5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ở đằng kia có việc chi mờ đông thế nhở?"

Sau khi giải quyết việc ở trên huyện xong, hai bà và hai cậu không nán lại thêm này nào mờ trở về ngay.

Lúc đi qua đình làng, thấy có đám người tụ tập đông đúc, Kim Thạc Trân bảo mọi người về trước rồi xuống xe, tò mò đi đến nghe ngóng.

Vất vả lắm mới thoát khỏi đám đông, cậu mở quạt, tiến về phía trước.

"Ngoại."

Nhận ra người ngồi giữa đình là ngoại của mình, miệng cậu khẽ cười.

"Thạc Trân đấy hả?"

Nhìn thấy cậu, mặt quan lớn niềm nở hẳn, đứng dậy đi tới.

Mọi người chung quanh cũng nhanh chóng nhận ra là cậu Cả nhà phú ông, ai nấy đều suýt xoa khen ngợi.

"Mới về hở con? Sao không về nhà nghỉ ngơi mờ đến đây chi?"

Tay ông vỗ vỗ lên vai cậu, cười cười.

"Dạ, tại con thấy ở đây đông người quá nên tò mò ghé qua."

Cậu đưa mắt nhìn chung quanh. Trên nền đất có ba người đang quỳ, mặt mày lấm lem, còn có cả vết máu nên cậu phần nào cũng đoán ra được.

"À, không có chi đâu con, nhà này xin khất sưu ấy mờ."

Ông lạnh mặt nhìn nhà ba người dưới chân.

"Hay là thế này đi, con sẽ nộp sưu thay rồi đưa họ về nhà, ngoại thấy thế nào? Vừa tránh được ồn ào vừa không phải động tay động chân mờ nhà phú ông lại có thêm một người ở."

Nghĩ đến tình cảnh túng quẫn của gia đình nọ, Thạc Trân thương xót ra tay giúp đỡ.

"Thế cũng được."

Quan lớn nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.

"Con cám ơn."

Thạc Trân khẽ cúi đầu, mắt vô tình lướt qua cặp mắt đong đầy nước của Chí Mẫn.

"Cám ơn cậu. Vì cậu cứu gia đình tôi nên dù có phải làm trâu làm ngựa thì tôi cũng làm."

Thím Tám xúc động liên tục cám ơn.

"C-con cám ơn cậu nhiều ạ."

Phác Chí Mẫn lúc này mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, nó đưa tay quệt nước mắt.

"Ấy, không có chi."

Cậu Cả bối rối ngồi xuống, đỡ mấy người bọn họ dậy.

"Trước tiên phải đưa chú ấy đi đốc tờ đã."

Thạc Trân kiểm tra sơ qua, có vẻ khá nghiêm trọng.

"Ở cuối làng có, để tôi lấy xe bò."

Thím Tám lật đật đứng dậy, chạy một mạch về nhà.

---

"Vết thương đã được băng bó hết rồi, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi."

Đốc tờ nâng kính, nói với thím Tám.

"Thiệt may quá. Cám ơn ông, cám ơn cậu Cả."

Thím đến bên cạnh chồng, nắm lấy bàn tay đã chai sạn.

Nhìn vậy, Kim Thạc Trân lúc này mới dám thở ra một hơi.

"Cậu Cả nầy, hai vợ chồng tôi vẫn có thể sống được nếu chịu khó làm lụng nhưng thằng nhỏ nầy thì không, nó ốm yếu quá, nó còn nhỏ, nó xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp hơn nên xin cậu hãy nhận nó về..."

Như chợt nhớ tới điều gì, thím quay sang, giọng khẩn cầu. Thím biết vì cậu tốt bụng nên mới trả tiền và nói đỡ cho mình, chớ nhà phú ông cũng đâu có thiếu người ở.

"Con đã hứa rồi mờ."

Cậu Cả đặt tay lên bàn tay thô ráp của thím Tám, nở nụ cười dịu dàng.

Bấy giờ thím mới biết lời mọi người truyền miệng về cậu không hề sai. Cậu Cả nhà phú ông vừa tài giỏi lại vừa thương người, gặp được cậu quả là may mắn cả đời của thím.

"Mẫn, từ giờ mầy sẽ ở nhà phú ông, mầy phải nghe lời cậu Cả nghe chưa?"

Nó nhìn cậu, gật đầu.

"Con tên Mẫn hở?"

Thạc Trân đến gần nó, ngồi xuống.

"Dạ, là Phác Chí Mẫn ạ."

Đối với người trước mặt, nó cảm thấy ấm áp và tin tưởng đến lạ.

"Chí Mẫn, thiệt là một cái tên đẹp."

Thạc Trân vẫn duy trì nụ cười trên môi, đưa tay ra xoa đầu nó.

Chí Mẫn ngại ngùng đỏ mặt, tay vân vê vạt áo. Đây là lần đầu tiên có người xoa đầu nó nên nhất thời không biết phải làm sao.

"Về nhà thôi."

Thạc Trân đưa tay ra, tỏ ý muốn nó nắm lấy.

"Dạ."

Nó mỉm cười với thím Tám thay cho lời cám ơn rồi đặt tay mình vào tay cậu, đi đến nhà phú ông.

"Mẫn, tốt rồi."

---

"Cậu Cả về rồi!"

Trời lúc này đã sẩm tối, con Hoa mướp đang ngồi chải đầu thì thấy cậu về, nó lớn tiếng kêu lên.

"Đâu? Đâu?"

Mấy đứa ở trong bếp ngó ra.

"Ơ kìa, cậu dắt thêm ai về ý."

Bọn nó cứ đứng đoán già đoán non, đến khi bị dì Năm lườm mới chịu đi vô.

"Cậu đã về ạ."

Dì Năm đi đến, tò mò nhìn cậu nhóc đứng núp sau lưng cậu.

"Nhóc nầy tên Phác Chí Mẫn, từ giờ sẽ ở đây, dì giúp con đưa nó đi tắm rửa, ăn uống và nghỉ ngơi nhé."

Kim Thạc Trân phì cười, đẩy nó về phía trước.

"Không sao đâu, ở đây ai cũng tốt hết."

Cậu Cả xoa đầu trấn an nó rồi đi vô trong.

Tuy tò mò nhưng dì Năm cũng không dám hỏi, chỉ cúi đầu rồi làm theo lời cậu.

Nó nhìn ngó chung quanh, cái gì cũng thấy lạ lẫm, có những thứ nó còn chưa từng nhìn thấy bao giờ.

"Mẫn, con bao nhiêu tuổi rồi hở?"

Dì Năm vừa đi vừa hỏi, trông nhỏ thó như nầy chắc cũng tầm tuổi Tại Hưởng.

"Dạ, con năm nay mười bốn tuổi ạ."

Thế mà đúng thật.

Nom bộ dạng lễ phép của nó, dì Năm rất hài lòng.

"Đây là chỗ ở của con, từ từ rồi sẽ quen thôi."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và cơm nước xong xuôi, Chí Mẫn được đưa vào một gian buồng nhỏ.

"Vì hết chỗ rồi nên con chịu khó ngủ chung với Tại Hưởng nhớ, thằng bé cũng bằng tuổi con đó."

Vừa bước vào buồng, nó đã tròn mắt nhìn người trước mặt. Tuy trời đã tối hẳn, nhưng qua ánh lửa của đèn dầu, nó vẫn nhìn thấy rõ khuôn mặt kia.

"Tại sao cậu lại ở đây?"

Kim Tại Hưởng cũng bất ngờ không kém, ngưng mọi động tác.

"Cậu Cả đã cứu tui và đưa tui về đây."

Nó ngồi xuống cái chõng nhỏ bằng tre. Đúng là nhà phú ông mà, đến chỗ cho người ở cũng tốt nữa, cuối cùng cũng không phải ngủ trên đống rơm nữa rồi.

Nói vậy chớ nó cũng thấy hơi buồn, vì dù sao cũng ở đó mấy năm, sớm đã quen.

"Tía má tui là người mần ở đây."

Như đoán trước được câu hỏi của nó, cậu nói trước.

"À..."

Nó nằm xuống. Chậc, đẹp giai thì cũng khổ như mình thôi!

"Nầy-"

Tại Hưởng quay ra, định nói thêm chi đó rồi lại thôi, vì người nằm bên kia đã ngủ tự bao giờ.

Đêm hôm đó, Phác Chí Mẫn có một giấc mơ rất đẹp. Nó mơ thấy được ăn ngon, mặc đẹp, bên cạnh còn có cậu Cả đang nhìn nó trìu mến.

Nó ước chi giấc mộng này là thiệt và tồn tại mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC