☘3☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: GẶP LẠI NGƯỜI XƯA
_._._._._._._._._._._._.

Hắn không dám cất tiếng gọi Jimin như thường khi, chỉ lẳng lặng đẩy nhẹ cánh cửa được khép hờ. Bóng tối nhá nhem không đủ che lại một gương mặt thiên thần đang đẫm đầy nước mắt bên cạnh một cái xác. Taehyung bước đến gần, Jimin cũng không mảy may biểu lộ tí cảm xúc nào, ánh mắt cậu vô thần và băng lạnh. Chiếc áo sơ mi trên người bị xé vụn cùng với cơ thể trần trụi lấm lem vết máu, Jimin nép vào một góc nhỏ đờ đẫn nhìn cái xác bất động. Vâng, chính cậu đã giết chết cha mình bằng một cây thánh giá bạc đâm xuyên qua tim.

" Chuyện gì đã xảy ra, em hãy nói anh nghe? "

Taehyung quan tâm không chỉ là những tia máu vấy đầy mặt và toàn thân Jimin mà còn là vệt máu khô kéo dài theo háng cậu.

" Cha... "

Jimin run rẩy đến mức nấc nghẹn, khó có thể nói tiếp. Thấy vậy, Taehyung vội ôm chặt cậu lại.

" Anh ở đây, anh đã ở bên em, không còn gì phải sợ nữa. "

Taehyung cố hết sức trấn tĩnh người em trai. Phải hơn một tiếng sau, hắn mới thấy Jimin bớt run và bập bẹ thành lời:

" Cha... ông ấy vào phòng em... rồi thì... rồi thì ông ấy đã... "

Jimin bỗng thét lên kích động, nước mắt cậu lăn dài qua hai gò má nóng hổi.

" Anh à, em sợ quá... em không có sức chống cự, em chỉ biết la hét vô vọng..."

Cả người Jimin lạnh căm ,khuôn mặt tái nhợt, tay cậu bấu vào vai Taehyung, hoàn toàn không ý thức được máu Taehyung đang rỉ nhẹ vì những vết xước sâu hằn.

" Anh xin lỗi, anh xin lỗi đã không đến cứu em kịp lúc... xin lỗi Jiminie... "

Taehyung ghì chặt đầu Jimin vào vai, vài giọt lệ đắng âm thầm rơi vội xuống cằm hắn.

" Bình tĩnh Jimin... hãy bình tĩnh nói anh nghe, sau đó ra sao? "

Giọng Jimin khàn hẳn, cậu thều thào một cách khó khăn:

" Khi ông ấy mặc lại quần áo sắp bỏ đi, em nhìn quanh phòng tìm một thứ gì đó, em muốn giết ông ấy...và em ...em... "

Jimin chỉ về phía cây thánh giá cắm trên xác cha cậu rồi tiếp:

" Em đã thấy nó... vật có thể giết chết một vampire, em rối loạn, em không nghĩ được gì nữa, em lao đến chộp lấy... và dùng nó đâm mạnh vào lưng ông ấy...

Ngưng một hồi, cậu gắng kiềm tiếng nấc nơi cổ họng để phát ra thứ âm thanh rõ ràng hơn:

" Ông ấy quay lại... ông ấy nhìn em rất đớn đau, bỗng nhiên ông ấy xiết tay em rồi tự đâm thánh giá vào ngay tim mình... Máu bắn ra thật mạnh, ướt đẫm cả người em. Em hoảng sợ buông tay. Ông ấy định bước đến chạm em, nhưng ông ấy với không tới... Em chỉ nghe được câu nói 'Muốn giết cha, con phải cố sức đâm trúng tim. Đây là bài học cuối cùng cha dạy cho con. Cha xin lỗi.' rồi ông ấy quỵ xuống và đã nằm yên như thế. "

Nước mắt Jimin giàn giụa vai áo Taehyung, một vòng tay hình như vẫn chưa đủ làm ấm lại trái tim kẻ đang hãi hùng giữa cơn ác mộng. Jimin luôn miệng lẩm bẩm không dừng:

" Anh ơi...em giết chết ông ấy rồi... em đã giết chết cha ruột của mình..."

" Không phải tại em.. không phải tại em đâu Jimin... "

Taehyung xót xa nhìn kẻ hắn gọi là cha, ông chết với đôi mắt nhắm nghiền chẳng tiếc nuối gì. Cảm giác của hắn lúc này nên định hình thế nào? Buồn vì đã mất đi người cha duy nhất? Đau vì Jimin bị tổn hại? Hận vì kẻ tổn hại Jimin chính là cha hắn? Nếu là kẻ khác, hắn hẳn băm vằm người đó ra trăm ngàn mảnh vụn, để người đó nếm trải nỗi khổ muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong. Hay tội nghiệp vì cha hắn - người suốt một đời chỉ biết yêu tha thiết chị gái ông, để rồi đau đớn trước sự phản bội của bà và khốn khổ đến nỗi phải tìm hình bóng bà từ đứa con trai ruột. Ông có tội chăng ? Mẹ của họ có tội chăng ?

Con người luôn khao khát bất tử, nhưng chẳng bao giờ nghĩ đến cảm giác chán chường khi thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi hết ngoại trừ bản thân? Đó là lúc mỗi con vampire đều phát hiện trái tim mình chai sạn. Rất khó giữa quảng đời dài bao la ấy, tình yêu thật sự lộ diện. Mẹ họ chỉ đi theo tiếng gọi tâm hồn mà thôi, mặc dù nó là sai lầm, kẻ bà yêu chẳng hề đến viếng mộ bà dù một lần, còn người giết bà thì hằng năm vẫn quỳ cạnh di hình thương tiếc. Chúa vẫn thường rửa tội cho con người, Chúa cao cả và Chúa anh minh, vậy Chúa có biết tội lỗi này thuộc về ai? Cha họ, mẹ họ, họ hay bởi Chúa - Ngài đã đem họ đến thế gian này nhưng vứt bỏ họ?

Taehyung và Jimin chôn cất thi hài cha mình trong hầm mộ của gia tộc Kim, cạnh người mà ông yêu, họ tin từ đây hai người sẽ mãi mãi được bên nhau, không còn lo sợ chia cắt và phản bội.

" Jiminie "

Taehyung vừa đặt bó hồng trắng Pascali lên mộ, vừa gọi tên em trai mình và tiếp:

" Anh giờ đây đã hiểu câu năm xưa cha từng nói 'Nếu một ngày nào đó các con yêu ai, các con sẽ hiểu cảm giác cha lúc này... thà giết chết người mình yêu, chứ không muốn đối diện sự phản bội của họ '... nhưng anh thậm chí còn ích kỷ hơn cha, anh giết người đó thì có được gì đâu, chỉ giống cha trở nên điên loạn và tự hành hạ mình. Bởi thế, anh sẽ để người đó sống, dù phải xiềng xích người đó lại, cũng không cho người đó có cơ hội bỏ trốn, anh buộc người đó vĩnh viễn ở cạnh anh. Em thì sao Jimin? "

" Em không biết, cha mẹ đều đã ra đi, em chỉ còn mỗi anh trên thế gian là người thương yêu nhất, mặc cho ai phản bội em cũng được, có điều đừng là anh, anh nhé! "

" Chắc chắn rồi "

Taehyung choàng vai Jimin cùng nhìn về một khoảng trời mênh mông, mơ màng không rõ tương lai sẽ thế nào?

------------------------

Hiện Tại

Chuyện đã qua hơn hai trăm năm nhưng vẫn làm tê tái lòng Jimin. Có đôi lần trong giấc ngủ, cậu chợt bừng tỉnh vì nhớ lại cái cảnh bị xâm phạm. Khi đó, cậu không ngừng gọi tên Taehyung, tiếc là Taehyung đã ở quá xa sự mong đợi của cậu. Thiên thần luôn đẹp, nhưng đôi lúc chính Chúa cũng không thể bảo vệ cho nét đẹp ấy mãi trọn vẹn, trách sao thế nhân không đầy rẫy trắc trở và chông gai? Đang nghĩ ngợi miên man, Jimin chợt nghe tiếng quản gia Shen gọi ngoài cửa:

" Cậu chủ, cậu có bạn từ xa đến thăm."

Jimin tức thì lau sạch gương mặt nhem nhuốc nước mắt và mở cửa phòng, mỉm cười dọc qua dãy hành lang đi xuống từng bậc cầu thang xoắn. Cậu biết rõ là ai rồi, bởi trước lúc từ biệt ở Pháp, hắn có nói sẽ mau chóng đến thăm cậu. Ferb, tên bạn thân nhất của cậu trong khoá du học. Lai lịch tên này chẳng phải loại đơn giản. Hắn là hunter, mà còn là hunter nổi danh cực kỳ, chuyên bắt vampire dòng thuần. May mắn thay, Jimin gặp Ferb ngay lúc hắn đã phong nghề, do đó cậu bớt được cả mớ phiền phức vặt.

Ferb yêu một cô gái ngoan đạo xinh đẹp mang tên Celina. Họ đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau cho đến khi cô gái này bị một trong những kẻ thù của Ferb cắn. Celina biến thành vampire. Ferb đối diện với mâu thuẫn tột cùng, giết Celina hay thả cho cô đi tìm con người hút máu. Cách nào cũng đau khổ cả, Ferb tự rút khỏi hiệp hội hunter và nhốt Celina lại. Ngày ngày hắn nuôi Celina bằng máu mình. Rồi tình cờ một lần, Ferb có việc ra ngoài, Celina đã bỏ trốn. Cô chỉ ghi dăm chữ trên lá thư rằng không muốn tiếp tục sống nhờ vào máu người cô yêu, cô sẽ cố gắng kiềm chế mình và nếu bất lực... cô đành tự huỷ diệt, bảo Ferb hãy quên cô đi. Nhưng Ferb chẳng bỏ cuộc, hắn tìm kiếm cô khắp nơi, bước chân hắn gần như đi mòn cả nước Pháp bé nhỏ mà vẫn vô vọng.

Khi tới phòng khách, Jimin thấy Taehyung cũng đã có mặt ở đó.

" Minie, tớ nhớ cậu muốn tắt thở. "

Ferb bổ nhào đến ôm Jimin trước sự ngỡ ngàng của Taehyung.

Jimin quá quen kiểu chào hỏi này nên bình thản đáp:

" Thôi nào, buông tớ ra, để tớ giới thiệu anh trai với cậu. "

Ferb thả lỏng tay khỏi người Jimin hồ hởi nói:

" Không cần, chúng tôi vừa trò chuyện xong. Ngài bá tước quả là hiếu khách. "

Taehyung mỉm cười:

" Hai người chắc có nhiều tâm sự muốn kể với nhau, tôi xin mạn phép về phòng trước. Hãy thường ghé thăm nhé vì Jimin cũng ít bạn bè lắm, tôi vẫn sợ nó cảm thấy cô đơn. "

Nói rồi, hắn chào Ferb theo cách lịch sự mà các quý tộc hay có và bước lên bậc thang. Thực lòng, Taehyung có thích gì tên này đâu, chẳng qua phải làm ra vẻ cho Jimin vui mà thôi. Hắn ghét gã ngay từ cái nhìn đầu tiên vì gã dám ôm chầm em trai hắn, lại còn tỏ ra thân mật nữa, nó khiến hắn muốn trừng trị gã một trận . Taehyung không ngừng càu nhàu Ferb trên đường về phòng.

Trở lại cuộc đối thoại, Jimin mời người bạn thân ngồi xuống ghế và mở đầu:

" Cậu tìm được Celina chưa mà nỡ bỏ nước Pháp ra đi thế? "

" Đã có manh mối... uhm... đây cũng là lý do tớ tìm cậu, tớ muốn nhờ cậu một chuyện."

Ferb chuyển thái độ nghiêm túc hẳn, nét mặt thoáng chút e ngại.

" Manh mối của Celina và tớ có liên quan gì? "

Jimin ngạc nhiên.

" Thật tình tớ chỉ định đến Anh thăm cậu, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tớ gặp một người, hắn nói biết tung tích Celina và sẽ dẫn tớ đến nơi cô ấy ở nếu cậu chịu gặp mặt hắn. Xin lỗi Jimin, cậu trách tớ ích kỷ cũng được, dù khá mong manh, tớ vẫn muốn thử. "

" Cậu dựa vào điều gì tin tưởng lời hắn nói "

" Vòng tay mà Celina luôn đeo bên mình, hắn đã đưa nó cho tớ"

Ferb rút trong túi áo ra chiếc vòng nhỏ có lục lạc, xung quanh cẩn lam ngọc rồi nói thêm:

" Tớ không thể lầm được, nó thuộc về Celina "

Trông thấy sự ảo não trên nét mặt bạn mình, Jimin sao có thể không giúp.

" Hắn hẹn tớ ở đâu thế ? "

" Tu viện Cehfoma, trưa ngày mai, cậu đồng ý đến đó à? "

Che dấu nhanh sự bối rối về cái nơi vừa nghe được, Jimin trả lời:

" Tất nhiên, gã khờ này, chúng ta là bạn mà. Nhưng cậu có biết đôi nét về hắn không? "

Ferb gật gật :

" Có, hắn nhờ tớ nói với cậu hắn tên là Eroza Finulof, cũng là một hunter, cậu có quen hắn chăng? "

" Tớ hoàn toàn không ấn tượng gì. Theo lời cậu, hắn chắc chắn biết tớ. Liệu hắn là kẻ thù hay là bạn? "

Jimin trầm ngâm giây lát và quay sang Ferb:

" Cậu yên tâm, nếu hắn không nói dối, Celina sắp trở về bên cạnh cậu rồi. "

" Hy vọng vậy, cám ơn cậu, Jimin "

Sau vài câu trao đổi, Ferb từ giã Jimin tạm về khách sạn gần vùng chờ tin.

Gần tối, Jimin nướng xong cookie. Một phần cậu bày ra đĩa cho Shen thưởng thức, phần còn lại đích thân đem lên phòng Taehyung. Nghe tiếng gõ cửa, Taehyung điềm nhiên bước ra mở.

" Em nghĩ thứ này anh có hứng thú sao? "

Jimin cười dài đặt đĩa bánh lên bàn:

" Do chính tay em làm mà, thử một chút có mất mát gì? "

Taehyung miễn cưỡng cầm lấy cái bánh đưa lên miệng cắn :

" Uhm...ngon đấy "

" Em học nó từ Ferb, cậu ấy còn biết làm nhiều thứ bánh ngon hơn cơ. "

" Jimin, em thân với hắn lắm à? "

Taehyung thoáng cau mày.

" Đúng, Ferb đã giúp đỡ em nhiều khi em ở Pháp. "

" Uhm... "

Hắn dừng lại một lúc rồi chủ động tìm đề tài khác, bởi hắn chẳng thích bàn nhiều về người hắn ghét:

" Jimin, ngày mai anh đưa em đi cưỡi ngựa nhé. "

" Không được. Em có việc bận rồi"

Câu trả lời của Jimin làm Taehyung tò mò, hắn muốn hỏi thêm nhưng phát hiện sự lãng vờ trong ánh mắt em trai mình nên thôi.

" Đành để lần sau. "

" Em xin lỗi, đừng giận em...anh nhớ ăn hết bánh, em về phòng trước đây. "

Taehyung tiễn Jimin ra cửa và cả hai cùng mỉm cười chúc nhau ngủ ngon.

Khi quay vào phòng, hắn chăm chăm nhìn đĩa bánh trên bàn và tức giận hất nó rơi xuống mặt đất.

" Jimin ít khi từ chối yêu cầu của mình, không lẽ nó có hẹn với tên đó? "

Cả đêm, Taehyung cứ trằn trọc mãi. Chiếc ga trải dường như đã bị nhàu nát bởi những cú lăn mình không tiếc thương. Bên ngoài tiếng quạ ta thán dồn dập. Mặt Trăng đang ở đầu tuần thượng huyền nên ánh sáng buông đầy màu lạnh lẽo, soi vào góc phòng kẻ ghen tuông nhiều sự chất vấn.

Những tia nắng êm đềm của một ngày mới rốt cuộc cũng hé...

" Cậu chủ, hôm nay cậu thức sớm quá... "

Shen hỏi khi thấy Taehyung đang lững thững bước xuống cầu thang.

" Uh... Jimin vẫn chưa thức à? Nó hiếm khi ngủ muộn mà? "

" Ồ không... cậu Jimin đã đi ra ngoài. "

" Đi về hướng nào? "

Taehyung tiến sát Shen hơi vội vàng làm ông bỡ ngỡ.

" À, lão thật không biết, nhưng cậu ấy vừa rời khỏi thôi, cậu đuổi theo vẫn còn kịp."

Taehyung lập tức lao ra cửa lâu đài, thậm chí vứt bỏ luôn chiếc cà vạt đang cầm trên tay.

Shen lắc đầu cho thái độ trẻ con ấy:

" Rõ ràng là ở gần thế, mà hai cậu lại hoàn toàn không biết tâm sự đối phương, lão già này cảm thấy tiếc làm sao? "

Tu viện Cehfoma toạ lạc ở phía Đông toà lâu đài Hamyulin. Nó được xây nên bởi gia tộc Kim dùng làm nơi tu đạo và nuôi dưỡng trẻ mồ côi. Từng có dạo, cứ cách vài ngày Jimin lại ghé thăm Cehfoma một lần. Những vị sơ ở đây luôn tử tế, họ dạy cậu đọc kinh và rửa tội trước Chúa. Nhất là sơ Marine - sơ trưởng của tu viện - bà rất quý cậu, đã đem tặng cậu cây thánh giá bạc mà bà thích. Lúc đó, Jimin còn nhớ mình từng hỏi sơ rằng:

" Người ta bảo thánh giá bạc có thể giết chết vampire, điều đó đúng không sơ? "

" Uhm... " Chần chừ ít phút sơ trả lời: " Sơ tin vào Chúa nên sơ nghĩ nó đúng. "

Jimin làm dấu thánh rồi im lặng, bởi khi ấy cậu còn nghi ngờ truyền thuyết này.

Cehfoma vẫn chẳng thay đổi mấy, chỉ buồn những người từng quen cậu đều đã không còn sống, bao gồm cả sơ Marine và đứa bé mang cái tên Hery. Hery là một cậu nhóc thông minh nhạy bén, giỏi nhất là khả năng đọc thấu suy nghĩ người đối diện. Nó thường ôm Jimin và quấn quýt bên cậu suốt. Những hôm cậu không đến, dù là trời mưa, nó vẫn đứng chờ mà không chịu vào trong. 1 năm, 5 năm... rồi 8 năm, Hery lớn dần trở thành cậu bé mười lăm mạnh mẽ đầy sức sống, thế nhưng Jimin cũng chẳng thay đổi gì. Jimin biết đến lúc cậu phải ngừng mối quan hệ cả hai. Từ ấy, cậu không đến tu viện nữa và biệt luôn tin tức về Hery.

Đi dạo quanh một vòng, Jimin thấy trời cũng đã trưa rồi mà người hẹn cậu vẫn chưa tới. Cậu cứ thắc mắc tại sao hắn lại hẹn cậu ở đây? Đang thẫn thờ nghĩ xem có phải mình bị lừa, cậu cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân phía sau lưng.

" Ngươi đã đến! "

Jimin quay đầu lại và lặng người đi vì bàng hoàng:

" Hery ... "

Môi cậu mấp máy thành tiếng.

" Anh còn nhận ra tôi sao, Jimin??? "

Chàng trai trẻ có mái tóc vàng hoe buông dài xuống tận thắt lưng đứng nhìn cậu mỉa mai.

" Không thể nào, Hery chỉ là con người, sao... sao...???

Lời nói Jimin ngắt quãng, cậu quá mức ngạc nhiên. Chàng trai tiến đến gần hơn, ánh mắt nham hiểm ngó thẳng cậu.

" Sao tôi còn sống chứ gì? Để tôi cho anh biết nhé. "

Hắn ghì mạnh Jimin vào bức tường cạnh đó và áp sát thân người cậu, nồng nàn đưa lưỡi liếm nhẹ bờ môi đang khép hờ. Jimin giật mình định đẩy Hery ra nhưng vòng tay nó càng xiết chặt hơn. Thậm chí chiếc lưỡi cũng đã cuốn sâu tận trong vòm họng cậu. Bất giác, Jimin phát hiện có cái gì cạ cạ thành lưỡi mình, nó khá bén và nhọn, răng người vốn không thế. Sáng tỏ rồi, cậu dốc sức xô bật Hery lùi xa một quãng.

" Tại sao em bị biến thành vampire? Ai hại em? Nói đi... anh sẽ trả thù cho em? "

" Anh còn quan tâm tôi??? Không phải anh chỉ xem tôi như con chó bên đường, khi cần thì đến, khi chán thì vứt à? "

" Anh... "

Jimin không trả lời được, đúng là cậu đã từng từ bỏ nó, có điều chỉ vì muốn tốt cho tương lai của nó mà thôi. Ở bên cậu - một con vampire, nó sẽ được gì? Hạnh phúc chăng hay toàn đau khổ chất chồng?

" Em chắc cũng biết anh là vampire, khi nhìn em ngày một lớn, còn anh thì vẫn vậy dù trải qua bao nhiêu năm, anh có thể không ra đi sao? Anh xin lỗi... "

" Lời xin lỗi không hàn gắn được tổn thương, anh rõ chứ?"

Jimin bức xúc nói tiếp:

" Tôi biết thân phận anh năm lên 12 tuổi. Lần đó, anh gọt táo giùm tôi, tận mắt tôi trông thấy ngón tay anh bị dao cứa chảy máu, nhưng anh nói ổn, và rồi giơ cao nó cho tôi xem trong tình trạng lành lặn chẳng có gì. Tôi hoài nghi, bèn đi đến thư viện lục tung mọi quyển sách để tìm nguyên do. Đáng mừng thay, tôi đã thấy nó, quyển sách kể về vampire - những kẻ không những không chết, được giữ mãi vẻ đẹp thanh xuân mà còn có năng lực phi thường, một trong số đó là khả năng tự liền vết thương. Tuy thế, tôi không sợ, tôi biết anh sẽ không tổn hại tôi, ngay cả khi có, tôi vẫn tình nguyện. Tôi chỉ cần anh ở lại bên tôi, bất cứ điều gì tôi cũng sẵn sàng thực hiện cho anh.

Tôi đã mất hết cha mẹ thuở lọt lòng, người đầu tiên tôi dựa dẫm vào chính là anh. Anh dạy tôi học chữ, anh dạy tôi đàn, anh chơi đùa với tôi, anh che chở tôi. Tôi thật hạnh phúc lắm vì có anh. Hôm sau cuối anh gặp tôi, anh tặng tôi những hạt giống Pascali, dặn dò tôi hãy chăm sóc chúng tốt, chúng sẽ luôn thay anh ở cạnh tôi mỗi ngày. Chúng dần nảy mầm, thành cây rồi ra hoa, tôi đợi mòn mỏi mà anh chẳng hề quay lại. Tôi tự dối mình rằng anh có việc bận, xong việc anh sẽ đến, anh không bỏ lại tôi một mình đâu. Đợi và đợi, đợi không được tôi lại đi khắp nơi tìm anh. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, tôi đã đợi anh ở Cehfoma tròn ba mươi sáu mùa trăng. Kẻ ngốc mấy cũng nhận ra tôi hoàn toàn bị bỏ rơi. "

Nó chợt cười điên dại, đôi mắt ánh lên sự căm phẫn tột cùng:

" Tôi thật không cam tâm, muốn đuổi kịp anh, tôi bắt buộc phải giống như anh. Vận mạng đúng là khéo trùng hợp cho tôi gặp được ả nữ quỷ Lithiza, ả thèm muốn cơ thể của tôi và tôi đã không tiếc hy sinh nó nhằm đổi lấy sự bất tử. Ả luôn tự hào mình thuần chủng nên tỏ ra khá xem thường năng lực tôi, chỉ coi tôi như con rối phục vụ tình dục. Tôi lợi dụng điều đó để giết chết ả ngay trong cơn ân ái. Tôi hút cạn máu ả và trở nên mạnh mẽ lạ thường. Chính xác thì máu đang chảy trong người tôi cũng là dòng thuần vampire.

Xoá sạch cả quá khứ đầy vết nhơ, tôi tham gia tổ chức hunter với cái tên mới Eroza Finulof. Anh không nhớ sao? Finulof là họ mà anh đã giới thiệu với tôi trong lần gặp gỡ đầu tiên. Jimin Finulof - một người buôn hàng bình dân sống cạnh Cehfoma... nực cười quá đỗi, tôi và đám sơ ngu xuẩn đều bị gạt, nào biết anh chính là chủ nhân của tu viện này. Hơn hai thế kỷ qua, tôi vẫn kiên trì tìm anh, kể ra Chúa cũng không đối xử tệ với tôi. Một tháng trước tôi tình cờ thấy anh ở Pháp, anh rất thân với Ferb mà hắn lại là bậc đàn anh của tôi trong nghề. Jimin Kim - ngài bá tước lừng lẫy khắp miền Đông nước Anh, hổ thẹn thay kẻ hạ đẳng như tôi không hề biết. Nếu không vì tôi có nhiệm vụ khẩn cấp, tôi hẳn đã lộ diện sớm hơn. Về Anh quốc, tôi càng khó liên lạc anh, đành phải nhờ vả Ferb tốn công một chuyến.

Tôi kể anh nghe bấy nhiêu điều, không phải muốn thấy lòng thương hại nơi anh, tôi chỉ muốn anh hiểu bao cay đắng tôi từng đánh đổi cho ngày hội ngộ hôm nay."

Hery nghiến răng bấu xuyên phần da thịt gần tim đến rỉ máu. Jimin lo lắng hất tay nó:

" Đừng hành hạ mình, em làm vậy còn tàn nhẫn hơn cả việc trách cứ anh, anh thừa nhận có lỗi... anh phải làm gì thì mới bù đắp hết cho em? "

" Chỉ cần tôi tha thứ, anh sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của tôi sao? "

" Nếu nó không tổn hại ai. "

Jimin dứt khoát.

" Được. Sáng mai tôi sẽ chờ anh ở căn phòng phía sau tu viện. Tôi hy vọng anh giữ đúng lời hứa. "

Nói xong, chàng trai quay gót đi.

" Khoan... "

Jimin nắm tay phải cản lại:

" Vết thương của em... để anh băng bó nó."

" Lời hứa nơi anh là liều thuốc tốt nhất còn gì. "

Hery - giờ là Eroza - cười khẽ, gạt từ từ tay cậu ra:

" Anh đừng để tôi thất vọng. Mà có chuyện này tôi đã quên nói. Hai năm trước tôi gặp Celina trong một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Pháp. Cô ấy bị thương rất nặng và không thể qua khỏi. Có lẽ do hunter gây nên. Trước khi chết, cô ấy nhờ tôi giao chiếc vòng tay cho Ferb với lời trăn trối: Cô ấy chưa từng giết hại một ai. Tôi chôn xác Celina trên ngọn đồi Kwendogil. Anh hãy giúp tôi chuyển tin đến hắn. "

Thú thật, Jimin hình như không còn nhớ mục đích mà cậu đến đây nếu Eroza không nhắc nó, bởi thế lòng trách thầm vì sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net