☘36☘

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 36: HÀN GẮN
_._._._._._._._._.
“Không cần nữa…tớ đã nhận nó làm học trò, mai này Melanthios sẽ do một tay tớ lo. Cậu suýt chút đã làm thất lạc nó còn dám nói là lo cho nó. Nếu tớ không đến kịp, lỡ nó bị ai đó làm hại thì sao?”

“Sẽ không có lần thứ hai. Tớ đã cảm nhận được lợi dây liên kết vô hình giữa tớ và Melanthios, từ nay tớ sẽ không để lạc nó nữa.”

“Không, Namjoon, tớ không giao Melanthios cho cậu đâu, trừ khi có ngày nó tự nguyện trở về bên cậu. Nhưng nó đang sợ cậu thế này, tốt nhất là cậu đừng doạ nó thêm.”

Seth quay người bế Melanthios bỏ đi trước mặt Namjoon. Namjoon đứng chết lặng, dường như hắn không thể bật ra thêm lời nói nào. Ánh mắt Melanthios nhìn hắn không chỉ hình dung đơn giản bằng từ sợ, mà phải là kinh hãi. Nghĩ cho cùng, một đứa trẻ vừa tròn tám tuổi, chưa từng có khái niệm gì về vampire, lần đầu tiên tiếp xúc với một thứ quái vật kinh tởm như thế thì trách sao không kinh hãi.

Từ đó, Namjoon dù rất muốn, nhưng không dám đến thăm Melanthios nữa, chỉ lẳng lặng đứng nhìn nó từ xa. Lẽ ra, hắn vốn là người thân với Melanthios nhất, sau việc này, bỗng chốc địa vị ấy lại bị Seth thay thế. Một cảm giác ghen tỵ cùng cực nhói lên trong tim Namjoon, cho dẫu điều đó là không nên có.

—————————-

“Tại sao? Ta có lỗi gì chứ? Ta chỉ muốn sống cùng anh ấy một cuộc đời yên bình. Tại sao các ngươi nhất định phải phá nát. Ta sẽ không bỏ qua, ta trước sau cũng quay về lấy lại Lyall.”

Người đàn bà đó, toàn thân rướm máu đỏ, đôi mắt vàng nhạt, điểm bên trong những giọt nước mắt đau khổ cùng cực, hướng về phía những trưởng lão của tộc hunter thét lên. Tay trái cô ta bế một đứa bé đang khóc thút thít, tay phải cầm thanh kiếm dài loang lổ máu tươi. Cô liếc nhìn về hướng Melanthios, nơi cậu đang đỡ một cậu bé đồng trang lứa với mình. Lyall – đó là tên cậu ấy. Rồi cô biến mất giữa sắc trời mùa Thu cũng nhuộm đỏ màu máu.

Thầy nói cô ta chính là một trưởng lão của tộc, nhưng vì cô yêu phải một vampire đã từng lạm sát rất nhiều mạng người. Cho dẫu người này chấp nhận sửa đổi để được sống cạnh cô, nhưng tộc hunter vốn có quy luật riêng. Nếu buông tha cho hắn, nghĩa là oan uổng cho những sinh mạng từng bị giết. Hơn nữa, tộc có cấm kỵ là trưởng lão thì không thể luỵ tình với vampire.

Nhưng sau trận chiến ấy, thầy thấy họ thật đáng thương, vì vậy mà không tham gia cùng những người khác truy đuổi họ. Lyall, một đứa trẻ vừa ngang tuổi cậu, lại tận mắt chứng kiến cha của nó chết thảm dưới tay một trưởng lão trong bọn. Cậu hiểu cảm giác đó, cũng hệt như lúc cậu biết được tin anh trai mình chết.

Lyall có cặp mắt rất đẹp, tựa như sói hoang có thể phát sáng vào ban đêm. Mấy lần đem cơm cho cậu ta, Melanthios luôn nhớ về hình ảnh của trưởng lão Arleen. Vẻ mặt lầm lì, không nói chuyện cùng ai của Lyall làm cho Melanthios thấy đáng thương. Để rồi một ngày nọ, cậu lén Seth quyết định thả đi Lyall.

“Theo tớ, tớ dẫn cậu trốn khỏi tộc hunter.”

Ánh mắt sói hoang nhìn cậu, rồi chấp nhận đi theo một cách bất lực.

“Đó là đâu?”

Melanthios sững sờ vì lần đầu tiên nghe Lyall mở miệng nói chuyện với cậu. Lyall chỉ tay về một nơi đang phát ra ánh sáng mà cậu ta nhìn thấy.

“Đó là nơi cất Long Cốt.”

Lyall nghe xong liền chạy về hướng đó, bỏ mặc Melanthios gọi theo phản đối.

“Đừng, chúng ta là vampire, nó sẽ hại chết chúng ta.”

Cậu cố ngăn cản khi Lyall liều lĩnh bước tới.

“Tớ phải lấy đi nó, tớ phải trả thù cho cha của mình.” – Lyall tàn bạo xô dạt Melanthios.

Melanthios sợ hãi đứng lên định kéo Lyall lại, nhưng chẳng ngờ bị cuốn vào luồng sáng phát ra từ Long Cốt. Nghe thấy tiếng động, Seth chạy tới chỗ hai người, chỉ thấy Melanthios và Lyall đều nằm bất tỉnh trên mặt sàn, toàn thân xuất huyết trầm trọng.

“Sao lại thế này cơ chứ? Sao lại thế này…” – Seth thảng thốt hét lên.

————–-Khép lại ký ức—-————

Lyall bàng hoàng tỉnh dậy, cậu vò chặt đầu mình thét đau đớn thành từng tràng dài.

“Sao em vẫn còn sống, còn Lyall thế nào? Lyall thì thế nào?” – Cậu hỏi Seth với giọng khẩn trương.

Seth năm đó đã đánh cắp giọt máu của Angouleme vì muốn xoá đi sợi dây ràng buộc giữa Melanthios và Namjoon, rồi sẽ dẫn Melanthios rời bỏ Anh quốc. Lúc trông thấy hai đứa học trò của mình đều bị Long Cốt đả thương, trong tay lại chỉ có thể nắm giữ sinh mạng của một đứa, cậu đã chọn cứu Melanthios. Nhưng vì Lyall dẫu sao cũng là con của trưởng lão Arleen, nếu nó xảy ra mệnh hệ gì trong tay Seth, cậu sẽ khó ăn nói với hội đồng trưởng lão.

Để vẹn cả đôi đường, Seth đã nghĩ ra một cách. Nhân lúc hai đứa chưa tắt thở, cậu dùng bùa hoán đổi linh hồn Melanthios và Lyall với nhau rồi cho cái xác của Lyall, mà giờ đã là Melanthios uống giọt máu của Angouleme. Những đường nứt trên da thịt của Lyall bắt đầu nối liền, hơi thở dần ổn định trở lại. Seth chôn xác Melanthios xong, bèn nghĩ đến việc xoá trí nhớ của Lyall để tránh những vướng bận không đáng. Tộc hunter nghĩ rằng cậu làm thế vì không muốn Lyall biết được quá khứ của mình, để tránh việc trả thù, nên chẳng quan tâm gì.

“Lyall thật sự đã chết từ lâu, chính tay anh chôn cất xác của nó. Anh chỉ có một giọt máu của Angouleme, chỉ cứu được một mạng sống duy nhất.”

“Vậy thì tại sao…tại sao em phải hoán đổi thân phận với Lyall?”

“Bời vì dù Arleen đã phản bội tộc, cô ta vẫn là trưởng lão. Con trai của cô ta sẽ được xem trọng. Bởi vì trước khi chết, anh trai của em đã giao em cho Namjoon bảo vệ, chứ không phải anh. Nhưng nếu để em ở cạnh Namjoon, Seokjin sẽ hại em. Nên anh buộc phải cắt đứt quan hệ giữa em và Namjoon. Còn bởi vì….” – Seth nói với giọng bức xúc. – ” …anh đã mất anh trai của em, nay không thể nào mất em nữa. Ít nhất có em bên anh trong suốt khoảng thời gian qua, làm anh cảm thấy mình rất hạnh phúc khi được lo lắng và bảo bọc cho em. Nhưng giấy không thể gói được lửa, Namjoon cuối cùng cũng đã biết sự thật.”

Lyall rối loạn lắm, cậu vẫn chưa thích nghi được với hàng loạt chuyện đã xảy ra. Gần như Lyall đang lạc trên mây, đầu óc quay cuồng còn đang tìm kiếm một lối ra cho riêng mình.

“ Seokjin đã hại anh trai em?”

“Phải. Sau khi đọc lá thư của Pierce thì anh mới phát hiện ra, lọ thuốc vốn dĩ rất bình thường của Seokjin mang tới, nếu kết hợp với mùi hương hoa lưu ly mà cậu ấy hay cắm trong phòng, sẽ tạo nên một loại độc khiến cho thời gian phát tác của bệnh lao đẩy nhanh thêm. Pierce đã nhận ra điều đó…chỉ tiếc là quá trễ…” – Khuôn mặt Seth tràn trề đau khổ.

“Nhưng nếu không có Seokjin nhúng tay vào, thì anh ấy cũng không thể qua khỏi, vấn đề chỉ là ở thời gian. Căn bệnh đó đã được di truyền qua nhiều đời của nhà Penalope, vốn là bất trị, chỉ trừ khi, bị biến thành vampire hoặc werewolf. Bỏ đi, em không muốn trả thù. Nếu anh hy vọng em làm đại trưởng lão với mục đích này thì anh đành phải thất vọng vậy.” – Lyall quay mặt đi, tay ôm chặt đầu mệt mỏi.

“Anh không ngờ em nói như vậy, người đó là anh trai ruột của em.” – Seth thét lên, tưởng chừng muốn phá nát cả căn phòng bởi những sự uất ức dồn nén.

“Em càng không ngờ là khi mình phục hồi ký ức, phải đối diện với quá nhiều việc như vậy, lại còn cái trọng trách trả thù anh đặt áp lên em nữa. Em mệt mỏi, em cần thời gian để khống chế tâm trạng của mình. Anh hiểu không?” – Lyall cũng thét lên. Cậu xô dạt Seth rồi phóng ra khỏi giường và bỏ chạy một mạch. Seth có cố gọi theo bao nhiêu thì cậu vẫn cắm đầu chạy. Seth chỉ còn biết bơ phờ đứng lặng nơi hành lang dài, nhìn theo cậu một cách chán nản.

——————————–

Pháp quốc…

“ Taehyung, anh lại bị trở cơn sao?” – Jimin lo lắng đến gần, nhưng bị bàn tay lạnh lùng của Taehyung xô dạt ra.

“Không can hệ gì đến em. Chết hay sống là việc của anh.” – Một giọng nói rất đanh thép làm cậu đau lòng.

Họ bị rơi xuống một chiếc hồ nhỏ dưới vực thẳm đã gần nửa tháng. Khí hậu nơi đây hơi lạnh, nhưng không đến nỗi rét buốt. Khắp nơi mọc đầy cây dại và không có bóng dáng một loài động vật nào. Nó giống như một hang động ăn sâu vào núi, nên thật khó để kiếm được đường ra.

Đối với Jimin, dù họ ở đâu không quan trọng, cái quan trọng là thái độ của Taehyung dành cho cậu, lãnh đạm đến mức đáng sợ. Lúc Jimin nói cậu đã biết mọi chuyện, Taehyung ra vẻ phớt lờ, dường như là chẳng thích nhìn đến mặt cậu nữa. Và kể từ hôm họ vừa té xuống đến tận bây giờ, sự phớt lờ này không hề thay đổi.

Taehyung quay đầu bỏ đi, vẫn như mọi lần, là không muốn bị cậu làm phiền. Nhưng vẫn như mọi lần, Jimin lén theo sau âm thầm, để tránh xảy ra xung đột giữa họ. Và lần nào, Jimin cũng lấy tay che lại miệng, mà nước mắt tuôn xuống không ngừng khi nhìn thấy người cậu yêu phải gánh chịu sự dày vò. Jimin ước gì cậu có thể gánh thay Taehyung những đau đớn đó.

“Tại sao, tại sao lại là anh ấy mà không phải tôi???”

Gần tối, Taehyung miễn cưỡng trở về gặp mặt Jimin. Hắn thoáng thấy Jimin đang dựa lưng vào vách đá ngủ. Bất giác, Taehyung không kiềm nổi lòng bước lại gần, là muốn sờ vào khuôn mặt kia dẫu một lần, nhưng Jimin đột ngột mở mắt làm hắn giật mình, không kịp rút lại bàn tay vừa đưa ra.

Jimin chợt nắm lấy bàn tay của Taehyung, đặt lên ngay má phải:

“Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.”

“Giữa chúng ta có gì để mà nói?” – Taehyung muốn rút tay, chỉ nhưng Jimin đang giữ tay hắn quá chặt.

“ Taehyung…tại sao anh bỗng dưng lại thế này?” – Jimin nhìn vào đôi mắt xanh biếc kia đau quặn cả con tim.

“Chứ em muốn anh thế nào? Hay là… đang thèm khát anh chạm vào em?” – Giọng Taehyung nói đầy mai mỉa.

“Nếu em cho anh chạm vào, có phải anh chịu nghe em nói? Vậy thì anh chạm đi.” – Jimin kéo tay của Taehyung xuống, đặt lên khuy áo mình không chút do dự.

“Dễ dãi thế sao? Em bị tên kia bỏ rơi à?” – Vẫn là ngữ điệu đay nghiến thấu xương.

“Chẳng còn quan trọng nữa. Cậu nói rằng, nếu không tìm được giọt máu của Angouleme, thì anh sẽ chết? Có thật thế không?” – Nước mắt của Jimin rơi trên đôi tay Taehyung và nặng nề lăn dài xuống. Taehyung vội vàng lấy hết sức rút tay khỏi người cậu, đáp trả lạnh lùng:

“Hối hận vì từng đối xử với anh tệ bạc, nên giờ muốn chuộc lỗi hay sao?”

“Bất cứ lý do gì cũng được, miễn là từ nay hãy để em ở bên cạnh anh được không?” – Jimin tha thiết van nài.

Taehyung đứng lên, quay lưng về phía cậu, che giấu một sự sỉ nhục nặng nề sắp làm bản thân nổi điên:

“Ngủ đi, anh đã tìm ra cách rời khỏi đây. Em sẽ sớm được trở về bên cạnh tên werewolf bẩn thỉu kia, không cần vì thấy cô đơn mà tìm đến anh.”

“ Taehyung…Em xin lỗi, là lỗi của em.” – Jimin đứng dậy ôm chầm Taehyung từ phía sau. – “Anh trách em thế nào, anh hành hạ em ra sao cũng được, miễn là hãy để em được ở lại với anh. Em van anh Taehyung.”

Tiếng khóc của Jimin làm Taehyung nghe tê tái. Taehyung cố trụ vững bằng đôi chân để kiềm nén cảm xúc của mình.

“Nếu muốn trở lại, sao không là lúc trước, sao phải là bây giờ khi em đã biết hết mọi chuyện? Anh ghét nhất là sự thương hại, nếu anh thắng tên werewolf tanh tưởi kia bằng sự thương hại, thì anh thà nhường em cho hắn.”

Taehyung định gỡ tay Jimin ra, nhưng những ngón tay kia đang bám víu lấy hắn thật chặt.

“Không…không phải là thương hại, em không phải vì thương hại mà trở về. Là vì…là vì em vẫn còn yêu anh…thật sự em vẫn còn yêu anh.” – Giọng Jimin tức tưởi, áp sát vào lưng Taehyung.

“Nói dối.” – Mặc cảm của Taehyung đang trào dâng ghê gớm. – “Trước đây anh đã từng cầu xin em tha thứ, tại sao em không như hôm nay nói rằng sẽ tha thứ vì em còn yêu anh? Tại sao phải đợi đến bây giờ mới nói điều đó? Khi anh bảo anh sắp kết hôn, em thậm chí chẳng biểu lộ cho anh thấy tí gì là đau khổ, là không muốn mất anh.” – Giọng của Taehyung đang bị lấn áp dần bởi những sự phẫn nộ cùng lúc bộc phát.

“Anh chưa từng thất vọng như vậy, cả trái tim, thể xác lẫn linh hồn của anh đều bị em tổn thương. Nhưng càng đau hơn khi hôm nay nghe tận miệng em van xin anh hãy cho em cơ hội quay về. Anh trong lòng em thực chất là có địa vị gì hả?”

Taehyung quay lại bóp cổ Jimin và áp sát cậu vào vách đá, đôi mắt long lên đỏ rực.

“Anh…mãi mãi…là…người em yêu…yêu nhất trong…cuộc đời.” – Jimin cố hết sức nói bật ra thành lời trong khi hơi thở hoàn toàn bị Taehyung chế ngự.

“Muộn rồi.” – Taehyung buông tay ra khi trông thấy vẻ mặt của Jimin có dấu hiệu tái nhợt đi. – “Nếu đến nay em vẫn chưa biết gì, hãy tự thành thật với bản thân mình xem, em có quay về bên cạnh anh chăng? Hay là sẽ hận anh suốt đời, khinh bỉ anh suốt đời?”

Jimin quỵ xuống mặt đất ẩm lạnh, ho nấc vài tiếng rồi trả lời:

“Anh nói đúng, em sẽ hận anh đến suốt đời. Nhưng nếu không vì quá yêu anh, tại sao em lại hận anh? Cảm giác hận một người thực ra chỉ đơn giản là luôn để người ấy ở trong trái tim mình, luôn day dứt và đau khổ vì hình ảnh của người ấy không thể xoá nhoà. Em nghĩ em sẽ dễ dàng quên đi anh như cách từng yêu anh, em biết em quá ích kỷ vì không muốn gánh chịu thêm đau khổ mà buông xuôi anh. Nhưng Taehyung, em không làm được. Em chỉ phát hiện ra điều đó khi em hay tin anh gặp chuyện.” – Giọng của Jimin khàn đi thấy rõ vì nước mắt ngậm ngùi.

“Nếu như em không biết được, hoặc vả ngày em biết thì anh đã ra đi rồi, anh nghĩ em chỉ khóc lóc trước mộ anh rồi sẽ nhanh chóng quên đi anh ngay sau đó sao? Không đâu Taehyung…em sẽ chết theo anh. Cậu nói đúng, em chỉ là đang cố khoác lên cho mình một lớp mặt nạ hận anh, nhưng nếu lớp mặt nạ ấy rơi ra, tình yêu mà em luôn dành cho anh sẽ lộ diện. Đó mới là con người thật của em.”

Taehyung chẳng biết từ lúc nào cũng đang khóc theo Jimin, những giọt nước mắt cay sè làm đục ngầu cả khoé mi hắn.

“Anh đã biết vì sao em giết cha, những lời em nói với cậu hôm hai người ở vườn hoa hồng anh đều nghe hết. Cho đến hôm nay, anh cũng không biết nên đối diện với em như thế nào? Là xấu hổ, là ăn năn, là tự trách hay gì gì đó, anh đã bị những cảm giác này làm rối loạn. Hơn nữa, ông ấy bảo rằng tình trạng của anh sẽ không thể duy trì lâu, đi theo anh, anh chẳng cho em được hứa hẹn gì đâu.”

Jimin cố gượng chống tường đứng dậy, từng bước, từng bước tiến lại gần một bóng dáng quá đỗi thân thương với cậu.

“Vì vậy, anh trở về Anh và kết hôn với chị Querida, vì vậy từ ngày chúng ta rơi xuống đây, anh luôn lạnh lùng với em, vì vậy anh định sẽ nhường em cho người khác? Taehyung Kim, đến bao giờ anh mới hiểu rằng em không phải món đồ trong tay anh. Em là em trai của anh, là một kẻ có máu thịt, đừng đối xử với em như một vật vô tri vô giác. Làm ơn hãy tôn trọng suy nghĩ của em.”

“Anh đã tôn trọng suy nghĩ của em còn gì? Chẳng phải người em chọn ban đầu là hắn sao? Em chưa từng tự nguyện cho anh chạm vào em, anh đã quá chán nản với việc phải cưỡng ép em hết lần này đến lần khác. Em thậm chí không cho anh cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, hay nghe anh nói thật cảm giác của mình. Em đành lòng cướp đoạt hết tất cả, em cũng đâu hề tôn trọng suy nghĩ của anh.” – Taehyung đưa tay lên ngang má quệt đi nước mắt, hắn không muốn Jimin trông thấy mình đang khóc.

“Anh cũng vì yêu em nên mới làm những việc đáng sợ đó cốt níu giữ em ở lại cạnh mình. Nhưng cuối cùng em vẫn chọn rời bỏ anh. Em bảo anh là ác quỷ, em cảm thấy kinh tởm vì anh. Nếu em là anh, phải nghe chính người mình yêu nói những câu này, em sẽ có cảm giác ra sao? Nếu em là anh, phải lê lết cùng trời cuối đất để tìm kiếm tung tích của một người hận mình, em sẽ có cảm giác ra sao? Nếu em là anh, phải nếm trải sự bỏ rơi trong cái lâu đài lạnh vắng đìu hiu, em sẽ có cảm giác ra sao? Và nếu em là anh…” – Giọng Taehyung ngày càng bi thiết hơn. – “… nhìn thấy người mình yêu sau ngần ấy năm dài sống vui vẻ bên cạnh một kẻ khác, em sẽ có cảm giác ra sao? Trả lời đi.”

Jimin nắm lấy bàn tay ươn ướt của Taehyung đặt lên má mình, và xoay người Taehyung đối diện lại với cậu.

“Taehyung, có những thứ anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, nhưng cũng đừng hỏi em tại sao? Em không có đủ thông minh để trả lời hết, chỉ cần biết một sự thật rằng: ngay cả khi anh đã làm điều gì sai, và em không ngăn được tim mình hận anh thế nào, thì em vẫn yêu anh. Nhìn thấy anh phải chịu đựng đau đớn, tim em như muốn xé vụn ra. Em sẽ chẳng sống nổi nếu như anh xảy ra chuyện.” – Jimin nức nở thành tiếng.

“Ngay lúc vừa chào đời, chúng ta đã bị Chúa nguyền rủa, chúng ta phải sống những tháng ngày tăm tối giữa máu và bóng tối, không hề có con đường tươi sáng để hy vọng. Tình yêu dành cho anh chính là sức mạnh duy nhất giúp em vượt qua được tất cả. Em từng nghĩ mình sẽ hận anh suốt đời, từng nghĩ mình sẽ quên anh và tìm kiếm một lẽ sống mới, thế nhưng em vẫn cay đắng nhận ra, em không có đủ can đảm làm như thế. Em xin lỗi vì luôn bắt anh phải nghĩ cho tâm trạng của em, mà lại chưa từng nghĩ cho tâm trạng của anh.” – Nước mắt Jimin rơi nhanh hơn, vài giọt nhỏ buốt lạnh trên tay Taehyung.

“Em xin lỗi… chúng ta làm lại từ đầu đi anh. Những gì mà hôm nay chúng ta phải trải, là kết quả cho việc chúng ta đã dùng sai phương thức để yêu nhau. Em luôn trách anh không hiểu được em, nhưng có lẽ chính em cũng không dành thời gian để hiểu anh. Nếu một người đã từng cùng em quấn quýt trong một bào thai, cùng em trải qua biết bao nhiêu vui buồn suốt 300 năm dài đằng đẵng mà vẫn không thể hiểu được em, liệu trên đời còn ai có thể hiểu được em? Làm lại đi anh…chúng ta sẽ cùng học cách làm sao để yêu một người.

Em chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó Taehyung sẽ rời xa em, vì chưa bao giờ nghĩ, nên càng không thể thấm thía được nỗi đau ấy sâu sắc đến nhường nào. Chỉ nay em mới biết, mỗi việc nghe tin thôi, em đã không tài nào thở nổi. Nếu anh thực sự vĩnh viễn tan biến trong cuộc đời em, thì em cũng sẽ bất chấp mọi thứ để được tan biến cùng anh.”

“Anh khó khăn lắm mới buông em ra được, nếu nay em quay về, vĩnh viễn là em cũng không có cơ hội thứ hai để thoát ra. Em nghĩ kỹ chưa?”

“Đã có rất nhiều hối hận rồi, nhưng lần này chắc chắn em sẽ không hối hận.” – Ánh mắt Jimin đong đầy sự quyết tâm kiên định.

Taehyung ôm chặt Jimin lại, cười trong tiếng khóc, thật khó tin có ngày Jimin chấp nhận quay về bên hắn mà không hề có bất kỳ sự gượng ép nào.

“Xin lỗi em…anh chân thành xin lỗi em…Anh hứa sẽ không tổn hại em nữa, suốt đời anh cũng sẽ trân quý và yêu thương em.”

“Em tin anh.”

Tiếng nước nhỏ giọt trong vách khe, như tiếng nước mắt của họ cùng hoà quyện vào nhau. Tất cả những tội lỗi, và nguyền rủa, và xấu xa, sẽ theo những dòng nước mắt này trôi đi hết, chỉ để lại tình yêu chân thật được tồn tại cùng tháng năm bất biến.

Trời tuy đã hửng sáng, mà bên trong hang vẫn còn phủ bóng của màn đêm. Jimin dựa vào vai Taehyung chợp mắt qua canh dài, nhưng Taehyung thì không ngủ được. Hai bàn tay họ nắm chặt lấy nhau, hơi ấm của tình yêu đủ xua ta cả những giá lạnh của buổi sớm mai. Đôi hàng mi của Jimin khẽ rung nhẹ, cậu lấy tay dụi mắt rồi mệt nhoài mở nó ra. Khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ chào buổi sáng của Taehyung, Jimin cũng cười, nhưng có phần ngạc nhiên:

“Đêm qua anh không ngủ được sao?”

“Ừ. Anh đang nghĩ chúng ta có nên rời khỏi đây không?”

“Dĩ nhiên là nên, chúng ta phải đi tìm cậu, cậu dù không thể giúp anh chữa trị dứt, cũng sẽ biết cách làm giảm cơn đau cho anh.”

“Có biết tại sao tối hôm đó, anh lại buông tay em và nhảy xuống cùng em hay không?”

Jimin nhíu mày lắc đầu.

“Bởi vì anh đã tự hứa với lòng anh sẽ buông tay em, nhưng cuối cùng anh chẳng làm được. Anh nghĩ nếu sống mà xa nhau, chi bằng cùng nhau chết, vậy thì em mãi mãi cũng không rời xa anh. Ai ngờ được chúng ta không chết. Ngày thứ hai đến đây, anh đã tìm được lối ra. Nhưng anh sợ rời khỏi đây, chúng ta lại trở về như xưa, nên anh bèn dùng phép thuật phong ấn nó lại, tránh để em trông thấy. Ít nhất ở nơi này, anh vẫn còn được nhìn thấy em sớm tối. Hôm qua anh bị trở cơn, anh cảm thấy lần này còn nặng hơn những lần khác. Anh lo lắng nếu anh chết đi đột ngột, em sẽ phải cô độc ở đây một mình. Do đó, anh quyết định dẫn em ra khỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net