52. Sự dịu dàng dành cho Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừng đông đỏ ửng còn lấp ló như thiếu nữ e thẹn vẫn chưa chịu trồi hẳn qua đỉnh đồi thì Taehyung sớm đã thức giấc. Sau màn đi bộ vòng quanh khu phố một chút, anh trở về ăn sáng rồi đến trường như thường lệ.

Về phần cậu học trò Park tối hôm qua, vì nghe được "câu nói truyền động lực hết sức mạnh mẽ" từ thầy Kim yêu mến mà hoảng hốt cắm mặt vào bài học, kết quả là được tặng hai quầng thâm nhẹ nhàng dưới mắt và một bộ dạng thiếu sức sống đến trường.

" Trông anh héo hơn thường ngày đó. "

Ở dưới tán cây mát mẻ, Jeongguk quét mắt rồi ngừng lại trước khuôn mặt thiếu ngủ của người anh họ thấp bé hơn mà hỏi han, thầm suy luận rằng Jimin sáng nay dậy muộn khi thấy phần tóc tai được chải chuốt qua loa kia.

" Ưm... Tối qua anh ngủ trễ vì phải học bài. "

Cậu che miệng, ngáp một cái rồi dụi dụi mắt. Cơn gió lành lạnh sớm tinh mơ thổi qua như muốn xua tan đi cơn buồn ngủ này.

" Em thức đến bao giờ? "

Hai người đồng loạt giật mình vì thầy Kim đang đứng phía trước, khoanh tay tựa đầu vào thân cây đối diện với họ. Taehyung hôm nay trông thật khác mọi ngày khi diện trên mình áo sơ mi trắng kết hợp quần tây đen đơn giản. Nếu không có đôi giày da bóng loáng toát lên sự trưởng thành thanh lịch thì người khác chắc hẳn sẽ nghĩ anh là học sinh cấp ba chứ không phải một thầy giáo hai mươi bốn tuổi mắc chứng khó ở.

Khi thấy hai mắt Taehyung từ nãy đến giờ chỉ dán chặt vào người Jimin cộng thêm câu nói chứa đầy hàm ý quan tâm nọ, chàng họ Jeon rất nhanh cập nhật được tình hình hiện tại và đưa ra phương hướng chuẩn xác, chính là chuồng gấp!

Nếu còn ngồi ở đây, không khéo sẽ tự biến mình thành thịt thỏ chín khi đón lấy sức công phá khủng khiếp đến từ cái lườm tóe lửa của thầy Kim. Nên âm thầm rời đi thì đỡ hơn là phải nhận tín hiệu ngầm từ ai đó. Jeon sáng suốt nhất hệ mặt trời!

Jeongguk nhanh chóng mất dạng, bỏ lại khung cảnh tình cảm phía sau lưng.

" Em cũng không rõ nữa... "

Jimin mơ màng trả lời, lại dụi mắt, bộ dạng nhỏ nhắn như một chú mèo đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Anh đến gần hơn, ngồi xổm xuống trước cậu. Taehyung đưa tay lên, miết nhẹ lên gò má phúng phính mà mình đã từng hôn trộm, để mặc trái tim đang nhảy cẩng lên trong lồng ngực.

Nhìn chằm chằm sắc mặt mệt mỏi của Jimin, anh nhẹ nhàng lên tiếng

" Học đúng là quan trọng, nhưng em cũng phải biết tự cân bằng giữa thời gian học và nghỉ ngơi chứ? "

Đột nhiên Taehyung hành xử dịu dàng đến vậy, cậu trở nên ngượng ngùng, không biết nói gì. Anh vẫn nhìn cậu chẳng rời mắt, xấu hổ lại càng chồng chất. Thấy sắc mặt của học trò Park, Taehyung bắt đầu châm chọc

" Đang nghĩ gì thế? "

" Em có nghĩ gì đâu chứ. "

Jimin vờ liếc mắt sang hướng khác. Anh cười, đứng dậy và chạm vào phần cổ áo của cậu rồi chỉnh lại cho ngay ngắn.

" Thầy hôm nay hành xử kỳ lạ thật đấy. "

Cậu học trò cũng đứng lên theo.

" Có sao? "

Anh trả lời, nụ cười trên môi vẫn còn chưa tắt. Quả thật so với dáng vẻ của thường ngày thì khác biệt rõ rệt. Thầy Kim trông như thể đã ôn nhu và dễ chịu từ trong trứng.

Jimin cảm thấy chưa quen cho lắm.

Cậu giả vờ nhờ vả, để xem Kim cục súc có quay lại hay không

" Tan học Taehyung đưa em về nhé? Lúc sáng em đi nhờ xe Jeongguk đó. "

" Được. "

Anh không chần chừ đồng ý

Sẽ đón em, sẽ đưa em về... Mỗi ngày đều được.

" Thật chứ? " - Jimin tròn mắt.

" Nhìn mặt tôi giống đang nói dối lắm sao? "

-

Tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc, cậu chẳng màn đến những câu chuyện không hồi kết của bạn bè vẫn đang luyên thuyên chưa chịu rời lớp, trực tiếp xách balo đi ra khỏi đó. Nếu như trễ một chút, thế nào thầy Kim cũng sẽ khó chịu ném cho một cái liếc hoặc trách cứ 'Làm gì mà lâu vậy?' cho xem.

Lao thẳng ra bãi đỗ xe của trường, cậu học trò ngó đông ngó tây tìm kiếm thân ảnh cao gầy của anh.

" Jimin! "

Nghe tiếng gọi, cậu rất nhanh đã thấy được người kia, vui vẻ mà chạy đến. Jimin đứng đối diện anh mà thở dốc.

" Ai bảo em chạy làm gì chứ? "

Taehyung cứ như đang trách móc, lôi ra một chiếc khăn trắng sạch sẽ trong túi áo lau chút mồ hôi rịn ra trên vầng trán trắng trắng kia. Anh vuốt tóc cậu lại

" Lên. "

Jimin ngẩn ngơ làm theo, mở cửa và chui vào hàng ghế phía sau.

" Ngồi cạnh tôi. "

" ? "

" Một là đặt mông yên vị ở ghế phó lái, hai là ở nóc xe hóng gió, em muốn cái nào? "

" ... "

Tất nhiên cậu lại lật đật mở cửa chui ra, và lại chui vào ngồi xuống ghế cạnh Taehyung.

Chiếc xe lướt qua từng hàng cây xanh và các cửa tiệm, mãi một lúc khi Jimin thấy là lạ mới quay sang hỏi

" Đây là đường về nhà thầy mà? "

" Ừ. Tôi đã gọi điện xin phép bố mẹ em rồi, em ở nhà tôi đến tối. "

" H - hả?! "

" Vậy em muốn ở qua đêm? "

" ... "

Taehyung dừng lại trước cột đèn giao thông đang chuyển sang sắc đỏ, nghiêng đầu nhìn cậu

" Chúng ta sẽ cùng vui vẻ với những bài học thú vị. "

" Không... " - Jimin mếu máo.

" Em là học sinh duy nhất nhận sự đãi ngộ này từ tôi đó. Được cung cấp kiến thức mà không tốn một xu chẳng phải quá tốt hay sao? Tôi chưa tốt với ai như vậy đâu. "

Cậu đành im lặng. Thực chất còn định về nhà đánh một giấc ngắn để bù lại cho khoảng thời gian trừng mắt liếc mấy con chữ tối qua, ai mà ngờ được thầy Kim siêu có tâm lại nổi hứng muốn giảng dạy riêng cho cậu thế này chứ. Nhưng được ở cạnh người mình thích thì quá tuyệt vời. Chẳng biết là nên vui hay buồn nữa...

-

" Em giải sai rồi. Phải áp dụng công thức này mới phải. Để tôi làm mẫu. "

" Giỏi lắm. Tiến bộ hơn rồi. "

Thầy Kim hôm nay chẳng những không mắng khi cậu lơ đễnh hoặc giải sai đáp án, mà còn kiên nhẫn tận tình chỉ bảo, không hề thấy một cái nhíu mày nào. Thậm chí khi giải chính xác, còn tặng cho cậu vài lời khen và nụ cười tươi tắn khiến người ta tim đập thình thịch. Taehyung cười đặc biệt đẹp, cậu rất rất thích, nhất là khi anh nhe răng thành hình hộp cực đáng yêu. Chỉ là bình thường người này ít khi biểu hiện cảm xúc rõ ràng, lại hay nóng nảy như một ông cụ trẻ tuổi, khó lắm mới chọc cho cười được.

Học xong, Jimin được thầy Kim thưởng cho phần bánh kem và một tách trà ấm. Cậu cặm cụi ăn, lại khen lấy khen để, hai mắt dường như lấp lánh.

Con ngươi anh như thể xoáy sâu vào, muốn thấu rõ tất cả của cậu. Jimin không hiểu sao có chút e dè. Thầy Kim đang nhìn cậu với sự thâm tình khó tả mà từ trước đến nay chưa bao giờ cậu thấy.

Anh bước từng bước đến gần, ngồi xuống. 

" Jimin à. "

Taehyung... Đã bao giờ gọi cậu như thế này chưa nhỉ...?

" ... Em nghe đây "

Chống cằm, anh nhìn đĩa bánh đã hết sạch, rồi lại nhìn cậu

" Thích không? "

" Thích, thích lắm. Bánh của thầy là ngon nhất rồi! "

Jimin tươi cười, còn anh thì vẫn giữ nguyên nét mặt không biến động như thế. Jimin lại cảm thấy căng thẳng nữa rồi.

Taehyung chỉ lẳng lặng tựa vào vai cậu. Cả gian phòng khách im lặng.

" Tôi đưa em về. "

" D - dạ. "

Dù nói thế nhưng anh vẫn cứ ngồi im.

Trong Taehyung bây giờ chồng chất nhiều suy tư, cảm xúc khó diễn tả.

Cho đến khi anh đứng dậy cầm lấy áo khoác Jimin mới choàng tỉnh. Cậu luống cuống, lật đật sắp xếp đồ đạc và đợi. Cả hai chỉ vừa đi đến gần cửa, anh đột nhiên dừng bước, nắm lấy cổ tay người phía trước. Chính anh ngay sau đó cũng bị hành động của bản thân làm cho bất ngờ như Jimin hiện tại. Tay vẫn nắm chặt, Taehyung mỉm cười khi cậu vẫn còn đang mở to mắt

" Tại sao tôi lại không muốn em về nhỉ? Điên mất thôi... "

Bỗng dưng muốn giữ cậu lại lâu hơn một chút.

Bỗng dưng thấy rằng nếu như Jimin rời khỏi đây, anh sẽ rất cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net