☘29☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 29: NIỀM ĐAU DAI DẲNG
_._._._._._._._._._._.

Dù cho anh có giận đến đâu, dù cho anh có buồn bực tới mức nào, em không quan tâm, em sẽ chờ anh nguôi ngoai tất cả, và trở về…

Namjoon lẽ ra muốn ngủ lại khách sạn, nhưng khi nghĩ về Seokjin, lòng hắn lại thấy không nỡ. Chung quy cũng chỉ mỗi việc Seokjin đã nói dối hắn. Khi phải chứng kiến đôi tay người mình yêu ngày càng thấm nhiều máu tươi hơn, Namjoon ba lần bốn lượt tỏ ý ngăn cản. Nhưng chỉ đổi được sự chấp thuận giả tạo của Seokjin, vì sau lưng hắn, Seokjin vẫn hạ lệnh tiêu diệt những kẻ đối địch.

Namjoon đẩy nhẹ cánh cửa lớn bước vào trong căn biệt thự vắng lặng. Nếu hắn không về, khẳng định sẽ có một kẻ ngốc thà ngủ gà ngủ gật bên ngoài sofa chứ nhất quyết chẳng chịu vào phòng mình. Sự cố chấp và bướng bỉnh độc nhất vô nhị này cứ liên tục tái diễn mỗi lần họ cãi nhau.

Trên chiếc bàn gỗ tròn, Seokjin đang gục đầu cạnh xấp giấy tờ. Những ngón tay thon dài vẫn chưa chịu rời khỏi ngòi bút, dường như vì nấn ná mà ngủ quên. Namjoon hơi cúi thấp người, không hiểu sao khóe môi của hắn chợt vẽ ra một nụ cười hồn nhiên khi thấy bờ môi hồng phấn kia khép chặt. Lồng ngực Seokjin phập phồng theo mỗi nhịp thở đều đặn, làm đôi má bầu cũng phúng phính chuyển động lên xuống thật đáng yêu.

Namjoon vuốt lọn tóc của mình và dùng nó khẩy nhẹ mũi Seokjin. Seokjin vô thức đưa ngón tay lên chà sát sóng mũi, ít phút sau, mới hé mở đôi mắt to tròn.

“Anh đã về.” – Seokjin mừng đến nỗi lập tức lao đến ôm chầm Namjoon lại. – “Cho em xin lỗi, lần sau em sẽ không nói dối nữa. Anh đừng giận có được không?

“Thôi bỏ đi.” – hắn đẩy nhẹ Seokjin ra mỉm cười gượng ép. – “Anh không muốn vì chuyện này khiến quan hệ chúng ta rạn nứt.”

“Giọng nói của anh vẫn còn hờn giận.” – Seokjin ánh lên vẻ phiền muộn trong đôi mắt.

“Anh chỉ muốn em hiểu rõ, tuy chúng ta không phải con người, nhưng cũng đừng nên lợi dụng quyền năng của mình để kết liễu sinh mạng kẻ khác. Tuy nhiên, tốt nhất là anh không xen vào nữa, anh ghét việc chúng ta cứ phải đôi co hoài về nó.”

Namjoon lấy lại vẻ mặt dịu dàng nhìn Seokjin:

“Hôm nay, anh tình cờ gặp Seth.”

“Sao???” – Seokjin nghe xong kinh ngạc bội phần. – “Hắn chẳng phải đang yên phận ở Ý, tự nhiên mò về Anh làm gì?”

“Có những điều ta đây vốn biết, nhưng chỉ là cố gắng để không nói ra mà thôi.”

Seokjin vẫn còn nhớ rõ cái câu cảnh cáo của hắn trước lúc hắn sang Ý, mặc dù cậu chẳng hiểu hắn muốn ám chỉ cái gì? Song, đối với Seth, Seokjin là cực kỳ không muốn nhìn thấy mặt.

“Hắn bảo về thăm đứa học trò cưng của hắn, em có cần phải lộ vẻ khó chịu đến thế kia khi nghe tên hắn hay không?” – Namjoon sờ vào má Seokjin hoài nghi.

“Đâu có, em chỉ ngỡ ngàng thôi.” – Seokjin choàng hai tay qua cổ Namjoon và kéo hắn xích gần. – “Nhưng hắn cũng có học trò sao? Là ai thế anh?”

“Lyall.”

Trái tim Seokjin nhói lên chút ghen tỵ khi nghe cái tên này, song cậu vẫn mỉm cười.

“Vậy sao?”

Namjoon đưa ngón trỏ sờ lên bờ môi rõ ràng muốn giận, mà không dám giận kia, ngọt ngào đẩy nó tiến sâu vào trong.

“Anh biết ba ngày anh đến miền Đông thăm mộ anh chị của mình, em đã giở trò ở đây với Lyall đúng không?”

“Em…” – Seokjin muốn nói, nhưng ngón tay của Namjoon đã ngoáy sâu vào vòm miệng khiến cậu không cách nào phát ra âm thanh.

Bàn tay còn lại của Namjoon giữ chặt eo Seokjin, trong khi đầu lưỡi của hắn đang tách dần hàng nút áo vướng víu.

“Đến lúc nào em mới thôi làm những trò vớ vẩn đó?” – Giọng của Namjoon vẫn thâm trầm.

Seokjin cố gắng lách lưỡi ra khỏi ngón tay khống chế kia quay ngoắt đầu sang hướng khác:

“Đến lúc trong mắt anh chỉ còn một mình em thôi. Đừng có nói là anh không hứng thú gì với Lyall? Không chỉ riêng Lyall, vẫn còn nhiều kẻ khác mà anh chưa dứt tình cũ.”

“Anh không có.” – Namjoon gục đầu xuống trên vai Seokjin, đáy mắt dâng lên chút tâm sự. Hắn không hề quát, không hề thét, những ngữ điệu có phần nặng trĩu. – “Như em từng nói, nếu không là anh, thì sẽ không là ai khác. Anh cũng vậy, dù cho anh có ở bên cạnh ai, trước sau em vẫn là quan trọng nhất. Đừng suốt ngày lo nghĩ cách tách biệt anh và kẻ khác, em hãy nghĩ cách làm sao để duy trì tình yêu của anh có phải hay hơn không?”

“Namjoon, em yêu anh nhiều lắm, thậm chí là nhiều hơn cả tình cảm anh dành cho em. Anh chẳng thể hiểu được em sợ mất anh như thế nào đâu? Do vậy, anh đừng trách em. Cái gì em cũng chấp nhận làm vì anh, chỉ ngoài việc chia sẻ anh với kẻ khác. Em không làm nổi, thật lòng là không làm nổi.”

Seokjin sững người đi với những giọt nước mắt nhỏ giọt trên mái tóc Namjoon. Đêm trường thanh vắng, chỉ còn mỗi tiếng khóc của Seokjin làm khuấy động từng giọt thời gian đang đổ dồn.

“Ngốc!” – Namjoon ngẩng mặt lên lau vội những giọt nước mắt kia và hôn nhẹ lên hàng mi của Seokjin. – “Ai bảo em nhường anh, anh có phải là món đồ đâu. Em phải có lòng tin vào anh. Em đã một lần không tin anh rồi, đừng bao giờ lặp lại lần thứ hai. Hiểu không?”

“Ừ!” – Seokjin gật đầu.

Luôn luôn là vậy, Namjoon sẽ yếu lòng khi nhìn thấy người con trai này khóc. Từ ngày đầu hai người quen biết, và vĩnh viễn đến cuối đời, hắn cũng chẳng tài nào kháng cự nổi ma lực từ những giọt nước mắt kia. Có lẽ, tình yêu khiến mọi sinh vật trên đời đều trở nên yếu đuối.

“Thật lòng, anh rất yêu em.”

Namjoon ôm chặt Seokjin vào lòng, và bất giác ngôn ngữ của trái tim hắn bật ra thành lời.

——————————————

Tờ mờ sáng, Seokjin đã thức dậy. Cậu chăm chú nhìn người yêu đang đầu ấp tay gối cạnh bên, mỉm cười thật hiền dịu. Seokjin nhẹ nhàng nhổm dậy tránh làm Namjoon thức giấc và với tay mân mê những sợi tóc bạch kim mềm mại. Ngoài Namjoon, Seokjin chưa từng thấy ai có màu tóc này. Nó không chỉ tôn lên vẻ cao quý của một vampire dòng thuần, mà còn làm những ai đã từng gặp qua Namjoon đều phải ghi tạc hình ảnh người này vào trong lòng. Nếu so với vẻ đẹp của người anh trai ruột, Namjoon rõ ràng chỉ có hơn mà không kém. Không chỉ vậy, nếu so luôn phép thuật, Namjoon còn cao hơn Malcolm một bậc. Seokjin đưa gang tay ướm thử những đường cong trên nét mặt Namjoon rồi tự cười thút thít.

“Em đã nhìn quen suốt bao nhiêu năm mà không chán sao?” – Namjoon đột ngột mở mắt làm Seokjin giật thót cả người.

“Em làm anh tỉnh sao?”

“Em cứ bên tai anh cười, thử nghĩ xem anh có thể ngủ tiếp à?”

Seokjin ngoan ngoãn nằm xuống và lại dúi vào lồng ngực Namjoon.

“Anh nói xem, sao tóc anh có màu khác người thế?” – Seokjin vẫn không buông tha cho những sợi tóc phảng phất hương thơm kia.

“Em thật khéo đặt câu hỏi, cái này thì anh chịu, trừ khi mẹ ruột của anh sống lại nói cho anh nghe.”

“Em chưa từng gặp qua chị gái của anh, nhưng chắc cũng không thể đẹp bằng anh đâu nhỉ?”

Nhắc đến chị gái mình, Namjoon bỗng im bặt. Những hình ảnh xưa chợt hiện về trong tâm trí. Từ nhỏ, trong ba anh em, Namjoon thân cận với chị gái mình nhất, và người chị này cũng đã chăm lo và hy sinh cho hắn không ít. Rihanle chính là món quà mà chị ấy tặng cho hắn, những hàng thông xung quanh Caseifod cũng là do hai người hợp sức trồng. Cái ngày đối diện với tấm bia đá lạnh lẽo, Namjoon chỉ ước gì kẻ chết là mình. Hắn là một người em vô dụng, chẳng những không bảo vệ được chị ấy, mà còn hại chị ấy phải chết.

Namjoon nuốt nước bọt vào cổ họng khô khan, phải hơn mấy giây sau mới mở miệng khó nhọc:

“Chị ấy rất đẹp, gần như Jimin đã được thừa hưởng toàn bộ nét đẹp đó, bao gồm cả khả năng thôi miên và khứu giác tinh nhạy. Nhưng em chắc không yêu anh chỉ vì khuôn mặt chứ? Lỡ một mai khuôn mặt anh bị hủy hoại, em còn dám ở cạnh anh hay không?”

“Hình như đây là câu lúc trước em từng hỏi anh. Anh còn chưa trả lời, giờ lại muốn hỏi ngược lại em sao?”

“Em từng hỏi anh???” – Namjoon ngạc nhiên. – “Lúc nào thế?”

Seokjin hờn dỗi cấu vào lồng ngực trần của Namjoon mấy cái cho hả giận rồi mới trả lời:

“ Namjoon đáng ghét, những lời em nói với anh, anh dám quên sao? Vậy đầu óc anh rốt cuộc nhớ được chuyện gì?”

“Anh chỉ nhớ…” – Namjoon nhoẻn miệng cười gian xảo. – “có người từng tát anh một bạt tai đến sưng mặt.”

“Anh chỉ nói quá. Em thì nhớ hết, mọi lời anh nói, mỗi hành động anh làm, và cả những tình nhân anh hay lai vãng tới. Nhưng nhớ rõ nhất là lúc anh bảo ‘nếu đã giao tay cho anh nắm dù chỉ một lần, thì suốt đời cũng không có cách nào rút lại được.’ Em hạnh phúc vì không thể rút ra được.”

Seokjin nắm tay Namjoon, cố tìm lại cái cảm giác ban đầu khi hai người vừa quen nhau. Cậu biết những gì hôm nay cậu có được không phải là do Chúa ban, đều tự thân cậu vun đắp và giữ gìn. Dù đã từng có mất mát, song cuối cùng, cậu vẫn là người duy nhất ở bên cạnh Namjoon trên con đường tương lai.

“Seokjin, anh có lẽ phải sang Pháp vài ngày.”

“Em có thể hỏi lý do không?”

“Anh có việc riêng, không đi không được.”

Nhìn thấy cách trả lời tránh né của Namjoon, Seokjin đủ thông minh để hiểu Namjoon không muốn nói ra.

“Khoảng bao lâu anh sẽ trở về?”

“Chắc là từ ba đến bốn ngày. Anh sẽ cố gắng trở về nhanh hơn.”

“Ừ.” – Seokjin đáp nhẹ, dù cậu có phản đối, Namjoon vẫn sẽ đi.

Nhiều lúc, Seokjin không thể hiểu Namjoon nghĩ gì. Namjoon thường hay giấu kín tâm sự trong lòng, và nụ cười chỉ như một lớp mặt nạ nguỵ trang cho những sự thâm trầm khó đoán.

“Em sẽ chờ anh, hãy gắng trở về sớm.”

“Anh biết.” – Namjoon thỏ thẻ bên tai Seokjin, dù sao thì nó cũng làm cậu yên tâm.

————————————-

Hai ngày sau…

“Anh à…” – Jimin cầm chặt bình sữa trong tay, trong lòng có chút rối bời nhìn Jungkook đang ngon miệng với bữa điểm tâm sáng.

“Sao hả em?” – Jungkook ngước lên nhìn lại cậu, từ đáy mắt toát lên vẻ trìu mến.

“Lyall bảo khoảng hai ngày tới nó sẽ sang Pháp.”

“Ừ…kể ra thì Lyall bỏ đi lâu hơn nó nói.”

“Chỉ nhưng, thầy của Lyall đã trở về, đó là hunter huyền thoại Seth. Xưa kia, Seth từng đánh nhau với cha của em. Seth muốn đào tạo Lyall trở thành đại trưởng lão tộc hunter.”

“Đại trưởng lão???” – Jungkook xém rớt chiếc nĩa trên tay. – “Lyall nghĩ sao?”

“Nó dĩ nhiên không thích, nên mới kiên quyết sang Pháp. Nhưng…em hy vọng nó sẽ trở thành đại trưởng lão.”

“Sao??? Tính cách của Lyall thích tự do, làm hunter nó còn bảo trói buộc. Nếu làm đại trưởng lão, anh e chưa đến một ngày nó đã từ chức.”

“Em hiểu, chỉ là phép thuật của Seth rất cao, không hề thua kém cậu ruột của em. Giả như Lyall học thêm, sau này nó khỏi cần phải sợ ai nữa.”

“Tấm lòng của người anh thật vĩ đại.” – Jungkook bật cười. Tuy nhiên, nhắc đến mối quan hệ anh em, cậu lại nhớ ngay về Taehyung. Jungkook cắm nĩa xuống đĩa thịt, che giấu những hờn ghen đọng lại nơi khoé mi.

“Anh thấy khó chịu sao?”

“Anh ổn. Có việc này anh quên nói với em, anh Hoseok đã đến Pháp. Anh mới gặp anh ấy hôm qua ở trường.”

“Nếu vậy thì em cũng nên đến chào hỏi anh ấy một tiếng cho phải phép.”

“Không cần, anh ấy bận rộn lắm, đến thời gian gặp anh còn không có. Vả lại, anh Hoseok vốn ghét những lễ nghi, nên em không đến thì tốt hơn. Anh ấy gởi lời hỏi thăm em, khi biết chúng ta đang ở chung, anh ấy bảo rất vui.”

“Anh ấy không sợ em ăn hiếp người em trai độc nhất của anh ấy sao?” – Jimin cả cười.

“Anh dễ bị ăn hiếp vậy sao?”

“Được, được…anh liệu mà ăn nhanh đi. Chúng ta còn tiết học giữa trưa. Sau đó, em phải tập kịch cho Paul nữa.”

“Kịch? Lại đến vở gì?”

“Romeo và Juliette. Anh đừng nói là chưa nghe cả học viện đồn ầm em sẽ vào vai Romeo, còn Emily là Juliette nhé?”

“Mấy ngày rồi anh không đến học viện. Lớp violin dời đến tận tháng sau.”

“Anh sướng thật. Còn em sắp bị Paul giết rồi.”

Jungkook chống tay lên mặt bàn nhìn Jimin:

“Khi em dựng vở kịch ‘Bóng ma trong nhà hát’ em cũng nghiêm khắc như vậy mà, thậm chí còn hơn Paul nhiều.”

“Thật không?” – Jimin nháy mắt.

“Em nói xem.” – Jungkook cũng chớp chớp mắt trêu đùa với Jimin.

“Anh ăn nhanh đi, em bỏ anh lại bây giờ.” – Jimin cười khẽ, nhưng vẫn làm ra vẻ hăm doạ Jungkook. Vẻ mặt nửa như cau, nửa như trách của cậu càng làm Jungkook thêm mê mẩn thần trí. Anh cúi xuống xỉa vào đĩa mà cứ luôn miệng cười như trẻ con.

————————————–

Hơi nước đẫm đầy trên những bức màn nhung, phân nửa vung vãi giữa mặt sàn, phân nửa kéo lê lết từ phía ngoài các khung cửa sổ kiếng vào tận phòng Taehyung. Xung quanh hắn, đèn ngủ và những vật dụng thuỷ tinh bị đập bể tan nát, chỉ còn hàng trăm mảnh vỡ của miểng chai sót lại một cách bề bộn. Taehyung ngồi vật vã cạnh thành giường, chân phải co, chân trái duỗi, hai lòng bàn tay mở rộng buông lơi đầy mệt mỏi.

Cứ mỗi lần trở cơn, những đường gân trong cơ thể hắn bỗng co rút. Lớp da Taehyung trở nên trong suốt đủ để nhìn rõ chúng đang chạy như thế nào. Xương ngực thu lại bóp chặt quả tim làm chậm nhịp đập và kiềm nén hơi thở. Ngược lại, các tế bào máu giãn nở cực độ, vì lớp da mỏng không thể bao bọc chúng nữa nên toàn thân Taehyung có hiện tượng xuất huyết. Nhất là bàn tay phải của Taehyung, nó tưởng chừng tách tời cơ thể hắn và hoạt động độc lập. Hắn không thể điều khiển được nó đúng cách, ngay cả cầm nắm cũng bất lực. Máu thường đổ dồn về nó nhiều hơn những nơi khác, sục sạo điên cuồng như thể muốn phá tung lớp da mỏng thoát ra ngoài. Những lần bị hành hạ, Taehyung chỉ muốn chặt đứt nó cho vơi bớt đau đớn.

Hắn không đoán được khi nào thì mình bị trở cơn, bởi nó đến rất thất thường, thậm chí mức độ mỗi lúc mỗi khác. Những lần nặng nhất, cơ thể Taehyung đã tự teo nhỏ như một đứa trẻ, tuỳ theo mức độ mà khoảng cách chênh lệch tuổi ít hay nhiều. Taehyung đã chế vô số loại thuốc để tống khứ cơn đau nhưng đều vô hiệu. Có lẽ đây là cái giá phải trả cho cho việc hắn dám phạm vào luật cấm của tộc vampire, nên sẽ là sự trừng phạt tuyệt đối đeo bám cả đời hắn. Hình phạt này khủng khiếp gấp bội lần loại thuốc độc độc nhất mà Taehyung từng dùng.

Cộc…cộc… cộc…

Những tiếng bước chân đều đặn vang lên hướng về phòng Taehyung. Lý trí của Taehyung bắt đầu hỗn loạn. Hắn đã sai Suga đi làm việc, liệu là ai lại dám bén mảng đến phòng Hắn. Taehyung gượng ngồi dậy sau cơn đau, cất giọng đáng sợ:

“Là ai?” – Trong từng câu chữ phát ra, dường như có bao gồm cả sự đe doạ tối thiểu.

Không có tiếng trả lời, thay vào đó là tiếng đẩy cửa lanh lảnh. Đầu móng vuốt của Taehyung đã manh nhe lú ra, nhưng nhìn thấy khuôn mặt người này, nó tự động khép vào.

“Sao ông biết tôi ở đây?” – Taehyung hỏi với sắc mặt tái xanh.

“Để cậu xem.” – Namjoon tiến gần Taehyung. Lúc đầu Taehyung có hơi tránh né, nhưng rồi vẫn bị cổ tay Namjoon giữ chặt.

“Cậu đến Pháp để xem tình hình của cháu. Cậu sao có thể yên tâm bỏ cháu một mình ở đây khi cháu đang thế này?” – Giọng Namjoon dịu dàng, bất giác làm Taehyung cảm thấy ấm áp. Chẳng còn nhớ đã bao lâu rồi, hắn không được người khác quan tâm chăm sóc. Lẽ ra hắn có Jimin là niềm an ủi to lớn, thế mà bây giờ, Jimin cũng từ bỏ hắn.

Namjoon coi mạch trên cánh tay phải của Taehyung, lặng lẽ thở dài:

“ Taehyung, theo cậu trở về Anh quốc đi.”

“Tôi sẽ không đi đâu hết nếu không có Jimin.”

“ Jimin đã chọn Jungkook rồi. Cháu có ở đây cũng chỉ là làm vướng bận họ mà thôi. Cháu hãy buông tay Jimin đi, coi như cho em trai của cháu một tương lai hạnh phúc.”

“Không…không thể nào…không có chuyện đó đâu.”

Taehyung tức giận giựt tay khỏi Namjoon lảm nhảm như một kẻ bấn loạn. Hắn không tin lời Namjoon, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Hắn đã cảnh cáo Jimin rồi, Jimin sẽ chẳng có gan đâu mà dám phản bội hắn.

“Nếu cháu không tin, thì ba mặt một lời đi hỏi thẳng sẽ rõ. Nhưng cậu không cần thiết phải lừa gạt cháu.”

Namjoon nói, mà sắc mặt vẫn dửng dưng vô tình.

Taehyung đứng phắt dậy, hắn muốn lập tức đi tìm Jimin hỏi cho ra lẽ. Namjoon dường như cũng hiểu nên vội nắm tay hắn giữ chặt lại.

“Muộn màng rồi, cháu hãy buông tay đi.”

“Ông rốt cuộc là người thân của tôi, hay là kẻ thù?” – Taehyung muốn giựt tay khỏi Namjoon lần nữa nhưng không thể. Cánh tay Namjoon rắn chắc như sắt thép, tiềm tàng một năng lực đáng sợ kiềm hãm Taehyung mạnh mẽ.

Một tay còn lại của Namjoon giáng cho Taehyung một cái tát nhoáng lửa vào mặt. Taehyung đang rất yếu, do vậy đã suýt ngã nhào trên giường vì cái tát bất ngờ.

“Hãy tự hỏi lại cháu đã làm cái gì đối với Jimin? Một đứa em trai ở cạnh cháu suốt ba trăm năm, cùng cháu chia sẻ biết bao nhiêu cay đắng và đau khổ, mà cuối cùng vẫn không chịu nổi tính bạo ngược của cháu đến nỗi phải bỏ đi. Cháu cho là ai sai hả? Cháu làm gì cũng phải chừa lại chút lí trí ít ỏi để nghĩ tới tình ruột thịt chứ. Cháu xem nó là cái gì? Một món đồ trong tay cháu sao?”

“Một món đồ? Tôi có vì một món đồ mà lặn lội khắp nơi tìm kiếm đến nỗi điên loạn hay không? Tôi có vì một món đồ mà tự hạ thấp bản thân mình đến vậy chăng? Ông làm sao mà hiểu cảm giác của tôi?” – Taehyung trừng mắt nhìn Namjoon, một ánh mắt chứa chan căm phẫn.

“Vậy thì cho cậu biết, nếu phải chọn lựa giữa Jimin và quyền lực chúa tể của dòng thuần mà cháu đang sở hữu, cháu sẽ chọn thế nào?”

“Tôi…” – Taehyung chần chừ. Trước câu hỏi đột ngột của Namjoon, lại là một câu hỏi có sức mạnh cân bằng trong lòng hắn, Taehyung thật sự khó xử.

“Cháu quan trọng Jimin hơn bất cứ ai, nhưng không thể so với quyền lực hay sao? Vậy thì còn gì để nói nữa, vì Jimin khác cháu, nó chỉ cần một người yêu nó thật lòng chứ không phải một người yêu chỉ cho nó được quyền lực.”

Taehyung nuốt nước bọt vào sâu trong vòm họng:

“Jimin quan trọng hơn tất cả mọi thứ trong cuộc đời của tôi, miễn là nó chịu trở về, tôi chấp nhận từ bỏ quyền lực.”

Taehyung thật sự đã nếm trải quá đủ, có quyền lực tột cùng mà chi khi trái tim hắn lại chết đi. Hiện giờ, ngay giờ phút này, hắn chỉ cần Jimin.

Namjoon nhoẻn miệng cười, đó chính là đáp án ông muốn nghe từ đứa cháu kiêu ngạo này.

“Hy vọng cháu nói được thì sẽ làm được. Cậu muốn gặp Pamela.”

“Tôi nhốt cô ấy rồi.”

“Tại sao?”

“Không can dự tới ông.” – Taehyung đáp cộc cằn.

Taehyung thực chất muốn điều tra vì sao Jimin lại giết cha của họ, nhưng Pamela lại ngậm miệng không khai ra gì ngoài mấy câu nói giống hệt như lúc xưa. Do vậy, hắn đã nhốt cô ta vào tầng hầm dưới biệt thự.

“Không gặp Pamela cũng được, cậu sẽ hỏi thẳng Jimin luôn cho tiện thể. Đúng lúc, cậu cũng có hẹn với nó.”

“Tôi muốn gặp Jimin.” – Taehyung băn khoăn nhìn thái độ trầm mặc của Namjoon.

“Dĩ nhiên, có những chuyện đã đến lúc cháu cần phải biết.” – Taehyung không hiểu ý của Namjoon, nhưng hắn mặc kệ, hắn chỉ quan tâm tới việc tìm Jimin vấn tội.

Namjoon dẫn Taehyung đi đến một cánh đồng hoa hồng nằm ở phía bắc của Paris. Nơi đây có ít nhất một trăm hai mươi loại hoa hồng với đủ màu sắc sặc sỡ. Trong lúc Namjoon vẫn bình thản nâng niu từng đóa hoa một, Taehyung đã cáu gắt thấy rõ:

“Ông bảo có hẹn với Jimin, sao đến giờ chưa thấy nó đến?”

“Sắp rồi, nhưng cháu phải nấp lại.” – Namjoon ngắt vài cành hoa hồng đưa lên mũi ngửi.

“Tại sao?” – Taehyung không hài lòng.

“Nếu thấy cháu, Jimin sẽ không bao giờ nói thật lòng. Cháu cũng muốn biết vì sao Jimin lại giết cha cháu đúng không?”

“Chuyện ông nói chính là chuyện này?”

“Phải…Nó đến rồi.” – Namjoon nhìn về phía xa mỉm cười. Taehyung nheo mắt, hắn nghĩ cứ tạm tin lời của Namjoon rồi tính sau. Thế là, hắn tìm một gốc cây to gần đó nấp vào trước khi bị Jimin phát hiện.

Namjoon đứng giữa một rừng hoa hồng vẫy tay ra hiệu cho Jimin. Những cây hoa hồng ở đây, cây nào cũng cao to và đang giữa mùa nở rộ nên tầm nhìn của Jimin có phần không rõ ràng. Đến lúc đã xác định được vị trí của Namjoon, Jimin nhanh chân chạy lại gần.

“Cậu…cậu đến Pháp khi nào? Sao không báo cho cháu ra đón cậu?”

“Không cần phiền hà, cậu đứng trước mặt cháu rồi còn gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net