới giờ luôn giữ mình trong sạch, không bao giờ làm chuyện điên rồ để làm ô nhục bản thân và gia đình. Ngay khi Kim Tại Hưởng nói câu đó, Phác Chí Mẫn như cảm thấy lòng tự tôn của cậu bị chà đạp, làm cậu không chút kiên dè mà nổi giận to tiếng với hắn.

Kim Tại Hưởng thấy một màn như vậy bỗng bất ngờ, nhưng mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì. Hắn nhún vai, tay thảy cho cậu một bộ quần áo vừa vặn với thân hình cậu.

"Thay xong xuống lầu ăn sáng! "_ Kim Tại Hưởng quẳng xong câu đó rồi đi vào phòng tắm, để Phác Chí Mẫn đứng đó vừa tức vừa khó chịu.

Lúc xuống nhà gia đình họ Kim phải bất ngờ một phen với sự hiện diện của Phác Chí Mẫn. Bà Kim mến con dâu liền đi đến nắm tay cậu lôi vào bàn ăn còn hớn hở hỏi nhiều thứ. Phác Chí Mẫn cảm thấy ngượng không thôi, không biết nên ăn nói thế nào với bà nữa nhưng nhìn thái độ như vậy cũng đủ biết trong nhà chưa ai biết về chuyện tối qua. Phác Chí Mẫn lúc này mới âm thầm thở ra nhẹ nhõm.

" Ông bà nội, hai bác sớm an!"

Phác Chí Mẫn lễ phép chào một tiếng nhưng ông Kim lại chẳng mấy hài lòng

" Đã kêu ông bà nội mà lại kêu chúng ta là hai bác, đứa con dâu này là muốn bị đánh đòn sao?"

Cả nhà nghe ông Kim nói xong thì bật cười, chỉ có vậy thôi mà cũng so bì từng chút một. Phác Chí Mẫn ngượng nghịu gọi một tiếng ba mẹ. Ông Kim hài lòng cười lớn vỗ đùi bốp bốp, bà Kim cùng ông bà nội cũng phải lắc đầu bó tay. Phác Chí Mẫn nhìn cả nhà vui vẻ như vậy cũng vui lây, tim không khỏi có chút ấm áp. Lâu như vậy rồi mới có được cảm giác có một gia đình vui vẻ!

_________end chap 8_______
⚠️  Lưu ý: Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @thienthanh95line do tác giả thienthanh viết. Ở những nơi khác, web khác là không chính thống!!

#bythienthanh95line
Thanks for reading 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net