Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là một thứ gì đó không có thực, nó không có màu sắc , hương vị, nó chỉ là một thứ vô hình, nhưng lại tựa như không khí để giúp ta tồn tại. Nó chỉ là thứ tồn tại hư vô nhìn không được chạm không thấy.
Con người luôn có những mẫu thuẫn trong nội tâm, biết đó là sai nhưng vẫn làm, biết rằng yêu rồi sẽ phải chịu tổn thương. Lý trí muốn quên đi nhưng trái tim lại muốn lưu lại, nó không muốn rũ bỏ kí ức tươi đẹp nhưng trộn lẫn những nổi đau trong đó, đó có lẽ là những nghịch lý của của sống mà không thể nào giải đáp được.

Tiếng sóng vỗ vào những cồn đá tạo nên những bọt sóng trắng xoá nhưng rất nhanh nó lại tan vỡ. Nhìn những con sóng nối đuôi nhau vỗ vào cồn đá rồi lại tan biến, Jimin cậu cảm thấy nó giống như đoạn tình cảm của cậu vậy ,đến nhanh không kịp lưu lại những hồi ức đẹp đã tan biến mất, tình cảm của cậu như những con sóng nhỏ bé không thể nào đến được tận cùng của đại dương bao la rộng lớn kia, dù cậu có cố gắng đến thế nào cũng không thể với tới được, nên giờ đây cậu chỉ còn cách quên nó đi thôi, dù có mất bao nhiêu thời gian thì cậu cũng sẽ quên.
-Dừng lại ở đây thôi......!
Một lời thì thầm như cậu tự nói với bản thân mình, hay là cậu muốn cơn sóng gửi đến một người nào đó. Đứng giữa biển trời xanh biếc nơi quê hương Busan cậu, cậu cảm thấy tâm hồn mình thật thanh thản, nỗi đau trong tim giờ đây không còn âm ỷ nữa, dường như chỉ đọng lại một chút thương nhớ về mối tình đã qua, chỉ khi vô tình nhớ đến thì trái tim cậu mới nhói lên, có lẽ đoạn tình cảm này cậu không thể dứt được đành phải cất vào một phần trong trái tim cậu vậy.
-Jimine hyung .......
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, bỗng cậu thấy ai đó gọi tên mình
-Jimin hyung ơi! Mọi người đến thăm hyung này! Xa hyung có mấy ngày nhớ muốn chết à!
Chưa kịp định hình là có chuyện gì xảy ra thì một vật thể trông giống như Jungkook đã ôm chặt lấy mình, mà không đúng là Jungkook mà
-Ơ ....ơ sao mọi người lại ở đây?
-Mọi người đến thăm em? Sao rồi về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đã khỏe hơn chưa?
Jin vừa xoa đầu cậu vừa hỏi
-Em khỏe rồi mọi người đừng lo!
-Khỏe là tốt rồi! Mọi người chỉ sợ em lại suy nghĩ nhiều thôi! Nên dành thời gian cho bản thân mình nhiều hơn!
-Jin hyung nói phải đó, em mới khỏi bệnh nên nghỉ ngơi nhiều vào, nghe chưa?
-Dạ ! Mà mọi người đi đường mệt lắm đúng không ? trời cũng sắp tối rồi về thôi, em sẽ nói mẹ làm mấy món đặc sản Busan cho mọi người!
-Được thôi! Hyung cũng nhớ mấy món mẹ em làm lắm!
-Jin hyung thì chỉ có nhắc đến ăn là lại mắt sáng lên!
-Con người phải ăn mới sống được mà, chẳng lẽ các em không ăn sao?
-Thôi cho em xin, có mỗi chuyện ấy mà cũng cãi nhau được, có khác nào trẻ con đâu?

Suga thấy buồn cười khi mà người anh cả trong nhóm chẳng khác nào em út vậy
-Nào cùng về thôi!
-Từ từ đã các hyung sắp hoàng hôn rồi chúng ta xem xong hẵng về được không? Mặt trời lặn ở Busan là đẹp nhất đó!
Jungkook có vẻ cũng rất vui khi được về nơi mình sinh ra, nó lôi lôi kéo kéo các hyung cùng ngồi xuống để ngắm khoảnh khắc cuối ngày trước khi mặt trời biến mất
-Được thôi, chúng ta ngôi đây lát nữa vậy!
Nhìn mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ dần dần khuất sau những ngọn núi và đại dương, tạo nên đường chân trời một màu hồng lấp lánh toả sáng một vừng trời, những tia sáng rực rỡ xuyên qua những đám mây tạo nên một cảnh sắc lộng lẫy, như một con đường hoa trải dài nơi cuối con đường. Họ cũng hi vọng con đường tương lai của nhóm sau này cũng có thể trải dài như đường chân trời đó, một tương lai tươi sáng , chỉ có những niềm vui còn nỗi buồn sẽ tan theo những bọt biển. Bảy con người cùng đứng cạnh nhau ngắm hoàng hôn mà sao thấy bình yên đến lạ, chỉ cần họ đứng bên nhau, cùng kề vai sát cánh trên con đường đời này, dù bao khó khăn bủa vây, họ vẫn nguyện nắm chặt tay nhau đi đến hết con đường, tình cảm của họ vượt qua cái gọi là tình anh em, nó là tri kỉ.
-Jimin em sẽ tiếp tục đi cùng nhóm chứ? Nhóm chúng ta không thể nào thiếu em được? Nếu không có em hay bất kì một thành viên nào thì chúng ta không còn là Bangtan nữa! Hãy cùng nhau đi hết con đường âm nhạc này ? Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn để bước đến được hôm nay, vì vậy sẽ cùng nhau đi đến cái đích mà chúng ta vẫn luôn hằng ước được không?
Giữa cảnh sắc thơ mộng cuối ngày, Rapmon muốn nói những lời một sâu trong tim anh vẫn luôn hứa, hứa rằng họ sẽ đi cùng nhau, cùng bay cao đến một nơi xa hơn, đến một nơi chỉ còn những niềm vui và nụ cười.
-Mọi người có biết lý do vì sao em trở về không? Vì em muốn thực hiện lời hứa, lời hứa giữa chúng ta, lời hứa sẽ đi cùng nhau đến hết con đường, em không muốn là một con người phản bội như trước đây chúng ta từng nói ! Và đó còn có ước mơ của em nữa!
-Cảm ơn em Jimin!
Mọi người chẳng biết nói gì ngoài hai từ cảm ơn, cảm ơn cậu vì đã quay về, cảm ơn vì đã không bỏ rơi bọn họ, cám ơn vì đã cứu dỗi linh hồn mỗi người
..............................................................................................................................................................................
Rầm rầm.....
-Hai thằng kia có đứng lại cho hyung không thì bảo, đem đĩa bánh lại đây ngay !
-Ứ không chịu, bác Park làm cho em mà!
-Nhà em cũng quê ở đây được ăn món đó nhiều rồi nhường cho hyung đi!
-Không! Đối với em cái gì chứ ăn là không bao giờ đủ
-Yaaaaaaa ......cái thằng kia đứng lại!
Vâng đây lại là cảnh hết sức quen thuộc đối với nhà Bangtan mỗi ngày, cảnh em út và anh cả tranh nhau miếng ăn đây, mặc hai người họ những người vẫn bình thản ngồi ăn, lâu lâu Suga còn gật gật đầu nói rằng:
-Đúng không khí ngày xưa đây rồi!
.................................................................................................................

-Cậu vẫn chưa ngủ sao? Ngồi ngoài này lạnh lắm! Khoắc áo vào đi!
Taehyung đặt chiếc áo trên tay mình lên vai Jimin
-Cảm ơn cậu!
-Bầu trời ở Busan đẹp quá!
Taehyung lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu, ngẩng mặt lên bầu trời đầy sao kia, giống như trước đây hai người họ vẫn thường ngồi trên sân thượng kí túc xá ngắm cảnh đêm ở Seoul, nhưng hiện tại lại là bầu trời ở Busan. Có lẽ ở Busan không có nhiều toà nhà rực rỡ nên chỉ có những vì sao soi sáng trong đêm tối, càng làm cho bầu trời thêm lung ling rực rỡ, như một dải ngân hà hiện ra trước mắt.
-Cậu còn nhớ những lần chúng ta trốn khỏi kí túc xá đi ăn đêm và ra sông Hàn ngắm cảnh đêm không? Lúc đó vui thật?
-Chúng ta còn bị quản lý bắt được và bị cấm túc nữa, lúc đó chúng ta thật ngốc!
-Haha.......chúng ta là anh em nhà ngốc!
Cả hai bỗng dưng em lặng sau khi nhớ về những kỉ niệm vụng về khi xưa
-Jimin tặng cậu nè!
Taehyung đưa một gói quà nhỏ ra trước mặt Jimin
-Gì vậy?
-Cậu mở ra xem đi
Jimin cẩn thận mở túi quà ra, theo từng nút mở là tiếng tim cậu đập nhanh dần
-Ô ..... quả cầu tuyết! Taehyung cậu......
Jimin ngước mặt nhìn Taehyung vì món quà cậu dành cho mình
-Cậu thích không?
-Mình rất thích, đẹp lắm!
-Vậy thì tốt rồi!

Nhìn Jimin vui vì món quà Taehyung cậu tặng, nhìn nụ cười trên môi Jimin là cậu cũng cảm thấy hạnh phúc rồi
-Cậu thấy không? Hai chàng trai trong quả cầu đó là chúng ta, và cái này không phải là tuyết đâu nha, nó là những vì sao đang rơi xuống xung quanh chúng ta đó, chúng thắp sáng cho tình cảm của hai đứa mình!
-Tình cảm gì chứ?
-Thì tình bạn chứ gì nữa, chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn thân của nhau sao?
Taehyung quay mặt đi, giả vờ giận vì câu hỏi có phần ngốc nghếch của Jimin
-Không ý tớ không phải thế, mình cứ tưởng.....
-Tưởng gì.....
-Không có gì.... dù sao cũng cảm ơn cậu vì món quà!
-Cậu thích là được rồi!
Cả hai lại bắt đầu im lặng ngắm cảnh đêm, những tưởng họ lẽ im lặng ngắm cảnh đêm đến lúc buồn ngủ mới thôi thì đột nhiên Taehyung lại đưa tay ra trước mặt Jimin, Jimin ngơ ngác không biết cậu muốn làm gì, chỉ có thể nhìn mãi bàn tay thon dài trước mắt đây. Đợt một lúc lâu vẫn không thấy phản ứng của Jimin, cậu chỉ đành kiên nhẫn mà chờ đợi, phải mất một lúc lâu mới thấy Jimin dè dặt đặt tay mình lên tay Taehyung, chỉ chờ có thế Taehyung lên đan tay cậu vào tay Jimin, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
-Jimin này, chúng ta cứ như thế này cho đến khi thành những ông già được không? Cùng nhau ca hát, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau vui đùa, cùng nhau cho chuyện, buổi đêm cùng ngau ngồi ngắm sao! Không biết tương lai xảy ra chuyện gì chỉ cần chúng ta bên nhau được chứ! Hứa với mình được không?
Taehyung biết giờ đây nói những lời yêu thương, hay xin tha thứ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cậu biết trong thâm tâm Jimin chẳng thể nào chấp nhận cậu một lần nữa ở thời điểm hiện tại, chỉ cần Jimin lúc này đây mở lòng với cậu hơn thì tình cảm mà cậu dành cho Jimin sẽ có ngày đến được bến bờ của hạnh phúc, thời gian sẽ là minh chứng rõ nhất.
Về phần Jimin, khi nghe những lời Taehyung nói cậu cảm nhận được sự chân thành trong đó, dù rằng ngay lúc này đây cậu không thể nào chắc chắn rằng tình cảm của cậu giành cho Taehyung vẫn còn nồnh nhiệt như thuở ban đầu, nhưng cậu biết nó vẫn còn âm ỉ trong tim cậu, và cậu cũng không muốn suy nghĩ nhiều đến việc nên yêu hay không yêu nữa cứ để những rung cảm trái tim cậu dẫn dắt đi, và cậu biết lúc này đây con tim cậu đang muốn điều gì.
-Mình hứa, cùng ngoắc tay chứ!
-Đương nhiên rồi!
Hai người ngồi bên nhau đều có thể cảm nhận niềm vui lan toả từ đối phương khi hai bàn tay cùng đan vào nhau hứa hẹn điều hạnh phúc, cái nắm tay càng thêm xiết chặt, và nụ cười mãn nguyện đã bừng toả trên ngươi mặt cả hai. Dưới bầu trời lung linh của Busan có một lời hứa hẹn, một tình yêu lại bắt đầu từ nơi đây, một tình yêu của 2 chàng trai trẻ, hai chàng trai mang trong mình những trái tim nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, dù đã có những sai lầm vấp ngã nhưng vượt lên trên tất cả họ vẫn ngồi cạnh bên nhau dù ở hiện tại hay hết quảng đường còn lại.
Jimin à, mình sẽ dành hết thời gian còn lại để yêu thương em, người con trai anh yêu nhất trên đời. Em không chỉ là tuổi thanh xuân tươi đẹp của anh mà còn là người con trai đi theo anh đến hết cuộc đời anh sẽ dùng thời gian để chứng minh tất cả, chứng minh rằng em là người con trai anh thương, người con trai anh yêu, người mà anh cùng khóc khi buồn, cười khi vui, sẽ bên em chăm sóc khi em bệnh, sẽ dẫn em đến những nơi em thích, làm những điều em muốn,sẽ cùng em trải qua sinh lão bệnh tử, và cũng như câu em nói trước kia: Thế giới của anh mang tên em- Park Jimin.



Hoàn chính văn

Có lẽ mọi người sẽ thấy hụt hững vì kết truyện quá nhanh, nhưng mình muốn một kết thúc mở, mình không biết kết thúc vậy có khiến mọi người thất vọng không, nhưng mình đã nghĩ rất nh và quyết định kết thúc câu chuyện ở đây. Sẽ còn 2 phần ngoại truyện về Jhope và cuộc sống sau này của Vmin nữa, nên mong mọi người ủng hộ. Và hãy cho mình nhận xét về cách kết truyện của mk để mk học hỏi thêm kinh nghiệm. Cảm ơn mn rất nhiều


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net