Chương 7: Trò chơi bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Phương Thanh Nhã bước xuống cầu thang với bộ đồ công sở trên người. Bộ quần áo này không những không làm mất vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết  của cô mà nó còn giúp cô tăng thêm vài phần quyến rũ. Khi bước xuống lầu thì cô thấy Quốc Thiên Anh và Phương Lục Anh hai người họ đang chửi rủa một người hầu. Cô thấy bọn họ ăn hiếp người khác quá đáng liền bất mãn lên tiếng:

" Sáng sớm chó nhà ai mà sủa um sùm vậy? À hai con mới đúng, hai con chó này đúng là không ngoan à nha. Sao sáng sớm lại sủa bậy vậy, có phải đói bụng không để chị kiếm xương cho hai cưng ăn nha." Giọng nói cô đầy châm chọc.

Thiên Anh và Lục Anh nghe cô nói vậy liền quay lại trừng mắt cô, Lục Anh lên tiếng:

" Con nhỏ kia mày chửi ai là chó vậy? " cô ta hét lên, khuôn mặt vặn vẹo vì giận giữ.

Thanh Nhã nghe vậy liền nhìn Quốc Thiên Anh bằng vẻ mặt ngây thơ vô ( số ) tội và nói:

" Dì Thiên Anh cháu có nói chị Lục Anh là chó ư? Chị ấy lên tiếng như vậy là chị ấy đã thừa nhận mình là chó rồi ư? " cô vừa nói vừa làm ra vẻ ngạc nhiên và thông cảm.

Nghe cô nói vậy Thiên Anh biết bà và con gái của mình vừa bị cô chơi liền tức giận và nói:

" Con khốn kia mày dám chơi tao. " 

Cô liền bước tới gần bà ta và nói:

" Dì à! Con vừa mới tiếng sủa của chó nữa đó, dì có biết con chó đó ở đâu không vậy dì? "

Lục Anh nghe vậy liền trực tiếp đi tới trước mặt Thanh Nhã vung tay đánh cô và nói:

" Con nhỏ kia mày nói ai là chó? "

Phương Thanh Nhã thấy vậy liền dùng chân của mình gạt chân của Lục Anh khiến cho cô ta té một cái rất đau xuống đất với một cái tướng nằm hiệu con ếch cực đẹp. Thấy Lục Anh té cô liền bày ra vẻ mặt quan tâm, lo lắng hỏi:

" Chị à! Sao chị có thể bất cẩn mà té như vậy? Có đau lắm không? "

Cô vừa nói vừa đỡ Lục Anh dậy, thấy con gái mình bị té Quốc Thiên Anh liền la lên:

" Con nhỏ chết tiệt kia mày mau thả con gái tao ra! "

Cô nghe vậy liền buông tay ra thế là Lục Anh lại một lần nữa trở về với đất mẹ thân yêu rồi.

" Aaaaaaaaaaaaaa... " tiếng hét như heo bị chọc tiếng vang lên trong Phương gia.

Thấy con gái mình như vậy Thiên Anh liền chạy lại đỡ cô ta đứng lên và quay mặt nhìn Thanh Nhã và quát:

" Con khốn kia mày mau biến đi cho khuất tao. "

Thanh Nhã cô nghe vậy liền nhún vai và nói:

" Tại dì kêu con thả chị ra à nha, con chỉ nghe lời dì thôi mà. " Cô tỏ ra khó hiểu nói.

Nghe cô nói vậy Quốc Thiên Anh mất bình tĩnh, bà ta hét lên:

" Mày mau cút ra khỏi đây cho tao "

" Đi thì đi thôi làm gì mà hung dữ như bà La Sát vậy "

Nói rồi cô biết ra khỏi Phương gia khi ra ngoài cô liền nở một nụ cười lạnh. Yên tâm đi đó chỉ là một phần nhỏ của kế hoạch báo thù thôi. Phương gia các người chuẩn bị đi. À không, Trần Anh Tuấn cả anh nữa, vì bây giờ trò chơi mới bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net